Chương 10

Tịch thanh nhìn Diệp Thanh Dương ngoài cửa sổ đến xuất thần, đột nhiên nhớ tới ngày đó Cao Giản đối nàng nói chuyện, trong tư tưởng lại bắt đầu khó chịu, tuy rằng người trước mắt đã cự tuyệt Cao Giản.

"Thanh Dương "

"Ân? ", Diệp Thanh Dương quay đầu, chờ nàng đến

Tịch Thanh nhìn ánh mắt trong suốt của Diệp Thanh Dương, đột nhiên nghịch ngợm cười, nói

"Ngày đó Cao Giản đối với ngươi nói, ngươi vì sao cự tuyệt hắn, hắn thế nhưng được trường ta công nhận bạch mã vương tử"

Diệp Thanh Dương sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười sâu xa khó hiểu, "Làm sao vậy? Lẽ nào ngươi thích hắn? Có thích hay không muốn ta giúp?"

".....", Tịch Thanh không nói gì, người này lúc nào cũng giống như Lâm Mục, thành nói bậy.

Lâm Mục bị Tịch Thanh như thế trừng, trực tiếp trợn tròn mắt, hắn không làm gì a!

Diệp Thanh Dương thấy hắn như vậy nhịn không được nở nụ cười, đã thấy Tịch Thanh vẫn nhìn mình, ánh mắt chấp nhất, bất đắc dĩ

"Bởi vì ta không thích hắn "

Tịch Thanh bật thốt lên , "Vậy ngươi thích ai "

Diệp Thanh Dương nhìn Tịch Thanh kỳ quái tựa hồ có chút khẩn trương , "Ta không có thích ai a"

Nghe nói như thế, Tịch Thanh không khỏi thở dài một hơi, Diệp Thanh Dương thấy mắt nàng trở lại bình thường thì đứng lên.

"Tiểu hoàn nói ngươi có đối tượng, còn không mau khai ra "

"Tịch Thanh có người thầm thích? Ai? " , Lâm Mục đột nhiên vọng đến

Tịch Thanh lườm hắn một cái, "Ngươi nếu nói bậy, ta sẽ gϊếŧ ngươi! "

Lâm Mục rụt lui cổ, vẻ mặt ai oán, cũng không phải hắn nói, để làm chi chỉ nhắm vào mình hắn a!

Tịch Thanh không phản ứng hắn, chỉ là nhìn Diệp Thanh Dương, "Kia.... Thanh Dương thích dạng người gì ?"

Diệp Thanh Dương sửng sốt một chút, nàng hoàn chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

"Vậy còn ngươi? Ngươi thích dạng gì?"

Tịch Thanh không nghĩ tới nàng không trả lời còn hỏi ngược lại, một chút sửng sốt , "Ta?"

Diệp Thanh Dương gật đầu.

"Là ta hỏi ngươi trước" , Tịch Thanh phản ứng tỏ vẻ không vui.

Diệp Thanh Dương chảy mồ hôi, "Ta không biết a"

Tịch Thanh nghiêng đầu không nhìn nàng,"Ta đây cũng không biết "

Lâm Mục vẫn không nói chuyện đột nhiên bồi, "Các ngươi khẳng định là thích người như ta vậy a, giống như ta đây anh tuấn tiêu sái phóng khoáng nga~ "

"Liên quan gì đến ngươi! " , Diệp Thanh Dương cùng Tịch Thanh đồng thời quay đầu lại nhìn hắn , trăm miệng một lời nói.

"....."

Lâm Mục trong nháy mắt đen thui cả mặt, làm chi mà ai cũng hung hăng với hắn a ~~

Buổi tối Diệp Thanh Dương cơm nước xong liền lên lầu đi tắm, cầm áo ngủ vào phòng tắm, một bên cởϊ qυầи áo trong đầu liền nghĩ đến câu hỏi của Tịch Thanh, bản thân rốt cuộc thích dạng người gì đây?

