Thời gian Diệp Thanh Dương mở mắt, Diệp Dĩ Tình đã đi.
Diệp Thanh Dương kinh ngạc nhìn một sợi tóc dài màu nâu trên gối, đưa tay cầm lên, hóa ra tối hôm qua tất cả đều là sự thật, mẹ thực sự đã tới, nàng còn tưởng rằng bản thân đang nằm mơ a.
Ngồi dậy, khóe miệng bất giác cong lên, này chính là lần đầu tiên Diệp Thanh Dương cùng Diệp Dĩ Tình ngủ chung, tại Diệp Thanh Dương trong trí nhớ, Diệp Dĩ Tình là người không thích tiếp xúc cùng người khác, vẫn đều là một mình ngủ.
Tuy rằng Diệp Thanh Dương cả đêm đều bất động thân thể, tim đập nhanh đắc như dọa người, thẳng đến hừng đông mới chợp mắt được, nhưng này trong tâm tư vẫn không dấu được vui mừng mà kích động.
Nghĩ không ra mẹ cư nhiên sợ sét đánh đi, Diệp Thanh Dương nhìn cọng tóc trên tay cười cười, đột nhiên nhớ tối hôm qua nàng hình như....Dáng tươi cười liền trở nên ngưng đọng.
Diệp Thanh Dương rửa mặt hoàn tất sau đó thấp thỏm đi xuống lầu, Diệp Dĩ Tình đang ngồi phòng khách xem báo.
Diệp Thanh Dương do dự một chút liền đi tới, ở một bên sô pha ngồi xuống, bắt đầu len lén quan sát sắc mặt Diệp Dĩ Tình, hình như không có dạng gì a, chính là bình thường như nhau diện vô biểu tình.
"Có chuyện muốn nói" , Diệp Dĩ Tình cũng không ngẩng đầu lên mà nói
Diệp Thanh Dương hơi liếc mắt qua một bên, "Không, không có gì, chính là muốn hỏi mẹ một chút tối qua ngủ có ngon không?"
Diệp Dĩ Tình trong mắt hiện lên một tia dị dạng, tâm tình trên mặt không chút nào thay đổi, nhìn phía dưới
Diệp Thanh Dương không khỏi ở trong lòng nghĩ, lẽ nào chuyện tối qua mẹ đều đã quên sao? Ngô, đã quên hay là, không phải.......Diệp Thanh Dương ngẫm lại thì nhịn không được rùng mình.
Diệp Dĩ Tình nhìn lướt qua vành mắt thâm đen trên mặt nàng, ngữ khí mang khinh bỉ nói
"Lớn như vậy cư nhiên còn sợ sét đánh!"
"......." Diệp Thanh Dương hiện tại mặt rất ngốc a
Diệp Dĩ Tình cầm trong tay tờ báo phóng lên bàn trà, "Sợ cả đêm chưa từng ngon giấc đi "
"......"
Diệp Thanh Dương không nói gì, này rốt cuộc là ai sợ sét đánh a ! ! !
Trong đầu lại không tự chủ mà hiện lên tình cảnh buổi sáng cùng buổi tối ngày hôm qua, ngơ ngác mà nhìn bàn tay, cảm giác co giãn hảo mềm mại, bất quá tương đương nhau, mẹ thật hảo so với tiểu Thanh cũng càng mềm lại càng lớn hơn nữa......
Tịch Thanh hơi nghiêng đầu thì thấy Diệp Thanh Dương còn thất thần mà nhìn bàn tay phải, thần tình tự xấu hổ lại tự mê luyến, một chút đã nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, này một một chút thì trở nên đỏ lựng, vội vã quay đầu đi.
.
Ngươi thế nào có thể như vậy, ngày hôm qua cái kia chỉ là ngoài ý muốn, nàng, nàng thế nào có thể..... Tịch Thanh nhịn không được cúi đầu nhìn thoáng qua bộ ngực, nhớ tới cảm giác tay Diệp Thanh Dương lúc chạm vào, chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể lại bắt đầu dâng lên một cỗ nhiệt.
"Diệp Thanh Dương" , Hác Kiến Nhân đột nhiên gọi tên nàng.
".....", Diệp Thanh Dương tựa hồ thần thái xuất thần, không có trả lời
Lâm Mục xem nàng thần hồn đã bán đi nơi nào không thấy bóng dáng, không nói gì tức thì ho khan vài tiếng.
"....."
