Xoát...
Bay qua. Phi tiêu cắm vào hồng tâm trên tường.
Tiêu Tiêu còn đứng ở cửa, cô vừa mới bị bóng dáng cao lớn của Hiên Viên Liệt che khuất, Miêu Miêu không thấy được cô cũng không kỳ quái, thế nhưng mà... Con trai cô sao lại có quan hệ tốt cùng Hiên Viên Liệt như thế?!
"Hụ khụ khụ khụ..." Cô cố ý ho khan một tiếng.
Hiên Viên Liệt nghiêng mắt nhìn về cửa, ánh mắt Miêu Miêu cũng mới nhìn về phía người mẹ đứng ở cửa! Khuôn mặt nhỏ lộ ra may mà, thân thể nghiêng phía trước, chân trước bước ra, muốn xông vào trong ngực Miêu Miêu. Có thể, chút hưng phấn ở một giây ngắn ngủi về sau, lập tức biến mất trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bé trấn định thu hồi chân trước. Không tiếp tục đi xem mẹ.
Trái lại nhìn về phía Hiên Viên Liệt: "Chú, chú nhìn cháu ném chuẩn xác không?" Cười hì hì nhìn Hiên Viên Liệt, hoàn toàn không nhìn Tiêu Tiêu, bởi vì, bé không thể cùng mẹ nhận nhau, nếu thân phận của mẹ bị chú khám phá liền không xong, bé muốn bảo vệ mẹ!
Tròng mắt Hiên Viên Liệt nhìn Miêu Miêu một chút, đứa nhỏ này, vẫn cơ trí như vậy... Vậy mà làm bộ không biết người phụ nữ này, thật là một gia hỏa diễn kịch nhỏ.
"Nếu cháu không muốn nhận mẹ cháu, vậy chú liền mang cô ấy đi rồi." mắt anh lạnh lùng nhìn chằm chằm thằng quỷ nhỏ trước mắt.
Ách!
Miêu Miêu lập tức ý thức được ý tứ trong lời nói của chú, chú đã biết thân phận của mẹ rồi hả? Vì phải hết sức cẩn thận, mắt to lại nghi ngờ nhìn về phía mẹ.
Tiêu Tiêu gật đầu.
"Mẹ..." Miêu Miêu chạy vội qua một chút, thân thể nhỏ bổ nhào vào trong ngực Tiêu Tiêu, khuôn mặt anh tuấn dùng sức cọ lấy khuôn mặt Tiêu Tiêu, sau đó, ở bên trên gương mặt mẹ ngắm một cái: "Mẹ, thương tổn trên bờ vai mẹ thế nào rồi hả? Còn đau nhức không?"
"Không đau rồi." lúc Tiêu Tiêu hôn trả lại con trai, xích lại gần bên tai con trai: "Miêu Miêu, làm sao đột nhiên con có quan hệ tốt với Hiên Viên Liệt như thế?"
Miêu Miêu cũng xích lại gần lỗ tai mẹ: "Mẹ, nếu con không cùng chú này thực hiện tốt mối quan hệ, vạn nhất chú gϊếŧ chết con làm sao bây giờ?"
" Tiểu tử giỏi, đầy đủ cơ trí."
Hai mẹ con bàn luận xôn xao. Hiên Viên Liệt đứng ở một bên, hai mẹ con này thật đúng là tương tự nhau. Nghĩ đến, cũng chỉ có người phụ nữ này mới có thể dạy ra một đứa trẻ như thế.
Hai người liên tiếp nói xong, Tiêu Tiêu ôm Miêu Miêu đi đến trước mặt Hiên Viên Liệt: "Hiên Viên Liệt, những ngày này cám ơn anh chiếu cố Miêu Miêu rồi." Tuy đây chỉ là lời khách sáo, nhưng mà cô xác thực cảm kích Hiên Viên Liệt đối xử tử tế với Miêu Miêu.
"con trai cô đã thấy qua, bây giờ có thể yên tâm rồi hả?"
Gật đầu: "Bất quá, tôi muốn dẫn Miêu Miêu về ở trong nhà mình. Tôi và anh có khế ước trong người, tôi sẽ không vi phạm khế ước, bình thường, tôi sẽ tới trước mặt anh đưa tin, tôi chờ đợi anh phân phó."
Nghe xong lời này, Hiên Viên Liệt vẫn không có trả lời, Miêu Miêu khẩn trương nhảy xuống từ trên người Tiêu Tiêu: "Mẹ, khế ước gì? Mẹ không ký cái gì kỳ quái chứ?"
"Ai, cũng không phải cái gì kỳ quái, chỉ là mẹ con bị ép, bán mình 2 năm làm việc khổ cực cho chú trước mắt này rồi." Tiêu Tiêu bất đắc dĩ thở dài, cũng là cố ý hàn huyên Hiên Viên Liệt.
Miêu Miêu cúi đầu, chuyển qua bên chân Hiên Viên Liệt, tội nghiệp nắm góc áo Hiên Viên Liệt: "Chú, không muốn chú khi dễ mẹ cháu, nam tử hán không thể khi dễ phụ nữ. Có công việc gì khổ mệt bẩn, cháu đến làm." Nói xong, giơ lên nắm tay nhỏ vỗ ngực một cái.