Chương 45: Phu nhân trúng độc

"Phu nhân, làm sao vậy?" Tiêu Tiêu sửng sốt một chút, bộ dạng này không giống như là giả vờ.

Hiên Viên Liệt lắc đầu.

Bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề, không biết trôi qua bao lâu, bác sĩ mới vội vã chạy tới, lập tức thay Hồng Tuyết Mai kiểm tra tổng thể một hồi.

Tiêu Tiêu và Hiên Viên Liệt ngồi trên ghế sofa, Miêu Miêu đã ghé vào trong ngực Tiêu Tiêu ngủ ngon lành.

"Liệt thủ lĩnh, lão phu nhân, có thể bà ấy bị trúng độc rồi. " Bác sĩ cúi đầu nói.

"Trúng độc? Độc gì?"

"Cái này, không rõ lắm, cũng may phát hiện kịp lúc, chúng tôi đã ức chế dược cho lão phu nhân rồi. Đợi chút nữa là ổn rồi."

"Không biết loại độc này là gì sao? Nghe, tiêm vào, hay là ăn." Hiên Viên Liệt lạnh lùng hỏi, tuy nhiên anh cũng không có quá nhiều biểu lộ, nhưng có thể nhận ra, anh đang tức giận.

"Là do ăn."

"Tôi biết rồi. Lão phu nhân giao cho các người." Giải thích xong, Hiên Viên Liệt đứng lên, đi ra ngoài, người hầu nữ cũng theo sau.

Tiêu Tiêu liếc Hồng Tuyết Mai trên giường một chút, ôm lấy con trai đang ngủ say, quay về phòng của mình, đặt con lên giường. Trúng độc, mẹ của Hiên Viên Liệt trúng độc, như vậy... Trong biệt thự có nội gián! Phải biết, nơi này ngoại trừ cô và Miêu Miêu là người ngoài, tất cả đều là hầu nữ a. Người, giấu ở hầu nữ bên trong sao?

Từ trong nhà đi ra ngoài, đại sảnh, hơn 30 hầu nữ đều tập trung đông đủ.

Quả nhiên, trong phòng xảy ra vấn đề, đến cùng là ai hạ độc, vì sao lại nhằm vào mẹ của Hiên Viên Liệt mà hạ độc.

Tiêu Tiêu đứng trên hành lang lầu hai nhìn xuống.

"Chủ nhân, lão phu nhân đang chơi cùng tiểu thiếu gia, chưa từng ăn qua bất cứ thứ gì." Nữ hầu cũng chau mày.

"Vậy làm sao lại trúng độc?" Mắt đen lạnh lùng quét qua đám hầu nữ.

"Đúng rồi." Nữ hầu trưởng giống như muốn nói gì đó, mắt nhìn về phía đồ đạc trên bàn trà: "Lão phu nhân, trước đó có uống một ly trà. Chén trà kia, còn dư lại chút ít. "

Hiên Viên Liệt nhìn về phía bàn trà: "Là ai pha trà."

"Cái này..." Nữ hầu trưởng do dự một lúc mới nói: "Đúng, là vị tiểu thư ngài đưa tới. Lão phu nhân chỉ định muốn cô ấy pha trà."

Mộ Tiêu Tiêu? Hiên Viên Liệt nhướn mi, ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai, cô đang đứng trên hành lang, đôi con ngươi giao nhau giữa không trung.

Tiêu Tiêu đã ngầm trộm nghe được nội dung cuộc trò chuyện bên dưới, lão phu nhân trúng độc sao lại có liên quan đến cô chứ? Không để kẻ khác thừa nước đυ.c thả câu, cô lập tức đi xuống lầu: "Trà, là tôi pha. Nhưng tôi tuyệt đối không hạ độc. Tôi chẳng có lí do gì mà hạ độc mẹ của ngài cả. "

Hiên Viên Liệt nhắm mắt lại: "Đem lá trà, trà cụ, cầm hết qua cho bác sĩ kiểm tra."

Tiêu Tiêu cắn răng, cô đây cây ngay không sợ chết đứng, với mẹ của Hiên Viên Liệt không oán cũng không thù, chẳng có gì phải sợ. Kiểm tra thì cứ kiểm tra đi.

Người làm nữ cẩn thận cầm trà cụ đi lên, thời gian chờ chậm đến không tưởng.

Một hồi, người hầu nữ đi xuống, nhẹ nhàng đem trà cụ để xuống.

"Chủ nhân, trong trà, đúng là có độc."

Trong trà có độc? Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trong trà tại sao có thể có độc, nấu nước, lấy trà, pha trà, tất cả đều là cô đích thân làm lấy, không thể bị người khác đầu độc được: "không thể, làm sao trong trà có độc được chứ? "

Hiên Viên Liệt mở to hai mắt, nhìn về phía nữ hầu trưởng: "Sau đó, còn có ai chạm qua chén trà này không? "

"Không có. Trà để ở đây, không ai động tới hết. "

"Tất cả lui ra!" Hiên Viên Liệt lên tiếng. Tất cả nữ hầu nghe lệnh lui hết đi.