Tuy rằng từ nhỏ đến lớn tiếp xúc với nam sinh cũng không ít, nhưng bọn họ đều chỉ là bằng hữu còn không đến lượt có cảm tình, cũng không có loại nam nữ này thích nhau a. Chẳng lẽ bởi vì duyên phận còn chưa tới, chưa gặp phải người làm cho nàng động tâm ? Ân , Khẳng định là như này !

Nghĩ thông suốt, khóe miệng bất giác cong lên, cư nhiên bắt đầu ngân nga , "Ta thích tắm, rùa té ngã, a a....."

Diệp Dĩ Tình vừa tiến đến thì nghe thế nhưng có người hát, trong suy nghĩ không nói gì, tại cửa đứng một hồi rồi đi vào phòng.

Trong phòng rất sạch sẽ ngăn nắp, ngoại trừ giường ra. Chỉ thấy cái gối xiêu vẹo góc giường, mà chăn trực tiếp thành một đống, Diệp Dĩ Tình nhíu mày, này tiểu quỷ có đúng hay không cho tới bây giờ cũng không xếp chăn, thế nào mỗi lần đến đều thành cái dạng này.

Xoay người lại ngồi xuống bên giường, ánh mắt bất giác rơi vào góc tủ đầu giường, trên kia là khung ảnh, chụp hai người, song vai đứng cạnh nhau, một cái thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, một cái khóe miệng mỉm cười, đối lập tiên minh, nhưng lại tương đối nổi bật, rất kỳ diệu mang đến một loại cảm giác.

Diệp Dĩ Tình bất giác đưa tay cầm lên, đây là hai năm trước sinh nhật Diệp Thanh Dương. Ngày đó Diệp Dĩ Tình hỏi nàng muốn quà sinh nhật gì, nàng không chút suy nghĩ liền thốt lên ,"Ta nghĩ ta muốn cùng mẹ chụp ảnh chung" . Đến bây giờ Diệp Dĩ Tình vẫn nhớ kỹ biểu tình Diệp Thanh Dương khi nói những lời này, cất giấu khát vọng ẩn bên trong là thấp thỏm mong đợi.

Đây là bức ảnh được nàng đóng khung, cũng là cái duy nhất trong những năm gần đây. Từ đó về sau, ảnh này vẫn được Diệp Thanh Dương đặt đầu giường.

Nghe được trong phòng tắm tiếng nước ngừng, Diệp Dĩ Tình đem ảnh bỏ lại đầu giường, chờ người đi ra, mà đợi nửa ngày cũng không thấy người, nhíu mày đứng dậy....

Diệp Thanh Dương mặc áo quần sau đó vừa muốn đi ra ngoài liền giật lại, đột nhiên thấy gương trên tường, một chút đã nghĩ đến ngày đó nàng nói Diệp Dĩ Tình có người tỏ tình, lập tức thu hồi tay đang đặt trên nắm cửa, bắt đầu tinh tế tiêu sái hướng gương mà đi tới.

Mặt trái xoan, da đĩnh trắng, cũng không có bất cứ dấu vết gì, con mắt đều không phải rất lớn, nhưng dài nhỏ rất có hồn, lông mi không mỏng nhưng tản ra một cỗ tự tin, mũi cao thẳng, miệng không lớn không nhỏ, này khi cười rộ lên còn có hai lúm đồng tiền, mặc dù không tính là cái gì mỹ nhân, nhưng tổng quan cho được đi . Mẹ thế nào có thể nói mình, còn dùng ánh mắt như vậy nhìn, hình như khen người của mình xem ra rất tổn hại !

"Xem ra tự kỷ, không thấy ngươi quá như thế tự kỷ " , Khinh khinh phiêu phiêu một câu lọt vào tai, Diệp Thanh Dương vô ý thức quay đầu lại, thì thấy Diệp Dĩ Tình hai tay khoanh lại đứng ở cửa phòng tắm, trong nháy mắt ngây ra như phỗng

"......"

Diệp Dĩ Tình ngồi trên giường, Diệp Thanh Dương đứng trước mặt nàng .

"Ngạch, mẹ có việc tìm ta a "

Diệp Dĩ Tình chọn mi mắt liếc nàng, "Ngồi đi "

"Ân " , Diệp Thanh Dương xoay người đem ghế kéo tới, thì ngồi như thế trước mặt Diệp Dĩ Tình.

