Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 28-1: Đánh úp! (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một giây sau, cô đột nhiên quỳ gối một chân, đầu gối bay thẳng đến bụng Hiên Viên Liệt, đây mới là hậu chiêu! Đánh úp!

Khi đầu gối cô dùng sức đá qua.

"Sao lại thế!" bàn tay Hiên Viên Liệt vậy mà cầm đầu gối cô đang quỳ gối! Cô lại bị khám phá rồi hả?!

"Thật không nghĩ tới, tiểu thư phục vụ khách sạn này, lại còn biết võ công." Cố ý nói nói qua như thế, anh thế nào không có khả năng biết người phụ nữ trước mắt này là ai đây. Bóp cổ một cái, Tiêu Tiêu vừa mới ra một chưởng nói thế nào vẫn là mang đến một chút cảm giác đau.

"A..." Cô cười rồi... Đầu gối bị anh nắm chặt, tuy ngoài ý muốn, nhưng cũng không trở thành giật mình, bởi vì đây là Hiên Viên Liệt.

Cho nên! Cô làm sao có thể chỉ lưu một hậu chiêu thôi? Đối mặt địch nhân cường đại, không thêm mấy cái tay, vậy cũng quá được ăn cả ngã về không rồi. Hai tay còn trả về Hiên Viên Liệt, đường cong câu lớn theo khóe miệng, bỗng nhiên cô đè xuống bờ vai của anh!

Dùng lực đánh lực, chống đỡ lúc Hiên Viên Liệt không có phòng bị, dùng một cỗ xảo kình, quả thực là chuyển người lại, đẩy Hiên Viên Liệt từ trên người ra, ngược lại đến trên người anh.

Đương nhiên, chiêu này có thể thành công, nguyên nhân cũng là bởi vì Hiên Viên Liệt bỏ bê phòng bị, nếu như là lúc trước dưới tình huống cô bị kiềm chế thật chặt cũng không có khả năng thành công.

"Người phụ nữ, cô là muốn tiếp tục sự tình vừa mới chưa xong sao?" Giọng nói của anh không còn hoàn toàn băng lãnh, ngược lại còn mang theo một tia mê mị.

Tiêu Tiêu nhướng mày, anh vừa mới khıêυ khí©h lưu lại mồi lửa, còn có thể cảm giác được, nghiệp chướng: "anh nghĩ nhiều rồi." tuy trong lòng lên xuống bất bình, nhưng trong lời nói cũng là mười phần bình tĩnh.

Hai người một mực giằng co, tuy nhiên nhìn như không có động tác, nhưng mà cô có thể một chút cũng không có dùng sức. Chỉ sợ người đàn ông này như lang như hổ lại phản công đến.

Đột nhiên Hiên Viên Liệt đưa tay.

Tiêu Tiêu lập tức mẫn cảm đứng lên, né tránh anh. Sau đó thân hình lóe lên, muốn tránh ra xa một chút, lại trực tiếp đυ.ng vào tường sắt, phát ra một tiếng "Ông" trọng hưởng.

"A..." Hiên Viên Liệt khẽ cười một tiếng, cô cũng quá khẩn trương đi, bất quá, tốc độ nhanh vô cùng, chỉ sợ, thân thủ như vậy, ở bên trên hắc đạo cũng ít có. Cái người phụ nữ này, đến cùng là lai lịch gì.

"Loảng xoảng bang "

Lúc này cửa có động tĩnh. Trong thang máy đèn cũng bắt đầu lấp lóe, Tiêu Tiêu nâng đầu lên, thang máy tốt rồi hả?

Mãnh liệt nhìn về phía cửa thang máy.

Quả nhiên, đột nhiên thang máy chậm rãi mở ra rồi. Bên ngoài ánh đèn mờ nhạt chiếu vào. Đứng ở phía ngoài thang máy là một đám nhân viên công tác và người áo đen. Tiêu Tiêu cũng không lo được nhiều như vậy, ngoái nhìn lườm Hiên Viên Liệt một chút. Dưới ánh đèn, vậy mà cô nhìn thấy khóe miệng Hiên Viên Liệt có một đường cong.

Không có mơ tưởng, lúc cửa thang máy còn chưa có hoàn toàn mở ra, cô liền trực tiếp xông ra, lách mình ra ngoài đυ.ng đám người từ bên ngoài. Một đường chạy như điên, lưu thân thể chạy rồi.

Mà. Trong thang máy Hiên Viên Liệt nhẹ nhàng lôi kéo cổ áo có chút xốc xếch. Áo sơ mi bởi vì thiếu đi mấy cái nút áo mà rộng mở, chậm rãi đi ra khỏi thang máy.

"Chủ thượng!" toàn bộ người áo đen ngoài thang máy cúi đầu xuống.

Hiên Viên Liệt đi ra ngoài.

Một người áo đen đến bên cạnh anh, nói: "Chủ thượng, ngài không có sao chứ?" Bọn họ vừa mới nghe được trong thang máy truyền đến tiếng vang kịch liệt. Lập tức gọi người mở cửa thang máy ra.

Kỳ thật... trước một khắc Tiêu Tiêu từ trong thang máy đi ra, Hiên Viên Liệt liền lập tức nhận ra cô, Tiêu Tiêu khẩn trương chạy vào trong thang máy, Hiên Viên Liệt đã phân phó thủ hạ, để cho người ta lập tức tạm thời đình chỉ thang máy vận hành. Cho nên, thang máy trục trặc căn bản không phải trùng hợp, mà chính là anh chủ mưu.

Mà bởi vì Tiêu Tiêu vừa mới phản kháng, triển khai một đoạn ngắn đánh nhau cùng Hiên Viên Liệt, động tác tuy nhỏ, nhưng vẫn làm cho trong thang máy vang tiếng rầm rầm. Thủ hạ Hiên Viên Liệt nghi ngờ, mới mở cửa ra.

"Không có việc gì." đường cong nơi khóe miệng Hiên Viên Liệt đã biến mất, mà sâu trong hai tròng mắt vẫn lóe một tia nghiền ngẫm như cũ.
« Chương TrướcChương Tiếp »