Bỗng nhiên di động rung lên, Hàn Phái tưởng Kỳ Kỳ gửi tin nhắn, không nghĩ tới là Hàn Sầm, gửi cho anh vài hình ảnh đồ ăn ngon.
Hàn Sầm: 【 Em đang ở Thượng Hải, phát hiện một nhà hàng ăn vặt không tồi, có đóng gói, nhiệt độ bình thường có thể bảo quản ba ngày, em mang cho anh một chút, anh đưa cho Tần Thư nhé? 】
Hàn Phái gọi điện thoại qua, “Em đến Thượng Hải khi nào thế?”
Hàn Sầm còn đang ăn, “Anh cũng ở đang ở Thượng Hải à?”
Hàn Phái: “Ừ.”
Hàn Sầm kinh ngạc: “Buổi sáng không phải anh còn đang ở Hồng Kông sao?”
Hàn Phái: “Sang bên này xử lý chút việc.”
Hàn Sầm không có hứng thú với chuyện kinh doanh, hỏi lại: “Anh ở chỗ nào? Em đi tìm anh. Mấy món này anh muốn nhiều hay ít?”
Hàn Phái không đáp, để Hàn Sầm gửi địa chỉ cho mình: “Anh qua đón em.”
Anh đứng dậy mặc áo gió, không gọi tài xế, cầm chìa khóa dự phòng ra cửa.
Hàn Phái với Thượng Hải không xa lạ gì, bởi vì một năm qua lại rất nhiều lần.
Nhưng cũng không quen thuộc. Mỗi lần tới đều là thương vụ công tác, không có thời gian đi dạo phố.
Hàn Sầm nói nơi đó, anh không tìm thấy. Sau đó lại mở hướng dẫn chỉ đường, rẽ trái rẽ phải, hơn một giờ mới tìm được Hàn Sầm.
Cửa hàng đó mặt tiền không lớn, đêm đã khuya, vẫn còn không ít khách.
Hàn Sầm đang uống cà phê, nhìn ngoài cửa sổ phát ngốc, Hàn Phái ngồi xuống đối diện cô cũng không phát hiện.
“Em nhìn cái gì thế?” Hàn Phái lên tiếng.
Hàn Sầm bị dọa nhảy dựng lên: “Nhanh như vậy anh đã đến rồi à?”
Hàn Phái: “Trời đã sắp sáng rồi còn nhanh gì nữa.”
Hàn Sầm bĩu môi, đẩy điểm tâm của mình cho anh: “Anh nếm thử đi, ăn rất ngon. Không biết Tần Thư thích loại nào.”
Hàn Phái nếm một miếng, không lên tiếng.
Hàn Sầm thần kinh thô, không phát giác Hàn Phái lạ thường. Cô chợt nhìn về phía Hàn Phái: “Ai, anh, anh cũng không hỏi xem tại sao em lại đến Thượng Hải à?”
Hàn Phái liếc cô một cái: “Tế bái* cái mà em gọi, là tình yêu với Phương Mộ Hoà sao?” Lời này, Hàn Sầm nói qua không biết bao nhiêu lần, anh đều có thể một chữ không sai mà nói ra.
(*tế bái: ý Hàn Phái là Hàn Sầm đã rất nhiều lần nói sẽ tiễn biệt tình yêu với Phương Mộ Hoà, tế bái ở đây nghĩa là tạm biệt)
Hàn Sầm biểu cảm nghiêm túc: “Lần này là thật sự.”
Hàn Phái: “Lần nào em cũng nói vậy.”
“… Anh!” Hàn Sầm tức muốn hộc máu liếc xéo anh.
Hàn Phái ăn điểm tâm ngọt, hương vị bình thường.
Hàn Sầm thở dài: “Lần này em thật sự không hề đi tìm anh ấy, quay lại Bắc Kinh em muốn chính thức tìm nơi thực tập.” Sau đó nhìn Hàn Phái: “Anh biết không ít văn phòng luật, giúp em giới thiệu thầy hướng dẫn đi, em theo người ta làm việc.”
Hàn Phái ngước mắt: “Em đừng đi gây họa cho người khác, ai muốn một trợ lý mà kỳ thi tư pháp cũng không qua được?”
