Diệp Dĩ Tình dẫn tiểu hài tử mới vừa vào cửa, " Tiểu thư, ngươi đã trở về"
Diệp Dĩ Tình nhấc đầu, liền thấy một cái nữ nhân gần bốn mươi tuổi hướng bản thân nàng đi đến, nhàn nhạt trả lời, " Trương mụ, ngươi thế nào còn chưa ngủ?"
Trương mụ cười cười, " Đã trễ thế này nhìn ngươi còn chưa có trở về, ta có điểm lo lắng "
Đang nhìn đến phía sau thân ảnh Diệp Dĩ Tình, Trương mụ sửng sốt một chút, " Tiểu thư,đây là....."
Diệp Dĩ Tình nói như hài tử trong nhà, " Ngươi trước tiên mang nàng đi tắm rửa, thay đổi áo quần, sau đó cấp nàng điểm ăn, đêm nay để nàng ngủ với ngươi"
Diệp Dĩ tình vẻ mặt diện vô biểu tình nói xong liền trực tiếp đi lên lầu hai, liếc mắt cũng không nhìn phía sau một điểm.
Trương mụ nhìn bóng lưng Diệp Dĩ Tình khẽ thở dài một cái, tiểu thư đây là lại không vui, mỗi lần từ bên kia trở về đều như vậy.
Quay đầu lại nhìn cái người một thân ướt sũng kia, Trương mụ đi đến dắt tay nàng, mang nàng hướng phòng tắm đi vào.
Ngày thứ hai
Diệp Dĩ Tình rửa mặt quần áo đâu vào đấy xong sau đó xuống lầu ăn bữa sáng, liếc mắt liền thấy đứa nhỏ ngồi cạnh bàn, không phải là đêm qua nàng mới mang về cái kia sao? Đêm qua không nhìn kỹ, hiện tại nhìn nàng hẳn là xem qua hình dạng, lớn lên tương đối gầy yếu, thế nhưng da dẻ rất tốt một thân trắng toát, hiện tại mang y phục rộng thùng thình, sợ hãi ngẩng đầu, nhìn đến nàng vội cuối thấp xuống dưới.
Diệp Dĩ Tình cũng không lưu ý, trực tiếp đi tới trước bàn ăn ngồi xuống, chỉ chốc lát sau Trương mụ liền bắt đầu bưng bánh mì, trứng chiên, chân giò hun khói, hai bên cắt thành hai nửa cà chua nhỏ, còn có thêm một ly sữa tươi.
Diệp Dĩ Tình cầm lấy dao nĩa liền bắt đầu ăn, đưa lên miệng chậm nuốt, tư thái ăn hội đầy đủ phong thái tư nhã, qua một hồi lâu, phát hiện người đối diện vẫn không có động tay.
"Ngươi thế nào không ăn a?" , trương mụ quan tâm hỏi.
Tiểu cô nương không nói gì, vẫn như cũ cuối đầu, Diệp Dĩ Tình chọn mi liếc mắt nhìn nàng, "Nếu không ăn thì đói bụng"
Tiểu cô nương không nói gì, vẫn như cũ hướng đầu xuống dưới, Diệp Dĩ Tình đột nhiên nói, " Lấy nàng chiếc đũa"
Điểm tâm cứ như vậy mà an tĩnh trong bầu không khí, tiểu cô nương vẫn cúi đầu ăn, đem mọi thứ đều ăn xong rồi, sữa cũng đều đã xong tráng miệng.
Xong, Diệp Dĩ Tình nói trương mụ mang nàng đi thay lại áo quần ngày hôm qua, hiện tại áo quần này quá không hợp thân, như đoạn hát tuồng , cũng may áo quần được trương mụ tẩy sạch rồi hong khô từ đêm qua.
Một lát sau, Diệp Dĩ Tình liền mang theo nàng ra cửa, lên xe, đeo dây an toàn cho hoàn tất, liền nhấn ga ra khỏi cổng biệt thự.
Cảnh cục Đông thành
Diệp dĩ tình đi xuống xe, đi vòng qua trước mặt rồi mở cửa xe ra, tháo dây an toàn xong rồi mang nàng xuống xe.
"Đi theo ta "
Tiểu cô nương nghe lời đi theo phía sau Diệp Dĩ Tình vào cảnh cục.
Vừa vào cửa bên trái có một cái bàn, bên trên có một tấm biển , viết " bàn ý kiến" ba chữ, một nam nhân mang chế phục ngồi chỗ kia, thấy Diệp Dĩ Tình liền tươi cười đứng lên, " Nhĩ hảo, xin hỏi có thể giúp gì cho ngươi?"
