Chương 18

Bên trong xe khí áp thấp gần như lạnh lẽo, Diệp Thanh Dương bất an ngồi ở vị trí phó lái, len lén nhìn gương mặt lái xe nghiêm túc của Diệp Dĩ Tình, từ lúc ở dạ tiệc đi ra sau đó, thì một chữ cũng không có nói qua.

Diệp Thanh Dương nghĩ giờ khắc này đáy lòng của Diệp Dĩ Tình như lộ ra một cổ khí tức đến bức tử, chỉ là nhìn thì tâm đã hoảng loạn thu lại, giống như đang có một bàn tay hung hăng mà thu lại trái tim nàng.

Ngoài cửa sổ ngọn đèn hoa mỹ chợt lóe qua, một mảnh loang lổ huyền ảo tựa hồ như quay lại một lần nữa ánh mắt rung động kia.

Khi Diệp Thanh Dương bất an mà gọi ra một tiếng mẹ, Diệp Dĩ Tình tựa như kinh hách mạnh quay đầu lại , trong nháy mắt, tâm Diệp Thanh Dương bị khống chế đến run rẩy.

Kia đôi mắt luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm mạc, chẳng biết từ bao giờ đã nhiễm lấy một mảnh mờ mịt, giống như có thể nghiền nát đến Diệp Thanh Dương, đôi mắt sâu trong tức khắc lộ rõ vẻ u ám , kia như có một tia yếu ớt mong muốn tại khoảnh khắc đó mà sụp xuống.

Mong muốn thoáng qua thành tuyệt vọng, Diệp Thanh Dương nhìn Diệp Dĩ Tình giật giật khóe miệng, đúng là lộ ra một tia tiếu ý trong suốt, này một màn cứ dừng lại vĩnh viễn trong đầu Diệp Thanh Dương.

Kinh ngạc nhìn sợi tóc rơi lả tả bên tai Diệp Dĩ Tình, nếu như không nói là nàng nhìn lầm, kia nụ cười, bi ai lộ ra một cổ trào phúng, đối với bản thân trào phúng.....

"Đã trở về "

Trương mụ nhìn Diệp Dĩ Tình cùng Diệp Thanh Dương một trước một sau vào nhà.

"...."

Diệp Dĩ Tình không nói, trực tiếp lên lầu hai.

Diệp Thanh Dương đứng tại cửa, nhìn thân ảnh mảnh khảnh kia đi vào phòng, vùng xung quanh lông mày vẫn nhăn chặt.

"Có chuyện gì sao?"

Diệp Thanh Dương quay đầu lại thì thấy vẻ mặt lo lắng của Trương mụ

Nhìn người kia đã đóng cửa phòng lại, lắc đầu, nàng cũng rất muốn biết chuyện gì

Trương mụ thở dài, "Vậy ngươi có ăn cơm chiều không "

Nhìn Diệp Dĩ Tình trong phòng vọng lên, "Không có""

"Ta đây đi làm thức ăn cho các ngươi"

"Ta không đói bụng, ngươi làm cho mẹ đi"

Cứ như vậy, trương mụ lo lắng đi vào phòng bếp, Diệp Thanh Dương thì vẫn đứng ở phòng khách nhìn lên phòng Diệp Dĩ Tình.

Không biết qua bao lâu chuông cửa đột nhiên vang lên.

Diệp Thanh Dương lấy lại tinh thần, mệt mỏi rã rời tiêu sái đi qua mở cửa, cửa vừa mở ra, thì thấy được một thân quần dài màu đỏ hồng Thương Thiên Mặc

"dì Mặc "

Thương Thiên Mặc lấy tay niết lấy má Diệp Thanh Dương, "Thế nào biểu tình này, tuyệt không khả ái "

Diệp Thanh Dương quay đầu nhìn về phía lầu hai, "Mẹ "

"Yên tâm, không có việc gì" , Thương Thiên Mặc cho nàng bộ dáng tươi cười thoải mái, sau đó lên lầu hai.

Diệp Thanh Dương nhìn Thương Thiên Mặc vào phòng, cửa phòng lần thứ hai đóng lại, đi tới phòng khách ngồi xuống, mở TV, mà ánh mắt nhất kiến vẫn nhìn về phía cửa phòng.

Cứ như vậy cho đến mười một giờ, trong phòng vẫn sáng đèn, ai cũng không đi ra, Diệp Thanh Dương tắt TV đi lên lầu, đi ngang qua phòng Diệp Dĩ Tình thả chậm cước bộ, không có thanh âm nói gì , là đã ngủ chưa? Đã không có việc gì sao?