Hàn Sầm: “…”
Chịu đủ đả kích.
Bĩu môi, lại vô lực phản bác.
Qua một lát, Hàn Sầm nhỏ giọng nói: “Anh, lần này thực tập, em thật sự nghiêm túc.”
Nói xong giơ ba ngón tay lên: “Anh, em bảo đảm với anh…”
Còn chưa bắt đầu nói, Hàn Phái đã liếc mắt bảo cô dừng lại, “Uống cà phê của em đi.” Loại bảo đảm này, gần như cứ cách một đoạn thời gian anh lại phải nghe một lần, nghe xong quên luôn, lần sau hỏi lại, liền giả vờ mất trí nhớ.
Anh không muốn lại nghe loại hứa hẹn không có ý nghĩa này, không nghe còn không tức giận.
Hàn Sầm cũng mặc kệ, ngữ khí nghiêm túc: “Anh, lần này là thật sự, em bảo đảm trong hai năm sẽ đỗ kỳ thi tư pháp, em đi thực tập cũng là nghiêm túc, tuy rằng em không có sở trường gì đặc biệt, nhưng em có thể chịu khổ.”
Hàn Phái suy tư nhìn Hàn Sầm, con bé ngoại trừ có thể ăn, còn lại thật không có sở trường gì đặc biệt.
Thất bại lớn nhất của anh là che chở cho Hàn Sầm quá tốt. Cái gì cũng không thiếu, cũng không đành lòng để con bé chịu ủy khuất, cả ngày sống trong thế giới cổ tích.
Phương Mộ Hòa rõ ràng ở phương diện tình yêu nam nữ thật kém cỏi, vậy mà nó còn giống như bị ma nhập, liều chết bám theo.
Mấy năm nay, không phải Phương Mộ Hòa thì không được.
“Phương Mộ Hòa nói gì với em à?”
Hàn Sầm: “Cũng không nói gì, ngày đó hàn huyên với anh ấy rất nhiều, cảm thấy những điều anh ấy nói đều có đạo lý, nói chúng ta không bao giờ có thể làm một người không yêu mình cảm động.”
Câu nói vô ý của Hàn Sầm, không thể nghi ngờ chính là một loại kí©h thí©ɧ với Hàn Phái.
Anh nhìn đồng hồ, hỏi Hàn Sầm: “Còn ăn nữa không?”
Hàn Sầm lắc đầu: “Ăn no rồi, chỉ chờ anh tới cho anh nếm thử.”
Hàn Phái đứng dậy: “Vậy đi thôi.”
Hàn Sầm lấy túi xách, chạy chậm đuổi theo anh: “Anh, không mua cho Tần Thư à? Ở Bắc Kinh em chưa bao giờ ăn loại điểm tâm nào ngon như vậy đâu.”
Hàn Phái nói sang chủ đề khác: “Em thật sự muốn đi thực tập?”
Hàn Sầm liên tục gật đầu, “Nếu là đi chơi, em dám để cho anh giới thiệu sao?”
Hàn Phái suy xét vài giây, bảo cô ấy chờ điện thoại.
Hàn Sầm hưng phấn mà lắc cánh tay anh: “Anh, anh thật là người tốt, người tốt sẽ được hồi báo.” Nói xong lại tự mình cười.
Sau đó ngửi ngửi cái mũi, “Anh, anh hút thuốc à?” Đến gần rồi cô mới ngửi được trên người anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt, “Không phải anh bỏ rồi sao?”
Hàn Phái: “Vừa rồi mệt rã rời nên hút một điếu.”
Tới chỗ ô tô, khi mở cửa xe, anh chần chừ một lúc, đóng cửa xe lại rồi xoay người quay lại cửa hàng.
“Anh làm gì thế?” Hàn Sầm kéo cửa sổ xe xuống hỏi.
Hàn Phái đầu cũng không quay lại: “Mua đồ ăn.”
Anh chọn các vị mà Tần Thư thích mỗi loại mua một phần.
Anh vẫn luôn nhớ rõ, trước khi đi công tác, Tần Thư nói muốn anh mang đồ ăn ngon về.