Diệp Dĩ Tình trên mặt không có biểu tình, hướng mắt đến người phía sau, "Nàng lạc đường "
Mắt cảnh cục dò xét tiểu hài nữ, " Kia phiền người theo ta nói một chút tình huống cụ thể "
"Đêm qua tại cửa nhà ta phát hiện ra nàng "
"Nhà ngươi ở đâu "
"Đường Phong lâm số 111 "
"Nàng tên gọi là gì "
" Không biết rõ ràng "
" Nàng năm nay bao nhiêu tuổi "
"Không biết"
"..."
Hắn còn muốn hỏi, mà đang nhìn đến vẻ mặt Diệp Dĩ Tình càng ngày càng lạnh, chỉ không kịp gấp rút mà nuốt lời trở vào, này Diệp Dĩ Tình tuy rằng lớn lên rất đẹp, nhưng khí tràng quá cường đại, hắn có điểm kiềm không được!
Nhìn trước mặt bảng ghi chép, hầu như thông tin hữu dụng cũng không có, như vậy cũng không được, bất đắc dĩ, trách nhiệm của cảnh sát không thể làm gì khác hơn ngoài đi hỏi tiểu cô nương kia.
"Tiểu bằng hữu, ngươi tên là gì "
"..."
"Nhà ngươi ở đâu"
"..."
"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi"
"..."
Một mực thủy chung, tiểu cô nương vẫn đều cuối đầu, là một câu nói cũng không nói, trách nhiệm này khiến cảnh sát phát sầu, thật muốn cấp nàng chết.
Nàng không nói không hẳn là cảnh sát hết trách nhiệm, đứng lên, đối Diệp Dĩ Tình cười cười, "Như vậy đi, ta mang nàng vào trong xem xét, xem máy vi tính những người thất lạc có hay không có trường hợp này"
Sau khi Diệp Dĩ Tình đồng ý, cảnh sát liền muốn mang tiểu cô nương đi vào, mà nàng vẫn đứng đằng kia không động đậy, hai mắt sợ hãi mà nhìn Diệp Dĩ Tình, sâu trong mắt lộ ra tia sợ hãi cùng bất an.
"Ta ở chỗ này chờ ngươi "
Đại khái qua khoảng 15 phút, cảnh sát mang theo nữ hài tử kia đi ra.
"Nhĩ hảo, đã điều tra ra, nàng tên gọi là Tiểu Nhạc, năm nay 8 tuổi, là hài tử ở viện cô nhi Tây thành, mấy ngày trước đây bị lạc đường "
Diệp Dĩ Tình nhìn tiểu cô nương đang cuối đầu, gật đầu, "Cảm tạ" , sau đó liền xoay người rời đi.
Diệp Dĩ Tình mới vừa ra khỏi cửa cảnh cục, nhưng phát hiện vạt áo bị người bắt được, cúi đầu, liền thấy một cái đầu đen đen tròn tròn.
"Thúc thúc đưa ngươi trở lại"
Tiểu cô nương không có buông tay, trái lại nắm càng thêm chặt.
Diệp Dĩ Tình hơi nhíu hạ lông mày, nhìn đến phía sau người trong ban cảnh sát.
" Tiểu nhạc ngoan, cùng thúc thúc đi, thúc thúc đưa ngươi trở về"
Cảnh sát đến bắt lấy tay nàng, Diệp Dĩ Tình lúc này mới đặng ly khai, lên xe, nhìn xuyên qua cửa kính có thể thấy tiểu nhạc hai mắt vẫn nhìn nàng, càng không ngừng vùng vẫy suy nghĩ muốn đuổi kịp tới, thế nhưng bị tay cảnh sát nắm lại, thế nào cũng thoát không ra, hai mắt lập tức đỏ lên.
Diệp Dĩ Tình nhấp mím môi, khởi động xe, sau đó nhấn mạnh ga, nhìn nàng ở phía sau qua kính chiếu hậu, phát hiện tiểu nhạc đã thoát ra khỏi tay cảnh sát liều mạng chạy về phía nàng, ngã sấp xuống rồi lại đứng lên, mắt thấy xe càng ngày càng xa, rốt cuộc cũng khóc....
~~
Từ cửa hàng thời trang trẻ em đi ra đã gần 6 giờ, Diệp Dĩ Tình đem bao lớn bao nhỏ gì đó bỏ ra phía sau, tiểu nhạc rất ngoan tiêu sái đi đến bên kia mở cửa xe, ngồi xuống vị trí phó lái, sau đó tự cài cho mình dây an toàn.