Lúc này, chỉ có Mộ Tiêu Tiêu còn đứng nơi đó: "Mặc kệ anh tin hay không tin, tôi không hề làm điều đó."

Ánh mắt ngoan hiểm nhìn chằm chằm cô: "Đương nhiên tôi biết cô không hề làm." Giọng anh lạnh cực độ, có thể cảm giác được, anh đang tức giận cỡ nào.

Bị anh nói như vậy, Tiêu Tiêu có chút cảm thấy không thể tin nổi, Hiên Viên Liệt vậy mà tin cô, cái này, đơn giản cũng là ngoài ý muốn a: "Anh, tin tôi?" Cô vốn nghĩ tình hình hiện tại chính là bất lợi cho mình, coi như ký hợp đồng với Hiên Viên Liệt, thế nhưng cô chẳng qua cũng chỉ là người ngoài, còn là người ngoài bị tình nghi nữa.

"Nếu thật sự là cô làm, cô sẽ không ngu ngốc đến mức dùng thủ đoạn thấp kém như vậy." Ạn hoàn toàn không tin chuyện này chút nào. Theo anh biết, cô là người phụ nữ rất thông minh, sẽ chẳng bao giờ dùng loại kế hạ đẳng này đâu.

Tiêu Tiêu mày nhăn lại rồi giãn ra, giãn ra rồi lại nhăn lại, không biết Hiên Viên Liệt đang khen cô hay châm chọc cô, đến gần bên cạnh anh: "Chuyện này, là chuyện nhà của anh, tôi cũng không tiện tham dự. Chỉ cần anh bie rút s là tôi trong sạch, vậy là đủ rồi." Giải thích xong, cô quay người rời đi, không thể nghi ngờ, chỉ cần Hiên Viên Liệt không nghi ngờ cô, như vậy hung thủ chỉ có thể trong đám hầu nữ bên cạnh mà thôi.

Ngày kế tiếp...

"Cộc cộc cộc" sáng sớm đã truyền đến tiếng đập cửa dữ dội.

Tiêu Tiêu miễn cưỡng bò xuống giường: "Ai thế?"

"Là tôi, mở cửa."

Đây là, giọng của mẹ Hiên Viên Liệt. Tiêu Tiêu chống đỡ thân thể mệt mỏi, đứng lên. Đầu óc choáng váng đi qua mở cửa: "Có chuyện gì sao ạ? "

Vừa mở cửa...

"Ba!" thanh âm thanh thúy. Tiếng bạt tai.

Ngay sau đó, Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy má phải của mình nóng hổi, lúc trước còn ủ rũ chưa tiêu, lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, chậm rãi đưa tay lên sờ má mình: "Bà đang làm gì thế?!"

"Mộ tiểu thư, cô đúng là quá đáng! Tôi đã nghe người hầu nữ nói, cô dám hạ độc trong trà, đúng là lòng dạ độc ác! Cô cho rằng hạ độc chết tôi rồi, cô có thể gả cho Liệt nhi sao? Tôi cho cô biết, si tâm vọng tưởng!"

Bàn tay nóng bỏng ôm lấy khuôn mặt, Tiêu Tiêu mơ màng, mắt đỏ lên: "Hồng phu nhân, không phải tôi hạ độc, nếu bà không tin, có thể đến hỏi con trai bà. "

"A, cô cho rằng tôi không biết Liệt nhi đã bị con hồ ly tinh nhà cô mê hoặc rồi sao! Nó đương nhiên sẽ giúp cô. Tôi nói cho cô biết, chỉ cần tôi còn sống một ngày, cô đừng mong được gả vào Hiên Viên gia chúng tôi!"

Tiêu Tiêu hít một hơi sâu, cỗ ức chế dồn nén, lên đến đỉnh đầu, tuy cô và Hiên Viên Liệt chỉ là diễn kịch, nhưng bị dạng người này vu hãm cũng vấn thấy cực kì khó chịu.

"Tôi không còn lời nào để nói. Nếu bà nghĩ chính tôi là người hạ độc, vậy thì đúng là như thế. "

Nghe được lời này, Hồng Tuyết Mai sắp tức giận đến phát nổ, giơ tay lên, định giáng thêm một cái bạt tai nữa.

"Ba" Tiêu Tiêu bỗng nhiên bắt lấy cổ tay bà: "Tôi nhường bà là bậc trưởng bối, cái bạt tai trước không tính, xin bà giữ tự trọng. Bà là người của gia tộc Hiên Viên, nói thế nào cũng là xuất thân danh môn. Thân phận cao quý. So ra với loại hành vi này, có chút không hay đâu. "

Hồng Tuyết Mai rút tay lại, hung hăng hất lên: "Được, cô cứ ngoan cố đi, tôi xem cô bản lĩnh lớn đâu đâu!"

"Bại hoại, bại hoại, bà nội là kẻ bại hoại! Không được đánh mẹ của con!" Miêu Miêu không biết tỉnh dậy từ bao giờ, chạy đến, ôm lấy mẹ, đẩy Hồng Tuyết Mai ra.