Lâm Mục nhìn bóng lưng càng chạy càng xa kia, "Lại là như thế này, nghe điện thoại liền bỏ chạy "
"...." Tịch Thanh không để ý đến hắn, chỉ là nhìn Diệp Thanh Dương biến mất đằng kia lại có chút suy nghĩ.
Lâm Mục tự làm chuyện của mình nói, "Mỗi lần đếu vứt bỏ chúng ta, khẳng định là đi hẹn hò "
Tịch Thanh nghiêng đầu nhìn hắn một cái, "Ngươi trong đầu ngoại trừ những..... này còn có cái gì khác sao?"
"Lúc này không thể như vậy nói ta nói mò, ngươi không thấy được vừa rồi thần hồn nàng kia hảo mơ hồ, bộ dang kia chẳng khác nào tự mình động dục, đều không phải có chuyện luyến ái mới như vậy sao?"
Nhắc tới việc vừa nãy, này Tịch Thanh mặt một chút lại đỏ, hung hăng ngẩng đầu liếc mắt trừng Lâm Mục.
"Ngươi mới động dục đó, ngươi thì lúc nào cũng động dục!"
Nói xong đạp xe bỏ chạy, lưu lại vẻ mặt Lâm Mục dại hẳn ra......
Diệp Thanh Dương cầm lấy điện thoại một đường chạy đến cổng trường, thì thấy mọi người vây quanh một chỗ, không chút suy nghĩ thì chen vào, quả nhiên, chỉ thấy Thương Thiên Mặc yêu mị dựa trên chiếc xe thể thao Bentley phong cách.
Diệp Thanh Dương không nói gì đảo mắt.Nàng sẽ không liên lụy sao? Không nên phô trương thành như vậy, làm cho mọi người đều vây quanh mà nhìn nàng.
Mắt thấy người vây quanh xem càng ngày càng nhiều, Diệp Thanh Dương tuy rằng không muốn, cũng chính là kiên trì đi tới.
"dì Mặc "
Thương Thiên Mặc vừa nhìn chính chủ tới, trên mặt cười như nở hoa, đưa tay lại nhéo mặt Diệp Thanh Dương.
"Tiểu quỷ ngươi rốt cuộc cũng tới, làm cho ta hảo chờ!"
Diệp Thanh Dương đưa tay hạ móng vuốt của nàng xuống, khóe miệng kéo kéo cứng ngắc, "Dì Mặc, muốn đi đâu chúng ta nhanh lên xe đi"
Nếu không đi, còn không biết a di này còn đối nàng làm ra chuyện gì, sau đó thì nổi tiếng, không cần chờ đến ngày mai, thì ngay chiều hôm nay danh tiếng nàng đã vang khắp những cao trung lân cận rồi.
"Gọi Mặc tỷ!", Thương Thiên Mặc khó có được chăm chú nói.
Ngày đó, khi Diệp Dĩ Tình cùng Diệp Thanh Dương nói xong, "Đây là dì Mặc ngươi", Thương Thiên Mặc tức khắc sửa lời nói, "Ta là Mặc tỷ ngươi".
Diệp Thanh Dương chỉ là cười cười, không nói gì.
Diệp Dĩ Tình cũng nghe không nổi nữa, "Mặc tỷ, nhìn lại đi rồi nói, ngươi so với ta còn muốn lớn hơn hai tháng!"
"Ta đây thoạt nhìn so với ngươi tuổi còn trẻ, ta chính là tỷ tỷ của tiểu quỷ!" , Thương Thiên Mặc chính là mặt không đổi tâm không động nói
".....", Diệp Thanh Dương không nói gì, này da mặt thật đúng là chưa có ai dày như ngươi a!
"Được được được, Mặc tỷ, chúng ta đi nhanh đi", Diệp Thanh Dương lười cùng nàng cãi cọ, trực tiếp đem nàng ngồi lên xe, sau đó bản thân cũng ngồi lên.
Thẳng đến khi xe nhanh chóng rời khỏi trường học, Diệp Thanh Dương mới thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu nhìn Thương Thiên Mặc mang kính râm lái xe, gió thổi vào mái tóc dài, thật đúng là một yêu nghiệt.
"dì Mặc "
"Gọi Mặc tỷ"
Diệp Thanh Dương không nói gì, chỉ phải theo nàng, "Mặc tỷ, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?", vừa nãy nhiều người, liền cố làm cho cô nãi nãi này nhanh nhanh ly khai, đều đã quên hỏi nàng tìm mình có chuyện gì.
Thương Thiên Mặc đưa tay ra vỗ vào dưới ót nàng, "Ngươi một tiểu quỷ thối, lẽ nào không có việc gì tỷ tỷ sẽ không thể tìm ngươi sao?"
