Chương 23

Khi Diệp Thanh Dương lần thứ hai mở mắt, nhất thời bị ánh sáng chiếu đến khiến mắt không kịp thích ứng, như đã ở trong bóng đêm thật lâu, sau đó đột nhiên được giải thoát, như không có thói quen tồn tại dưới ánh sáng.

Nhắm lại một hồi Diệp Thanh Dương mới mở mắt thêm lần nữa, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ có đường lấp lánh, bất giác khóe miệng cong lên, đột nhiên có một loại cảm giác, cuộc sống thật tốt.

Muốn đưa tay chạm đến tia sáng mê người kia, ai biết mới khẽ động một chút như thế, bụng bên trái tức thì truyền đến một trận đau đớn, đành cắn răng, chỉ ngoan ngoãn nằm yên bất động.

Tầm nhìn vừa chuyển, đang nhìn đến người ngồi bên sô pha, đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì đặng ngây ngốc nở nụ cười. Chỉ thấy Diệp Dĩ Tình khéo chống tay lên trán, đôi mắt nhắm chặt,thì ra là đang ngủ a.

Ánh sáng mặt trời chiếu đến hàng mi dài mà kiều diễm của Diệp Dĩ Tình, có chút đẹp đẽ mê người, đôi môi đỏ mọng hơi mỏng vi mân, coi như vẫn còn ngủ, vẫn như cũ năng cảm giác được tia trong trẻo nhưng lạnh lùng. Hẳn là tư thế ngủ như vậy rất khó chịu, kia vùng xung quanh lông mày vẫn nhíu chặt, sắc mặt thoạt nhìn có chút tái nhợt, hẳn là mệt đi.

Đêm qua bản thân như vậy ngã xuống, khẳng định khiến mẹ sợ hãi, tuy rằng vẫn muốn cố gắng, muốn chịu đựng, nghìn vạn lần không thể ngã xuống, mà cuối cùng chính là không kiên trì trụ được, như vậy không coi vào đâu tại người mẹ mà ngã xuống.

Chỉ là cảm giác mở mắt ra thì thấy mẹ, thực sự hảo hảo a, mắt Diệp Thanh Dương trong lúc nhìn Diệp Dĩ Tình cũng mơ hồ buông rũ, thì như thế đã ngủ lại.

Khi Diệp Thanh Dương lần thứ hai mở mắt ra, Diệp Dĩ Tình đã đi mất, nhìn sô pha trống trải kia, đột nhiên trong tư tưởng cũng không tránh khỏi vắng vẻ.

Thẳng đến nghe được âm thanh Trương mụ, "Tỉnh?"

Diệp Thanh Dương quay đầu lại, thì thấy Trương mụ cầm theo hộp thức ăn đi vào.

Diệp Thanh Dương mỉm cười, "Trương mụ, ngươi đến đây lúc nào"

Trương mụ đi nhanh đến, "Tới một hồi, nhìn ngươi đang ngủ say sẽ không đánh thức ngươi, thế nào rồi, còn đau không?"

Diệp Thanh Dương nhẹ lắc đầu, "Hoàn hảo "

"Vậy là tốt rồi, ngươi không biết, tối qua ngươi nhưng làm ta và mẹ ngươi cấp hù chết, như vậy ngã xuống trên người mẹ ngươi, áo quần đều đẫm máu, mẹ ngươi sợ đến sắc mặt đều trắng bệch "

Diệp Thanh Dương hầu như có chút khó có thể tưởng tượng, Diệp Dĩ Tình luôn luôn bình tĩnh hội có thể lộ ra thần sắc kinh hoảng như vậy.

"Mẹ nàng đâu "

Trương mụ đem hộp thức ăn lấy ra, một bên mở một bên đối Diệp Thanh Dương nói

"Về nhà thay quần áo rồi, đêm qua đưa ngươi đến bệnh viện, sau đó ngươi được đưa đến phòng phẫu thuật, mẹ ngươi một mực đứng ở cửa, ngươi làm xong giải phẫu, sau đó một mực đứng trước giường ngươi, quần áo đều chưa kịp thay, mặt trên còn dính máu"

Diệp Thanh Dương có chút kinh ngạc gật đầu, mẹ luôn luôn thích sạch sẽ, thậm chí có thể nói có chút khiết phích, nhưng vẫn mang quần áo dính máu, khẳng định rất khó chịu đi, thảo nào sáng sớm nàng ngủ đều cau mày.