Thời điểm Diệp Thanh Dương đứng lại miên man suy nghĩ, trong phòng đèn tắt.

Diệp Thanh Dương đứng lại một hồi mới quay về phòng.

Này một đêm Diệp Thanh Dương ngủ không an ổn, trong mộng đều là dáng dấp Diệp Dĩ Tình hoảng loạn, không ngừng tiêu sái, không ngừng tìm kiếm, khuôn mặt tuyệt vọng, ánh mắt bi thương, một nụ cười châm chọc, một màn một màn thoáng hiện, cuối cùng dừng lại hình ảnh Diệp Dĩ Tình ngoái đầu lại nhìn trong nháy mắt.

Tâm bỗng dưng đau xót, mắt liền mở ra, đập vào mắt chính là trần nhà màu trắng, tay đè lại vị trí l*иg ngực, hóa ra chỉ là mộng mà thôi.

Nàng ngồi dậy, nhìn ánh nắng ôn hòa ngoài cửa sổ, không biết mẹ thế nào, nhìn đồng hồ báo thức mới 6:30 , lúc này hẳn là còn chưa tỉnh đi.

Nếu như là trước đây, Diệp Thanh Dương tuyệt đối sẽ tiếp tục ngủ, nhưng hôm nay rốt cuộc cũng không ngủ được, rời giường rửa mặt, thay đồ xong sau đó xuống lầu

Phòng khách cùng phòng ăn đều không có người, quay đầu lại nhìn lầu hai, mẹ quả nhiên còn chưa ngủ dậy, được ngủ một hồi cũng tốt, nghỉ ngơi tốt tâm tình sẽ hảo đi rất nhiều

Xoay người đi vào phòng bếp, trương mụ đang làm bữa sáng

"Trương mụ "

Trương mụ quay đầu lại , "Dậy rồi "

Diệp Thanh Dương cười gật đầu, đi tới phía sau trương mụ

"Ân, thơm quá"

Trương mụ cười, "Lập tức có ngay, ngươi ra bên ngoài chờ "

"Ta trước đi gọi mẹ cùng dì Mặc rời giường ", Diệp Thanh Dương vừa nói vừa đi ra ngoài

"Các nàng đã đi "

Diệp Thanh Dương mạnh xoay người, "Cái gì? Đã đi? Sớm như vậy? Đi đâu?"

Trương mụ nhíu mày lắc đầu, "Ta cũng không rõ lắm, nửa giờ trước đã đi"

"....."

Toàn bộ ban ngày trong đầu Diệp Thanh Dương đều là Diệp Dĩ Tình, đi học hầu như thất thần, sau đó bị Hác Kiến nhân bắt được, Hác Kiến Nhân cũng không ôn nhu như mỹ nữ Khê lão sư, cho nên quả nhiên phiền toái.

Buổi chiều tan học sau đó, Diệp Thanh Dương cũng không đợi Tịch Thanh với Lâm Mục, chỉ bỏ lại một câu "Ta đi trước" bỏ chạy không còn thấy bóng dáng,

Đạp xe về rất nhanh, chỉ dùng hơn phân nửa thời gian đã về nhà, trương mụ đang ở phòng bếp chuẩn bị cơm tối, mà Diệp Dĩ Tình còn chưa về nhà.

Diệp Thanh Dương rất nhanh lên lầu tắm rửa xong, sau đó xuống phòng khách xem TV, một bên xem một bên chờ Diệp Dĩ Tình về nhà.

Thỉnh thoảng lại hướng đến cửa mà nhìn, bình thường giờ này Diệp Dĩ Tình đã về, chính là không thấy bóng người, mãi cho đến khi trương mụ đem cơm nước lên bàn, Diệp Dĩ Tình còn chưa về.

Trương mụ nói Diệp Thanh Dương vừa ăn vừa chờ, Diệp Thanh Dương chỉ lắc đầu, ngồi đằng kia tiếp tục an tĩnh chờ.

Thẳng đến đồng hồ báo chín giờ, cơm nước trên bàn đã lạnh, cửa chính vẫn không động đậy mà đóng lại.

"Đều đã nguội, ta đi hâm lại "

"...."

Nhìn Diệp Thanh Dương không có phản ứng gì, trương mụ bất đắc dĩ thở dài, bưng thức ăn vào trong phòng bếp

Diệp Thanh Dương lục thông tin 'Mẹ' hai chữ trong điện thoại, do dự thật lâu, rốt cuộc nhấn nút gọi, tâm này cũng một chút khẩn trương mà đứng lên

Một trận âm thanh qua đi,"Thuê bao quý khách vừa gọi không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau"

Vì sao không nhận điện thoại? là không nghe sao ? chính là chuyện gì? Bất an mà tìm số Thương Thiên Mặc, trực tiếp gọi, đổ chuông đã lâu, ngay lúc Diệp Thanh Dương cho rằng không ai bắt máy, thì bên kia truyền đến giọng nữ có chút khản đặc.