"....."
"Đi tìm mẹ ngươi cùng đi ăn trưa, xem tỷ tỷ thật tốt, cũng không quên đi tìm ngươi "
"...."
Lái xe tới dưới lầu công ty Diệp Dĩ Tình, Thương Thiên Mặc cùng Diệp Thanh Dương lần lượt xuống xe.
Diệp Thanh Dương có rất nhiều lần đi qua nơi này, nhưng chưa từng đi vô bên trong, ngày hôm nay chính là lần đầu tiên đi lên phòng làm việc của Diệp Dĩ Tình.
Thương Thiên Mặc quay đầu lại phát hiện Diệp Thanh Dường còn đứng ở đó không nhúc nhích, tiêu tiêu sái sái mà đi qua kéo tay nàng đi.
"Này tiểu quỷ ngươi ở chỗ này phát ngốc cái gì a"
Diệp Thanh Dương tùy ý để Thương Thiên Mặc kéo nàng vào sảnh công ty, sau đó hướng đến phía thang máy đi.
"Xin lỗi, thỉnh hỏi các ngươi tìm ai ", một bảo an đột nhiên cản hai người lại.
Thương Thiên Mặc giương mắt nhìn hắn, "Diệp Dĩ Tình "
"Kia xin hỏi ngài có hẹn trước sao?" , bảo an khách khí hỏi.
"Không có" , Thương Thiên Mặc thẳng khí đáp, Diệp Thanh Dương rất là không nói gì.
"Kia thật ngại quá, các ngươi không thể đi tới"
Thương Thiên Mặc chọn mi nhìn lên, "Nếu như ta ngày hôm nay nhất định phải đến thì sao" , ánh mắt tối sầm lại.
Bảo an sửng sốt một chút, "Tiểu thư, thỉnh ngài không cần làm khó ta, công ty...."
Đúng lúc này, cửa thang máy đột nhiên mở, ba người nhất thời quay đầu, thì thấy vẻ mặt Diệp Dĩ Tình.
"Diệp tổng "
Diệp Dĩ Tình quét mắt nhìn hắn, "Ở đây không có chuyện của ngươi "
"Băng nhân, nhĩ hão đại giá a, ta thấy ngươi đều đã có hẹn trước", lời nói lộ vẻ chế nhạo.
Diệp Dĩ Tình cũng không tức giận, chỉ là nhìn nàng một cái, sau đó nhàn nhạt nói
"Hắn là mới tới, người cũ năm ngoái đã đổi "
Thương Thiên Mặc nhanh nhẹn kia vừa.....vừa vuốt mái tóc xoắn lượn vừa nói, "Ta nói thế nào không cho ta đi tới, hóa ra đều không phải hắn a!"
"....."
Diệp Dĩ Tình không nói gì, liếc mắt nhìn Diệp Thanh Dương ở bên phải Thương Thiên Mặc, "Tìm ta có chuyện gì "
"Tìm ngươi có thể có chuyện gì, đương nhiên là để ngươi mời chúng ta đi ăn " , Thương Thiên Mặc bật thốt lên cứ như thế một câu, làm cho Diệp Thanh Dương không biết nói gì
"Kia vừa lúc, chúng ta cùng nhau đi ", Khương Dũng Tuấn vẫn không nói chuyện đột nhiên mở miệng.
Thẳng đến lúc này Thương Thiên Mặc mới chú ý tới bên trái Diệp Dĩ Tình còn có một người, nhưng lại là một nam nhân.
"Hắn là...."
***
Ăn ở gần đây là Khương Dũng Tuấn khởi xướng, không gian tốt, thức ăn cũng hảo, Diệp Dĩ Tình trước có mang Diệp Thanh Dương tới vài lần, các nàng đều rất thích nhà hàng này.
Vào nhà hàng sau đó, Diệp Dĩ Tình đi thẳng đến vị trí bên trái nằm ở góc trong cùng, Diệp Thanh Dương cùng Thương Thiên Mặc theo sát sau đó, Khương Dũng Tuấn đi ở sau cùng.
Diệp Dĩ Tình ngồi xuống đối diện cửa, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Diệp Thanh Dương, Diệp Thanh Dương hội vừa định ngồi phía trước, nhưng Thương Thiên Mặc nhanh tay lẹ mắt giữ bả vai nàng lại, sau đó đem nàng đẩy lên .....một vị trí khác.