Chờ lúc Diệp Dĩ Tình lên xe thì thấy tiểu nhạc ngồi rất đoan chính, nhìn thoáng qua rồi khởi động xe.
Vừa vặn là giờ tan tầm, trên đường có điểm kẹt xe, Diệp Dĩ Tình khẽ cau mày nhìn phía trước một hàng dài dằng dẵng dãy xe, trong tư tưởng có điểm phiền tao, không biết là bởi vì kẹt xe hay chính bởi vì.....liếc mắt sang vị trí phó lái, nàng cư nhiên thu dưỡng cái này hài tử xấu xa!
Diệp Dĩ Tình cũng không biết bản thân là làm sao, khi đó xe rõ ràng đã đi xa một đoạn, vì sao bản thân lại như ma xui quỷ khiến đi ngược trở lại, cuối cùng làm ra như vậy quyết định bất khả tư nghị, nàng mới 22 tuổi, cứ như vậy không hiểu kỹ năng làm mẹ, lại còn là làm mẹ một hài tử 8 tuổi!
Nghĩ như vậy, Diệp Dĩ Tình chỉ cảm thấy huyệt thái dương bắt đầu thình thịch mà đánh loạn, đầu đều có chút đau, vừa ngay lúc này xe phía trước đã di chuyển , trước hết cứ đơn giản không thèm nghĩ nữa, chính là nên trở về đi.
Ăn xong cơm tối, Diệp Dĩ Tình liền ngồi phòng khách xem TV, tin tức tài chính và kinh tế , nàng mỗi đêm đều xem những hạng mục này.
Sau khi xem xong, Diệp Dĩ Tình đứng dậy liền định đi lên lầu, mới vừa quay người lại thấy tiểu nhạc cách đó không xa, ăn mặc một thân áo ngủ hoạt hình, tóc chính là ẩm ướt, thấy nàng đang nhìn nàng , giật mình vội cúi đầu.
Diêp Dĩ Tình hơi nhíu hạ vùng xung quanh lông mày, trực tiếp đi lên lầu hai, bất qua rất nhanh lại đi xuống, trong tay cầm một cái máy sấy, tại chỗ nhìn người kia , " Đến "
Diệp Dĩ Tình ngồi xuống sô pha , vừa nhấc đầu, này ở vùng xung quanh lông mày nhăn thêm càng chặt, nàng đáng sợ như vậy sao? Bảo nàng đến, cư nhiên nàng chỉ đến có hơn hai bước đi.
" Đến "
Tiểu nhạc nghe lời đi về phía trước hai bước.
Diệp Dĩ Tình vốn không có nhiều lắm tính nhẫn nại nay lại bị người trước mặt ăn hết sạch, nếu như sợ nàng như thế, ngày hôm nay vì sao lại nhiều lần tay cầm chặt lấy áo quần nàng không buông tha a!
"Nếu không đến, ta ngày mai sẽ đưa ngươi trở lại "
Giọng nói băng lãnh làm cho tiểu nhạc run lên, sợ hãi đi tới trước mặt Diệp Dĩ Tình.
Nhìn hai mắt tiểu nhạc rưng rưng nhưng quật cường không cho nước mắt chảy xuống, Diệp Dĩ Tình cuối cùng cũng không đành lòng, thoáng hòa hoãn một chút ngữ khí.
"Ngồi xuống"
Tiểu nhạc nghe lời Diệp Dĩ Tình sang bên trái ngồi xuống.
"Xoay người lại"
Lại nhìn cái người cúi đầu ngay trước mắt, Diệp Dĩ Tình không nói gì nữa, bắt đầu giúp nàng xuy tóc, toàn bộ phòng khách chỉ còn lại âm thanh máy sấy cùng tiếng động phát ra từ TV.
Sợi tóc đen tuyền , nàng tương đối ngoan ngoãn, tóc cũng ngắn, bởi vậy chỉ chốc lát liền xuy xong rồi, Diệp Dĩ Tình tắt máy sấy, "Ngẩng đầu lên"
Một lát sau, tiểu nhạc mới chậm rãi ngẩng đầu, sâu trong ánh mắt lộ ra nhè nhẹ tia khϊếp ý cùng bất an.
Diệp Dĩ Tình nhìn nàng một hồi," Sau này, ta chính là mẹ của ngươi"
Tiểu nhạc không nói gì, chỉ là len lén nhìn đôi mắt không có biểu tình gì của Diệp Dĩ Tình, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Như phản ứng Diệp Dĩ Tình đã dự liệu, liếc mắt nhìn TV, đang truyền đến chương trình quảng cáo.
"Sau này , ngươi được gọi là Diệp Thanh Dương".
RAqR|*