"Đói bụng rồi đi, ăn một chút"

Vừa nghe tới hương vị, Diệp Thanh Dương mới phát giác hiện tại bản thân bụng đều rỗng tuếch, kích động mà quên hiện tại bản thân đang ở tình huống gì, ngồi dậy một chút, bụng lập tức truyền đến một trận đau nhức, sau đó cả mặt đều méo xệch.

"Ai nha, ngươi xem ngươi, thế nào như thế không cẩn thận, vừa mới làm xong giải phẫu, để ta tới xem xem vết thương có hay không nứt ra", Trương mụ cầm chén thả lại trên bàn, xốc chăn lên kiểm tra.

"Trương mụ, ta không sao, tê ~ "

Đột nhiên cửa phòng bệnh mở ra, Diệp Thanh Dương vô thức ngẩng đầu, thì thấy Diệp Dĩ Tình đi vào.

"Còn không nằm xuống "

Ánh mắt lạnh băng khiến Diệp Thanh Dương nhịn không được sợ run cả người, vội vã ngoan ngoãn nằm lại

"Mẹ "

"Tiểu thư tới, này tiểu Dương động tác quá mạnh, cũng không biết có hay không ảnh hưởng đến vết thương"

Diệp Dĩ Tình không nói gì, trực tiếp đi tới bên giường, xốc áo quần Diệp Thanh Dương lên kiểm tra, hoàn hảo, không có ảnh hưởng .

"Cho ta một điểm an phận đi "

Diệp Thanh Dương nhẹ nhẹ lên tiếng, "Hảo "

Trương mụ cười, "Nhìn ngươi đói, tới, ăn chút đi " , nói thì muốn đến bên giường uy cho Diệp Thanh Dương.

Diệp Dĩ Tình đưa tay đến lấy, "Để ta đến "

"Tiểu thư, để ta làm đi, ta làm cho ngươi canh gà hầm , ngươi nhanh lên uống khi còn nóng, tối hôm qua mất máu nhiều như vậy cấp tiểu Dương, nên nhanh bồi bổ"

Diệp Thanh Dương cả kinh, "Trương mụ ngươi nói cái gì, mẹ truyền máu cho ta ?"

Trương mụ quay đầu lại nhìn Diệp Thanh Dương, "Đúng vậy, ngươi nhóm máu đặc biệt, bênh viện không còn trong kho máu, may mà tiểu thư với ngươi cùng nhóm máu, bằng không a "

Diệp Thanh Dương nhìn mặt Diệp Dĩ Tình, thảo nào sắc mặt thoạt nhìn kém như vậy, hóa ra cấp nàng truyền máu, mẹ thân thể vốn yếu, hiện tại đều không phải càng thêm yếu đi.

"Mẹ ngươi nhanh lên đem canh gà kia uống đi, ta bản thân tự lo tốt rồi "

Nói lại muốn ngồi xuống, bị ánh mắt sắc bén của Diệp Dĩ Tình nhìn qua, không dám tái lộn xộn.

"Quản hảo chính ngươi là được"

Diệp Dĩ Tình ngược lại đối trương mụ nói, "Ngươi cũng đã mệt một đêm, ngồi uống chút đi"

Lớn như vậy đây chính là lần đầu tiên Diệp Dĩ Tình đích thân uy cho Diệp Thanh Dương ăn cái gì, Diệp Thanh Dương vừa hưng phấn vừa khẩn trương, nhìn Diệp Dĩ Tình mới vừa một muỗng múc ra, liền chồm tới uống ngay vào bụng .

"A a, nóng nóng , tê tê "

Này lại làm ầm ĩ đến vết thương, mặt lại có chút méo xệch.