Nhìn này tư thế như thẩm vấn phạm nhân, Diệp Dĩ Tình cũng không nói gì, nàng nguyên lai muốn cho tiểu quỷ này ngồi trên giường. Nàng nếu thích như vậy, kia cứ như vậy đi .

"Ta có lời muốn nói với ngươi"

Diệp Thanh Dương nghe lời nói như thế liền ngồi thẳng dậy, Diệp Dĩ Tình rất ít khi nghiêm túc như thế tìm nàng nói chuyện, thế nhưng một ngày tìm, nàng Diệp Thanh Dương nhất định phải nghe lời nàng nói.

Nhớ kỹ ngày đầu tiên Diệp Thanh Dương đến trường trở thành nữ nhi Diệp Dĩ Tình về, Diệp Dĩ Tình ngồi ở phòng khách, Diệp Thanh Dương đứng ngay ngắn trước mặt nàng .

Diệp Dĩ Tình hỏi, "Lớp hoc có tổng cộng mấy người, mấy nam sinh, mấy nữ sinh "

"...." , Diệp Thanh Dương tức thì mơ hồ

Diệp Dĩ Tình lại hỏi, "Ngươi quen vài người, bọn họ tên gọi là gì, năm nay bao tuổi, nhà ở đâu "

Diệp Thanh Dương suy nghĩ nửa ngày mới nhớ lại tên ngồi cùng bàn, ngoài ra cái gì cũng không biết, nhìn mặt diện vô biểu tình của Diệp Dĩ Tình, bất an cúi đầu.

"Ngẩng đầu lên "

Diệp Thanh Dương nghe lời ngẩng đầu, Diệp Dĩ Tình nhìn nàng né tránh ánh mắt, "Trong vòng ba ngày nhớ kỹ danh tính bạn học, cùng bọn họ trở thành bằng hữu . Nếu như làm không được, sẽ không muốn phải gọi mẹ !"

Lúc đó sau khi nghe được những lời trong suy nghĩ Diệp Dĩ Tình lại lo lắng lo sợ, lo lắng mình làm không được, sợ Diệp Dĩ Tình thực sự không cần nàng, mà làm cho nàng không thể tin được chính là, cuối cùng nàng dùng hai ngày đã làm xong.

Khi đó Diệp Thanh Dương cũng không hiểu dụng ý Diệp Dĩ Tình, thẳng đến sau nàng mới thông suốt, Diệp Dĩ Tình là giúp nàng năng lực xã giao, cho nên hiện tại nàng như vậy có nhân duyên, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ.

"Ngươi năm nay bao nhiêu ", Diệp Dĩ Tình đột nhiên kỳ diệu như thế hỏi một câu

Diệp Thanh Dương sửng sốt một chút, "A?", tại mắt Diệp Dĩ Tình nhìn kỹ , "16 tuổi "

"Chưa lớn không được luyến ái, hiểu không?"

Diệp Thanh Dương mê mê tỉnh tỉnh gật đầu, Diệp Dĩ Tình lập tức đứng lên đi ra ngoài.

"Thế nào không được luyến ai a "

Diệp Dĩ Tình cước bộ chưa dừng, " Ngươi chỉ phải nhớ kỹ lời ta nói là được "

Diệp Thanh Dương nhìn Diệp Dĩ Tình về phòng sát vách nàng, nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, sau đó đột nhiên hài lòng nở nụ cười, xem mẹ chính là rất quan tâm nàng a.

Diệp Dĩ Tình hai tay vòng lại đứng ở cửa sổ to sát đất, ánh trăng sáng tỏ xuyên thấu chiếu vào thân thể nàng, bóng phản chiếu trong trẻo nhưng lạnh lùng cô tịch.

"Một người lớn lên trưởng thành, sẽ càng thêm thành thục đi, nếu có thể thấu rõ mọi việc, càng hiểu rõ một ít người, sẽ không hội đơn giản bị lừa dối, cũng sẽ không hội thất vọng, sẽ không bi thương, sẽ không......"