"Tiểu quỷ làm sao vậy ?"

**

Diệp Thanh Dương lần thứ hai ngẩng đầu nhìn lên tường, còn năm phút nữa đã đến mười một giờ, mày nhăn lại, không phải nói lập tức trở về sao? Này đều qua hai mấy phút còn chưa gặp được người! này dì Mặc thật đúng là nói cho xong chuyện !

Ngay lúc Diệp Thanh Dương định gọi lần thứ hai cho Thương Thiên Mặc, đột nhiên nghe thanh âm chìa khóa mở cửa, Diệp Thanh Dương liền ngẩng đầu lên, sau đó chạy trăm mét nước rút tiến lên mở cửa.

Diệp Dĩ Tình hiển nhiên là có điểm kinh hách, trong tay còn đang cầm chìa khóa, tựa hồ đang chuẩn bị mở cửa, người này đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt.

"Mẹ, ngươi đã về ", Diệp Thanh Dương thoạt nhìn cao hứng kích động.

Diệp Dĩ Tình lấy lại tinh thần, thần sắc lãnh đạm quét mắt liếc nàng, "Đều mấy giờ còn chưa ngủ"

Diệp Thanh Dương hắc hắc cười, "Thì chuẩn bị ngủ"

Diệp Dĩ Tình không nói gì nữa, từ trước mặt Diệp Thanh Dương đi qua.

Đang chuẩn bị đóng cửa Diệp Thanh Dương đột nhiên nghe trong không khí một ít mùi vị kỳ lạ , quay đầu nhìn lại thân ảnh kia đang đi lên lầu, mẹ nàng uống rượu......

Lấy tay gõ gõ cửa, không ai phản ứng, lại gõ cửa, đợi một hồi chính là không ai đáp lại, này đèn đều chưa tắt, không phải ngủ a, chẳng lẽ tắm sao?

Nghĩ đến đây, Diệp Thanh Dương nghĩ chính là nên về phòng, xoay người vừa muốn đi, phát hiện ra cửa phòng khép hờ, một tay cầm chén nước mật ong, một tay nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.

"Mẹ"

"....."

Không ai phản ứng, vừa xoay đầu thì thấy ánh sáng trong phòng tắm, quả nhiên là đang tắm.

Diệp Thanh Dương đến đầu giường, ngay bên giường ngồi chờ Diệp Dĩ Tình ra.

Nửa giờ sau đó , Diệp Thanh Dương bắt đầu ngồi không yên, đều đã lâu như vậy thế nào còn không ra, theo lý thuyết hẳn là tắm xong rồi a. Đứng dậy đi tới cửa phòng tắm, tỉ mỉ đứng nghe, mà động tĩnh gì cũng không có, này không phải muốn tắm thì nên có tiếng nước sao? Thế nào hội an tĩnh thế kia?

Đột nhiên nhớ tới Diệp Dĩ Tình buổi tối uống rượu, sẽ không ở bên trong ngủ đi! Như vậy rất dễ cảm lạnh, không nên không nên !

Cộc cộc, Diệp Thanh Dương bắt đầu gõ cửa phòng tắm, "Mẹ, mẹ ngươi tắm xong rồi sao?"

"....."

Không ai đáp lại, lại liên tục gõ vài lần, chính là không có phản ứng, Diệp Thanh Dương lúc này nóng nảy, mạnh tay đẩy cửa đi vào.

"Mẹ "

Nhìn một màn trước mắt, Diệp Thanh Dương trực tiếp sửng sờ tại chỗ.

Chỉ thấy Diệp Dĩ Tình mắt nhắm lại nằm trong bồn tắm, trên người không mặc gì, vóc người giảo tốt nhìn không sót cái gì.

Diệp Thanh Dương một chút mặt liền đỏ đến tận mang tai, vừa muốn xoay người, ánh mặt như bị cái gì niệm trụ lại, chăm chú nhìn chằm chằm vị trí ngực Dĩ Tình dưới nước.

Một bông hoa tu líp màu đỏ tại vị trí trắng nõn trước ngực tùy ý mà phô diễn, hướng tràn từ xương quai xanh xuống dưới, kéo dài đến một nửa thân trên đẫy đà ..........