Diệp Dĩ Tình oán hận mà liếc nàng, "Gấp cái gì, lại không ai giành với ngươi " , nói liền từ hai bên rút ra một cái khăn tay, cẩn thận thay Diệp Thanh Dương lau khóe miệng.

Diệp Dĩ Tình động tác rất nhẹ, biểu tình rất chăm chú, chỉ cảm thấy tim đập loạn lên không khống chế được, trong đầu đột nhiên có loại tìm cách kỳ quái, bị thương thật tốt.

Diệp Dĩ Tình lại múc một muỗng, trước thổi sau đó mới đưa tới bên miệng Diệp Thanh Dương, nhưng phát hiện nàng chính là đang sững sờ nhìn mình.

"Phát ngốc cái gì, còn không mau uống "

Diệp Thanh Dương lấy lại tinh thần, vừa muốn uống, đột nhiên nhớ tới mới vừa bị phỏng, lúc này mới học ngoan muốn thổi thổi.

"Không nóng "

Diệp Thanh Dương lăng lăng nhìn Diệp Dĩ Tình, đang nhìn đến Diệp Dĩ Tình đột nhiên nhíu mày , "Úc úc "

Trương mụ thì ngồi bên cạnh, vẫn cười cười nhìn hai người.

Diệp Thanh Dương uống đủ ba chén mới nói no, cũng không biết bởi vì là đói bụng, hay chính là luyến tiếc hiện tại so với vua còn muốn đãi ngộ tốt hơn.

Lúc Diệp Dĩ Tình đi uống canh gà, chỉ uống hơn nữa chén đã nói no, Trương mụ cùng Diệp Thanh Dương đều làm cho nàng uống thêm, Diệp Dĩ Tình chỉ lắc đầu.

Trương mụ một bên thu thập đồ đạc một bên đối Diệp Dĩ Tình nói, "Tiểu thư, ngươi chính trở lại ngủ một chút đi, ta ở đây coi tiểu Dương "

"Đúng vậy đúng vậy, mẹ ngươi mau về ngủ đi " , Diệp Thanh Dương cũng khuyên nhủ.

Diệp Dĩ Tình thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng liếc nàng, "Ta không mệt "

"Ngươi hôm qua mất nhiều máu, lại nhất định không ngủ, không đi ngủ một chút thân thể thế nào chịu nổi "

"Đúng vậy mẹ, ngươi chính mau trở về ngủ một giấc đi, ta đã không có việc gì, không cần lo lắng cho ta"

Diệp Dĩ Tình tà mắt liếc nàng, "Ngươi đừng có mà suy nhiều, ta là muốn nói chuyện với ngươi "

"....."

Diệp Thanh Dương trong tư tưởng lộp bộp một tiếng, quả nhiên.

"Kia, ta đi trở về chuẩn bị cơm tối cho các ngươi, tối nay ta mang đến, tiểu Dương muốn ăn cái gì "

"Ta muốn ăn thịt" , vừa mới húp món cháo loãng, một điểm thịt cũng không có!

Diệp Dĩ Tình phi thường thẳng thắn phun ra hai chữ, "Không được! "

Diệp Thanh Dương nhất thời mặt suy sụp , "Kia chính là cháo đi, trương mụ nhớ kỹ bỏ cho ta ít thịt a"

"Cấp nàng chút rau xanh là tốt rồi ", Diệp Dĩ Tình sửa lời nói.

Diệp Thanh Dương trong nháy mắt lệ rơi lã chã, mẹ đây là muốn cho nàng ăn chạy niệm phật tu hành sao?

Trương mụ đi, phòng bệnh chỉ còn có Diệp Thanh Dương cùng Diệp Dĩ Tình.

Bầu không khí đột nhiên trở nên vi diệu, Diệp Dĩ Tình ôm cánh tay ngồi trên sô pha, Diệp Thanh Dương nằm trên giường, muốn mở miệng nói cái gì, trong khoảng thời gian ngắn lại không biên nên nói gì, nhịn không được len lén nhìn bên kia.

Hảo hảo vừa vặn tầm nhìn của Diệp Dĩ Tình, vội vã hoảng loạn bỏ qua một bên mắt, làm bộ quan sát cấu tạo thiết bị lắp đặt toàn bộ phòng.