“Anh, anh từ bao giờ cũng biến thành khẩu thị tâm phi như vậy?” Hàn Phái lên xe, Hàn Sầm chế nhạo anh.
Hàn Phái liếc mắt một cái: “Anh ăn.”
Hàn Sầm ‘ ha ha ’ hai tiếng, tất nhiên là không tin.
Đêm khuya, thành phố an tĩnh lại.
Tuyết còn đang rơi, trên cửa kính ô tô từng dòng nước chảy xuống làm tầm mắt trở nên mơ hồ.
Trong xe hai anh em tâm sự đủ chuyện.
Hàn Sầm xem chán phong cảnh ngoài cửa sổ, quay đầu lại hỏi Hàn Phái: “Anh, anh biết cô gái Phương Mộ Hòa thích là ai không?”
Hàn Phái nghiêm túc lái xe, bớt thời gian liếc cô một cái: “Không biết, anh ta nhiều bạn gái như vậy.”
Hàn Sầm bất mãn, “Anh sao lại như vậy, dù không thích anh ấy cũng không thể chửi bới anh ấy như vậy!”
Hàn Phái lười giải thích, tập trung nhìn đường phía trước.
Qua một lát, “Em thích Phương Mộ Hòa ở điểm nào?” Hàn Phái hỏi.
Hàn Sầm bình tĩnh nhìn Hàn Phái, “Anh đây là??” Cô nhất thời không rõ Hàn Phái muốn làm gì. Anh nghiêm túc thảo luận chuyện tình yêu với cô, chuyện này thực sự quỷ dị.
Hàn Phái: “Không có gì, quan tâm em một chút.”
Hàn Sầm cảm thấy không ổn, “Anh, anh vẫn là mắng em đi, em quen như vậy hơn.”
Hàn Phái: “…”
Trong xe khôi phục lại sự yên tĩnh. Hàn Sầm nhìn chằm chằm cửa kính một lúc sau mới nói: “Có lẽ em thích anh ấy ở chỗ anh ấy không thích em.”
Hàn Sầm hai chân cuộn tròn, nửa ngồi xổm trên ghế phụ, mặt đầy phiền muộn.
“Ngồi cẩn thận! Thắt dây an toàn vào!” Hàn Phái phát hiện dáng ngồi của cô liền quát lớn.
“Không sao mà, đây là nội thành.” Hàn Sầm liếc mắt xem thường.
“Thắt dây an toàn vào. Nếu không nghe lời thì xuống ghế sau ngồi đi!”
“Em không nghe!” Hàn Sầm hăng hái.
Hàn Phái lười nói, nhìn gương chiếu hậu, đánh lái ô tô dừng ở ven đường, “Không ngồi cẩn thận thì ra ghế sau!”
Vừa rồi ở cửa tiệm, anh muốn con bé ngồi vào ghế sau, chính nó lại cứ ăn vạ đòi ngồi ghế phụ không chịu xuống.
“Anh thật là lạc hậu, không thú vị gì cả!” Hàn Sầm hầm hừ duỗi chân, ngồi thẳng.
Lại liếc xéo anh một cái: “Em thấy rất kỳ quái, anh tính tình xấu như như vậy, Tần Thư làm sao mà chịu được! Nếu là em em đã sớm cùng anh chia tay 800 lần!”
Còn chưa hết giận, Hàn Sầm tiếp tục chỉ trích, đem tất cả suy sụp đã chịu ở chỗ Phương Mộ Hòa toàn bộ xả lên người Hàn Phái.
Chờ cô nói mệt mỏi rồi, đã là hai mươi phút sau.
Hàn Phái liếc cô: “Trong lòng thoải mái chưa?”
Hàn Sầm ngẩn ra, không lên tiếng.
Hàn Phái thở dài, duỗi tay sờ đầu cô: “Nói ra hết thì tốt rồi.”
Hàn Sầm hốc mắt đỏ lên, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, cô hít hít cái mũi, bức nước mắt trở về, “Anh, em xin lỗi!.”
“Không có gì.” Ngón tay Hàn Phái không khỏi nắm thật chặt tay lái.
Khi tâm tình của Hàn Sầm không tốt, có thể tìm anh để phát tiết bất mãn, vậy Tần Thư thì sao?
