Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 213-2: Chẳng lẽ, anh chán ghét tôi ? (tiếp)

« Chương Trước
"Mộ tiểu thư, vậy tôi xin cáo từ trước rồi." Hồng Tụ hơi hơi khom người chào.

"Không ở thêm mấy ngày sao? Cô từ Italy xa tới, một chút liền đi, quá cực khổ rồi." Tiêu Tiêu nói ra.

Hồng Tụ mỉm cười nói ra: "Không được, tạ ơn ý tốt của cô, tiếp xuống có dặn dò gì đều nói cho Trọng Sinh đi. Nhiệm vụ tôi chỉ là đến truyền đạt ý hội trưởng, Trọng Sinh mới là người mang cô qua chung quy."

Tiêu Tiêu gật đầu, cũng không có tiếp tục giữ lại.

Hồng Tụ đang chuẩn bị chạy.

Địch Nặc đột nhiên nói: "Trọng Sinh, cô không đi tiễn Hồng Tụ sao?"

Trọng Sinh sửng sốt, mới gật đầu, quay người đưa Hồng Tụ đi ra ngoài.

Lúc này, trong phòng khách chỉ còn Địch Nặc cùng Mộ Tiêu Tiêu, Trọng Sinh ra khỏi cửa phòng, Địch Nặc lập tức từ trên ghế salon nhảy đứng lên, hai bước vượt đến bên người Tiêu Tiêu.

Mộ Tiêu Tiêu cũng không ngốc, cô tin tưởng Địch Nặc không có nhàm chán như vậy, còn gọi Trọng Sinh ra ngoài đưa Hồng Tụ, căn bản chính là không có cần thiết, nhân tiện nói: "Địch Nặc, cô đuổi Trọng Sinh ra là muốn nói với tôi cái gì?"



"Tiêu Tiêu, Trọng Sinh rất không bình thường, tuy tôi nói không nên lời cô chỗ nào không bình thường. Nhưng là người này hẳn có vấn đề, cô đề phòng." Anh đơn giản nói qua.

So với Hồng Tụ, cô đương nhiên càng thêm tín nhiệm Địch Nặc, gật đầu: "Tôi sẽ cẩn thận."

"Còn có, cô vì cái gì không trực tiếp đi theo Hồng Tụ qua Italy? Cô đến tột cùng có chuyện gì muốn làm?" Địch Nặc nghi hoặc hỏi.

Tiêu Tiêu nắm tóc, cô đều coi Địch Nặc là trở thành bạn bè cho nên cũng không có gì có thể giấu diếm: "Tôi muốn đi Hàn Quốc một chuyến."

Đang muốn nói tỉ mỉ, Trọng Sinh đã trở về, cô dừng lại không có tiếp tục nói nữa.

Tiêu Tiêu nói: "Trọng Sinh, hôm nay cô tạm thời ở chỗ này một đêm đi, chúng tôi ngày mai qua Hàn Quốc, chờ tôi qua Hàn Quốc làm xong việc, có thể tùy cô cùng đi Ialy rồi."

Trọng Sinh gật đầu. Không có nói chuyện. Chỉ đứng ở trong góc nhỏ, cứ lẳng lặng như vậy.

Địch Nặc tự mình tại này chơi đùa mình, anh nhìn như không để ý đến Trọng Sinh, kỳ thật đôi mắt cố ý vô tình nhìn phía cô.

Buổi tối.

Tiêu Tiêu dẫn Trọng Sinh tới gian phòng Miêu Miêu: "Giường là nhỏ một chút, đêm nay bị liên lụy chấp nhận một cái đi."

Trọng Sinh gật đầu.

An bài Trọng Sinh. Tiêu Tiêu lườm Địch Nặc: "Địch Nặc, phòng nhỏ tạm thời tặng cho Trọng Sinh, cô đêm nay cùng tôi ngủ đi."

Vốn nằm trên ghế sofa tâm Địch Nặc lập tức xiết chặt, ngồi đứng lên: "Cùng cô ngủ?"

Xem thường gật đầu: "Ừm, sao rồi? Cô gần đây làm sao kỳ quái như vậy? Tại lúc tranh tài cô không phải cũng cùng tôi ngủ sao? Chẳng lẽ..." Thanh âm Tiêu Tiêu trở nên có chút trầm thấp.

"Chẳng lẽ cái gì?" Địch Nặc hiếu kỳ nhìn chằm chằm cô, chẳng lẽ Tiêu Tiêu đã nhìn ra giới tính anh sao?

"Chẳng lẽ... Cô vẫn chán ghét tôi sao?" Cô nhớ tới tại Chung Kết, Địch Nặc luôn luôn ngủ ghế sô pha, kết quả Chung Kết ngày đó xảy ra chuyện rồi.

Địch Nặc sửng sốt: "Chán ghét cô? Làm sao có thể..."

"Vậy cô tại sao phải ngủ ghế sô pha? Ghế sô pha vừa cứng lại không thoải mái, còn hẹp, không cẩn thận lăn xuống không thoải mái?" Nghi ngờ đánh giá Địch Nặc.

Bị Mộ Tiêu Tiêu quan sát như vậy tỉ mỉ, Địch Nặc cũng có chút chột dạ, anh làm phụ nữ cách ăn mặc cũng không phải một ngày hai ngày, chưa bao giờ lo lắng sẽ bị nhìn thấu. Có thể đối mặt Mộ Tiêu Tiêu, lại không biết thế nào, trong lòng thực có chút lo lắng. Vội vàng nói: "Tốt, chúng ta đêm nay cùng một chỗ ngủ đi." Vì không cho Mộ Tiêu Tiêu tiếp tục hoài nghi, anh đành phải đáp ứng.
« Chương Trước