"Không có gì nói? ", Diệp Dĩ Tình lên tiếng

"A?"

Diệp Dĩ Tình không nói gì, chỉ nhìn nàng, trong tư tưởng Diệp Thanh Dương hốt hoảng.

"Cái này, chính là lần trước đánh tên trộm cắp kia, phỏng chừng vài ngày sau được thả, hận ta hại hắn bị bắt, cho nên thì tìm người báo thù"

Diệp Thanh Dương sau khi cúi đầu nói xong, nửa ngày cũng không nghe được Diệp Dĩ Tình nói, tâm trạng kỳ quái, thì ngẩng đầu nhìn lên.

Diệp Dĩ Tình nhàn nhạt nói tới một câu, "Này đều không phải trọng điểm "

"A?" , Diệp Thanh Dương ngốc lăng, kia cái gì mới trọng điểm a.

Diệp Dĩ Tình xem nàng nhất thời dáng vẻ ngốc nghếch cộng thêm hình dạng vô tội, không nói gì, đảo mắt một cái.

"Gặp chuyện không may cùng về nhà vừa vặn là hai chuyện khác nhau "

"....."

Xong, bị phát hiện, Diệp Thanh Dương trong nháy mắt khẩn trương lên, nếu như làm cho mẹ biết nàng không đến trường học thêm, đều chạy đến quán cà phê làm công , kia nàng đều không phải sẽ chết rất xấu xí sao.

Diệp Dĩ Tình nhìn nàng hai mắt nhanh như chớp chuyển loạn, chỉ biết người ngày lại chuẩn bị nói dối.

"Thành thật từ khoan, chống cự từ nghiêm "

".....", một giọt mồ hôi lạnh từ trán trượt xuống, "Cái kia, ta hẹn... một bằng hữu kia gặp mặt "

Diệp Dĩ Tình rõ ràng một mực biểu tình không tin, như trước nhìn Diệp Thanh Dương.

Diệp Thanh Dương có chút kiềm không được, nửa nhìn xuống dưới lo lắng nàng sẽ gặp trở ngại.

Đúng lúc này, Thương Thiên Mặc giống như thiên thần xuất hiện, "U a, thoạt nhìn không có vấn đề gì a tiểu quỷ "

Diệp Thanh Dương bật người ngọt ngào kêu một tiếng Mặc tỷ, làm Diệp Dĩ Tình một thân nổi da gà, mà Thương Thiên Mặc cũng cực kỳ hưởng thụ, kia một tiếng miễn bàn có bao nhiêu dễ nghe.

"Vài ngày không gặp, hảo ngoan a"

Diệp Thanh Dương toát mồ hôi, nàng vẫn đều rất ngoan có được hay không!

"Thế nào, còn đau hay không ", Thương Thiên Mặc vừa nói một bên vừa xốc y phục lên.

Diệp Thanh Dương lắc đầu, kỳ thực chính là đĩnh đau a.

"Ngươi coi ngươi, buổi tối không ở nhà ngốc đi ra bên ngoài cái gì a, xem, cái này đã xảy ra chuyện đi "

"....", Diệp Thanh Dương không nói

Thương Thiên Mặc ngược lại bắt đầu quở trách Diệp Dĩ Tình, "Ngươi nói ngươi mẹ gì a, biết rõ buổi tối đi ra ngoài không an toàn, huống chi chính là một tiểu quỷ khả ái như vậy, nếu không làm cho nàng đi ra ngoài, thì sẽ có chuyện rồi đi "

Diệp Dĩ Tình không nói chuyện, Diệp Thanh Dương nghe không nổi nữa, "Không liên quan đến mẹ, ta hiện tại trọ ở trường "

"Trọ ở trường?"

Diệp Thanh Dương gật đầu

"Ngươi là đầu óc có vấn đề sao? Không có việc gì đi trọ ở trường a , trường học còn có thể như nhà thoải mái a, chính là nói băng nhân đem ngươi đuổi ra đi, vậy ngươi tới nhà ta là được, nàng không cần ngươi thì ta muốn ngươi, ta nuôi ngươi!"