"Ngươi theo ta cùng nhau ngồi "
Diệp Thanh Dương hoàn ngồi xuống, nhìn thoáng qua Diệp Dĩ Tình ngồi ở đối diện, biểu tình bất đắc dĩ.
Cứ như vậy, Diệp Thanh Dương cùng Thương Thiên Mặc ngồi cùng một chỗ, mà Diệp Dĩ Tình cùng Khương Dũng Tuấn cùng ngồi một nơi.
Từ lúc ngồi xuống, ánh mắt Thương Thiên Mặc một mực nhìn Diệp Dĩ Tình cùng Khương Dũng Tuấn hai người chuyển qua chuyển lại, biểu tình hẳn u ám.
Thương Thiên Mặc suy đoán Diệp Dĩ Tình, nam nhân muốn hẹn nàng đi ăn, kia quả thực so với lên trời còn khó hơn. Cái này Khương Dũng Tuấn cùng nữ nhân băng lãnh này trong lúc đó có thể khẳng định mối quan hệ không tầm thường.
Khuỷu tay đột nhiên bị người huých, Diệp Thanh Dương quay đầu, thì thấy một cái mặt phóng đại kề sát lại, dọa nàng nhảy dựng.
"Hắn là ai vậy "
Diệp Thanh Dương không nói gì chớp mắt, "Vừa nãy mẹ không phải nói rồi sao?Khương Dũng Tuấn!"
Thương Thiên Mặc nhìn nàng xem như ngu ngốc, "Ta là nói hắn với mẹ ngươi "
Diệp Thanh Dương lần này mới hiểu được, nhìn lướt qua Khương Dũng Tuấn, không tình nguyện phun ra bốn chữ
"Thanh mai trúc mã"
Toàn bộ buổi chiều, Diệp Thanh Dương trong đầu đều là cơm nước, xong sau đó Thương Thiên Mặc hộ tống đưa nàng về trường học, liền nói
"Tiểu quỷ, ngươi thích Khương Dũng Tuấn kia sao?"
Diệp Thanh Dương bĩu môi, "Chưa nghĩ tới, không đáng ghét mà thôi "
Thương Thiên Mặc quay đầu nhìn nàng một cái, "Nếu như cho hắn làm cha ngươi, ngươi hội phản đối sao?"
Diệp Thanh Dương sửng sốt, nói như vậy, mẹ thật là cùng hắn gặp gỡ sao? Nhất thời nghĩ vậy, không biết vì sao, đột nhiên ngực có điểm rầu rĩ.
"......"
Xem Diệp Thanh Dương cau mày không nói gì, Thương Thiên Mặc đột nhiên đưa tay sờ sờ đầu nàng
"Tiểu quỷ, nếu như mẹ người sau đó thực sự cùng hắn ở một chỗ, ngươi không thích cũng không được biểu hiện ra ngoài biết không ?"
Diệp Thanh Dương suy nghĩ một chút đều không rõ câu nói của Thương Thiên Mặc rốt cuộc có ý tứ gì, lẽ nào nàng cho rằng mẹ hội vì mình không thích thì đi cự tuyệt một người sao?
Quay đầu nhin ánh nắng bầu trời ngoài cửa sổ, huống chi, chỉ cần mẹ thích, mẹ được hạnh phúc, nàng cái gì đều có thể làm......
"Trương mụ, ta đã về "
"....."
Không có đáp lại, Diệp Thanh Dương một bên đổi giày nhìn về hướng phòng ăn, lại hô một tiếng
"Trương mụ "
Thế nào không có ai đáp lại đây? Diệp Thanh Dương đang buồn bực, nghe kĩ, còn có thể nghe được âm thanh TV, không khỏi nghĩ buồn cười, trương mụ xem TV cũng quá nhập tâm đi
"Trương mụ ngươi nhìn cái gì chuyên tâm như thế...."
Đi qua vừa nhìn, ngồi ở sô pha đều không phải trương mụ, mà là Diệp Dĩ Tình, Diệp Thanh Dương sửng sốt một chút.
"Ngạch.....Mẹ, ngươi hôm nay thế nào sớm như vậy đã về "
"....." , Diệp Dĩ Tình không phản ứng nàng.
Diệp Thanh Dương 囧 , cũng không nói nữa, nhưng bắt đầu hết nhìn đông lại nhìn tây.
"Không cần nhìn, trương mụ về nhà "
"Sao, a? Về nhà ?"
Diệp Thanh Dương hiện lên duy nhất một ý niệm trong đầu là, ngày hôm nay buổi tối các nàng phải ăn cái gì đây a ! ! !