Nửa đêm, bên này cũng không có người quen, cho dù có, cô ấy cũng không tìm được ai có thể nói hết mọi chuyện như vậy.
“Anh?”
“Sao?”
Hàn Sầm phát hiện cảm xúc của Hàn Phái không đúng, cho rằng Hàn Phái lo lắng cho mình mới như vậy, “Em không sao, thật đấy.”
“Ừ.” Hàn Phái nói sang chuyện khác, hỏi cô có vừa ý văn phòng luật nào không.
Hàn Sầm: “Không có, anh xem rồi sắp xếp đi.”
Đưa Hàn Sầm đến khách sạn, Hàn Phái không định đi lên, đi đến cửa thang máy, dặn dò: “Em nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai quay lại Bắc Kinh với anh.”
Hàn Sầm gật đầu, hỏi: “Đã trễ thế này anh còn muốn đi ra ngoài à?”
Hàn Phái chỉ “Ừ”.
Vừa mới xoay người, Hàn Sầm giữ chặt anh: “Anh, có phải anh muốn đi tìm Tần Thư không?”
Hàn Phái cúi đầu, không nói đúng hay không, chỉ tò mò hỏi: “Em biết Tần Thư ở Thượng Hải à?”
Hàn Sầm lắc đầu: “Làm sao mà em biết được? Nhưng hơn nửa đêm, anh lại mua đồ ăn ngon, trừ khi anh có người phụ nữ khác.”
“Đừng suy nghĩ vớ vẩn.” Hàn Phái khẽ nhếch cằm, ý bảo cô thang máy tới rồi.
Hàn Sầm không để ý tới thang máy, vẫn nắm chặt lấy anh, “Hai người cãi nhau à?”
Hàn Phái: “Không.”
Hàn Sầm không tin: “Em biết EQ của em không ra sao, nhưng cũng không tới nỗi không có thuốc chữa. Anh từ Hongkong đuổi tới Thượng Hải, đã đến rồi cũng không tìm Tần Thư.”
Cô thần kinh thô không sai, nhưng dù sao cũng sống cùng nhau nhiều năm như vậy, anh nhà mình cảm xúc thế nào, cô vẫn sẽ cảm nhận được.
Anh có vui hay không, có phải ứng phó có lệ hay không, thỉnh thoảng cô có thể nhìn ra.
Hàn Phái không muốn nói quá nhiều, “Đi lên đi.”
Hàn Sầm biết cho dù hỏi anh cũng không nói, chỉ khuyên: “Con gái phải dỗ dành, anh dỗ một chút là cái gì cũng tốt.”
Đêm nay Hàn Sầm cảm khái rất nhiều: “Đàn ông các anh cảm thấy cãi nhau chút cũng không việc gì. Có khi còn cố ý không tìm bọn em, cảm thấy phải làm bọn em nhớ lấy bài học. Nhưng chắc chắn các anh không biết, có khi trong lúc vô tình, một câu nói của các anh sẽ làm bọn em lo được lo mất đến nửa đêm, thậm chí còn mất ngủ.”
Nói rồi thở dài, thang máy tới, cô vẫy tay với Hàn Phái: “Chúc anh may mắn.”
Hàn Phái đã lên xe, vừa muốn khởi động, lại rút chìa khóa xuống xe.
Lên phòng tắm xong, thay chiếc áo sơ mi dính mùi thuốc lá.
Tắm xong, lại uống một ly cà phê đá.
Nghĩ đến chuyện thực tập của Hàn Sầm, anh nhắn tin cho Nghiêm Trầm:【Cậu giúp Sầm Sầm tìm một giáo viên hướng dẫn, sang năm nó đi thực tập. Muốn tìm người Sầm Sầm không quen, nữ luật sư.】
Anh nghĩ rằng bên kia đang ngủ, nào biết Nghiêm Trầm ngay lập tức trả lời:【 Sầm Sầm muốn thực tập? 】
Hàn Phái:【 Ừ. 】
Nghiêm Trầm:【 Sầm Sầm không quen? Chả lẽ cậu không biết ai? 】
Có, bạn cùng bàn hồi cấp ba của anh học luật, là luật sư kinh tế nổi tiếng, nhưng anh không muốn tìm.