"....." Diệp Thanh Dương triệt để hết chỗ nói rồi.

Thương Thiên Mặc nhìn hai người đều không nói lời nào, tâm tư vừa chuyển, đột nhiên cười đến không gì sánh được.

"Chính là nói, lần trước ngươi bị băng nhân cường hôn, nghĩ ở chung dưới mái nhà xấu hổ, cho nên mới dọn ra đi "

Diệp Dĩ Tình trực tiếp vứt cho nàng hai câu, "Thần kinh "

Mà Diệp Thanh Dương sẽ không bình tĩnh như vậy, này mặt một chút đã đỏ, Thương Thiên Mặc nhìn một màn suy đoán càng thêm chắc nịch.

"Nhìn a, tiểu quỷ đều mặt hồng thành như vậy, còn muốn ở chỗ này giấu đầu lòi đuôi, còn không mau thành thật cho ta biết, hai người các ngươi có đúng hay không đã ... "

Diệp Thanh Dương rất sợ nữ nhân này còn nói ra cái gì dọa người, nhanh cắt đứt lời nàng nói

"Cái kia, dì Mặc, dì Lam đâu, thế nào không thấy dì Lam với ngươi cùng nhau tới"

Nhắc tới Lam Hi, biểu tình Thương Thiên Mặc lập tức trở nên mất tự nhiên, "Lam tiểu hi a, ta cũng không biết nàng hiện tại đang ở đâu nữa "

Diệp Dĩ Tình vẫn không nói chuyện lạnh lùng tới một câu,"Nàng tại quán bar ngươi còn không biết ?"

"Ta đều có hơi lâu không gặp nàng, ai biết hiện tại có nhà hay không " , Thương Thiên Mặc nói xạo .

Diệp Dĩ Tình thản nhiên nói, "Là bắt đầu từ ngày nàng với ngươi thông báo đi "

"......"

Thương Thiên Mặc không nói chuyện, này đến phiên Diệp Thanh Dương nhìn nàng nở nụ cười quái dị, "Ai, dì Mặc "

"Nói gọi Mặc tỷ"

"Úc, Mặc tỷ, ngươi rốt cuộc có hay không nhận lời biểu lộ của dì Lam a, đáp ứng rồi đi, trong khoảng thời gian này chưa từng thấy các ngươi, có đúng hay không lén lút hẹn hò a "

"Ngươi một tiểu tử quỷ , lại nói bậy ta đánh cho một quyền", nói làm bộ muốn giương tay ra đánh tới miệng vết thương của Diệp Thanh Dương.

"A, cứu mạng a dì Lam "

Mới vừa mở miệng hô lên, thì thần kỳ nghe thấy thanh âm Lam Hi, "Tiểu Dương đang gọi sao ?"

"Oa, Lam Hi ngươi rốt cuộc cũng tới, ngươi mau nhìn xem, người ngươi thích đều là ai a, đồ bạo lực "

Thương Thiên mặc tức giận nắm gối lên, bị Diệp Dĩ Tình một bên đoạt lấy, chỉ phải oán hận mà chà đạp lên đầu Diệp Thanh Dương.

"Cho ngươi nói bậy, còn dám nói bậy"

Lam Hi lấy hoa giao cho Diệp Dĩ Tình, "Khá hơn chút nào không?"

"Khá, a, dì Lam, ngươi mau quản lý dì Mặc a"

Lam Hi không để ý, nhưng thật ra Diệp Dĩ Tình nhịn không được, đem bả vai Thương Thiên Mặc giật lại, sau đó rất xảo điệu đẩy đến trong lòng Lam Hi.

Thương Thiên Mặc phi khoái xoay người, "Aha, Lam tiểu hi, đã lâu không gặp a"

Lam Hi mắt nhìn Thương Thiên Mặc, "Đúng vậy, ngươi có đoạn thời gian không tới quán bar", từ ngày đó buổi tối trở đi cũng không gặp qua .

"....."

Bầu không khí phòng bệnh dần dần trở nên vi diệu .

"A, ta đều đã quên mua đồ ăn tới, băng nhân, ngươi theo ta đi mua đồ ăn gì đó cho tiểu quỷ "

Cũng không quản Diệp Dĩ Tình có đồng ý hay không, liền tóm người thì đi ra khỏi phòng bệnh.

Nhìn cửa phòng đóng lại, vẻ mặt Lam Hi lộ ra một tia cười khổ ý, lúc quay đầu lại, dáng vẻ tươi cười hoàn mỹ không chê vào đâu được.

"Có khát không, muốn uống nước hay không "

Diệp Thanh Dương lắc đầu, do dự một chút mới mở miệng

"Dì Lam, ngươi cùng dì Mặc "

Lam Hi chỉ nhàn nhạt cười

"Dì Mặc nàng... cự tuyệt ngươi sao?"

".....", Lam Hi quay đầu nhìn ra cửa sổ, "Cho là vậy đi" , biểu lộ mà không gặp, không phải là cự tuyệt sao?

"Vì sao,dì Mặc nàng không phải nói thích nữ nhân sao?"

Lam Hi cười có chút bất đắc dĩ, "Nhưng không nhất định thích ta a "

Khi Thương Thiên Mặc tuyên bố thích nữ nhân, Lam Hi ngoại trừ kinh ngạc còn có mừng rỡ như điên, bất quá thoáng qua một chút cảm giác, bởi vì nghĩ đến, Thương Thiên Mặc đột nhiên thích nữ nhân, khẳng định là bởi vì ái thượng một nữ nhân, mà ở quá khứ tám năm trước, các nàng hầu như không xuất hiện cùng nhau nhiều lắm, nói cách khác, kia nữ nhân không có khả năng là nàng. . .

Cái khác có thể nỗ lực, thế nhưng nếu một người không thương một người, cũng đành bất lực, nói ái tình lắm bi ai cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi đi.

Diệp Thanh Dương đột nhiên không biết nên nói gì, muốn nói lời dễ nghe nhưng không thể nào mở miệng, đột nhiên nghĩ tới bản thân, này trong tư tưởng càng thêm khó chịu.

"Thế nhưng ta sẽ không từ bỏ "

Diệp Thanh Dương mạnh ngẩng đầu nhìn nàng.

"Không kiên trì đến cùng phút cuối cùng, sẽ không có tư cách nói câu buông tha"

Lam Hi nói rất đạm nhiên cũng rất kiên định, mà mỗi chữ đều gõ đúng tâm trạng Diệp Dĩ Tình, đúng vậy, không mở miệng nói yêu, không một mực nỗ lực, không có tuyệt vọng, không mình đầy thương tích, có cái gì tư cách nói buông tay đây.

Xem Diệp Thanh Dương không nói lời nào, Lam Hi đột nhiên nở nụ cười, "Ha ha, ngươi còn nhỏ, có một số việc còn chưa hiểu "

"Ai!"

Lam Hi có chút kinh ngạc nhìn về phía cửa, "Làm sao vậy "

"Cửa có người" , Diệp Thanh Dương biểu tình nghiêm túc.

Lam Hi hồ nghi đứng lên, đi qua mở cửa, nhìn hành lang hai bên một chút, chỉ nhìn thấy một ít bác sĩ y tá còn có bệnh nhân.

Đóng cửa xoay người trở lại bên giường, "Ngươi có đúng hay không nhìn lầm rồi? không thấy người nào a"

Diệp Thanh Dương cau mày không nói gì, nếu như nói lần đầu tiên nhìn lầm còn có thể, kia lúc này đây tuyệt đối không có khả năng nhìn lầm nữa.

Trước Diệp Dĩ Tình uy nàng ăn, thì trong lúc vô tình nhìn thoáng qua cửa có lấp ló bóng người, bất quá rất nhanh lại không thấy nữa, Diệp Thanh Dương còn tưởng rằng bản thân bị viễn thị, nên không để ý, thế nhưng lại vừa xuất hiện, lúc này đây Diệp Thanh Dương có thể khẳng định, thực sự là có người ....