Có Tần Thư, anh sẽ cố gắng tránh cùng người khác phái qua lại, đặc biệt là các bạn học nữ trước kia.
Hàn Phái trả lời Nghiêm Trầm: 【 Không quen, làm phiền cậu. 】
Nghiêm Trầm: 【 Cậu nói lời này khách khí quá. 】
Lại hỏi: 【 Chỉ cần là nữ luật sư nổi tiếng là được? Tuổi thì sao? Lớn tuổi hay thế nào? 】
Hàn Phái: 【 Tuổi không quan trọng, tính cách lạnh lùng chút là tốt nhất, bằng không với tính của Sầm Sầm, ôn hòa quá thì nó không sợ. 】
Nghiêm Trầm: 【 Được rồi, văn phòng luật của bạn tôi vừa lúc có một nữ luật sư xinh đẹp, chính là kiểu mỹ nhân lạnh lùng, chỉ là tuổi hơi trẻ, trạc tuổi chúng ta, tính kiên nhẫn khả năng không bằng người lớn tuổi, nhưng được cái nghiêm khắc, dám quản người. 】
Hàn Phái: 【 Vậy thì tốt. 】
Nghiêm trầm: 【 Được, việc này để tôi lo. 】
Cất di động, Hàn Phái uống hết ly cà phê đá, ngoài cửa sổ mưa tuyết càng ngày càng dày, bông tuyết tung bay, giống như tuyết phương bắc.
Từ lúc nhìn thấy Tần Thư và Hạ Cánh Nam ở cửa khách sạn, đến bây giờ đã qua 4 tiếng. Lý trí của anh cũng đã trở về một chút, đem mọi chuyện trước sau nghĩ lại một lần, thở dài một hơi.
Đàn ông là phải thế.
Mặc kệ sự nghiệp hay là tình yêu.
Cầm quà mua cho Tần Thư ở HongKong, anh lấy chìa khóa xe xuống lầu.
Khách sạn anh ở cách khách sạn của Tần Thư không xa, lái xe chỉ cần mười lăm phút.
Tần Thư đang nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà đen nhánh ngây ra.
Đầu đau đến muốn nứt, nhưng lại không buồn ngủ.
Rất nhiều lần muốn nhắn tin cho Hàn Phái, lại vẫn nhịn xuống.
Chợt, di động sáng lên, Hàn Phái gửi tới: 【Kỳ Kỳ, ngủ chưa? 】
Tần Thư: 【 Em chưa. 】
Hàn Phái nhìn đến chữ ‘chưa’ kia, trong lòng căng thẳng.
Tần Thư lại hỏi: 【 Anh còn chưa xong việc à? 】
Hàn Phái hỏi một đằng trả lời một nẻo: 【 Ngủ không được thì ước một điều đi. 】
Tần Thư mệt mỏi, cũng không có tâm trạng vui đùa. Thầm nghĩ, có ước cũng vô dụng, đều là lừa trẻ con.
Nhưng vẫn theo ý anh nói: 【 Nguyện vọng là hiện tại muốn nhìn thấy anh. 】
Gửi đi xong, nước mắt rơi xuống. Cô nằm nghiêng, nước mắt bên phải lướt qua mũi từng giọt rơi vào mắt trái, sau đó theo khóe mắt, rơi xuống gối.
Trước kia yêu thầm thất bại, cô khổ sở cũng sẽ không cảm thấy tủi thân.
Khi đó cái gì cũng một mình gánh, ngẫu nhiên sẽ nói hai câu với Bặc Nhất, nhưng cậu ta tâm thô không biết an ủi, có khi còn chế nhạo cô, khiến cô ngược lại không có cảm xúc bi xuân thương thu.
Đêm nay thì khác, từ khi có Hàn Phái, cô không chỉ làm nũng, còn làm ra vẻ, một chút việc nhỏ cũng sẽ cảm thấy vạn phần ủy khuất, muốn đi tìm anh.
Cô chưa bao giờ nhớ một người như thế này, nhưng anh lại đang cách xa cô như vậy.
Hai phút sau, giọng của Hàn Phái truyền tới: “Mở cửa.”