Hàn Phái quay về chung cư đã thấy Tần Thư đứng đợi dưới lầu.
Ô tô từ từ dừng lại, Tần Thư đi đến ghế sau kéo mở cửa ra, khom người làm tư thế mời: “Hàn tổng, ngài vất vả rồi.”
Hàn Phái: “…”
Anh bật cười: “Đừng giở trò, vô dụng thôi, nên chạy bộ thì vẫn phải chạy.”
Tần Thư ‘hừ’ một tiếng, chờ tài xế lái xe rời đi, Hàn Phái ôm cô vào lòng, “Sao đến sớm thế?”
“Em vừa mới đến thôi.” Cô ở trong lòng anh lười biếng duỗi eo, “Buồn ngủ quá.”
Hàn Phái hôn cô, “Lên lầu thay quần áo, chạy xong về ngủ sớm.”
Tần Thư thở dài đi theo Hàn Phái.
Về đến nhà, Hàn Phái đi thay quần áo, Tần Thư chờ ở phòng khách, hôm nay cô thật sự rất mệt không khỏi ngáp một cái.
Cô nằm xuống sô pha, đúng lúc ngủ rồi thì không phải chạy bộ nữa.
Chưa tới mười lăm phút, Hàn Phái xuống lầu, Tần Thư nằm trên sô pha, hô hấp đều đều, nhìn giống như đã ngủ rồi.
Hàn Phái khom lưng, hai tay chống bên người cô, cọ chóp mũi cô, “Kỳ, tỉnh dậy đi.”
Tần Thư không nhúc nhích, vẫn còn đang ngủ.
“Kỳ Kỳ.”
Trong phòng yên tĩnh.
Đương nhiên anh không bao giờ có thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ rồi.
Hàn Phái hôn cô: “Nếu không mở mắt ra anh sẽ cù em đấy.”
Chiêu này có hiểu quả ngay lập tức, Tần Thư chậm rãi mở mắt ra, uể oải nói: “Anh thay quần áo xong rồi à?” Gỉa bộ rất mệt.
Hàn Phái: “Sức lực đánh anh lúc chiều đi đâu rồi?”
Tần Thư: “Em đánh anh lúc nào?”
Hàn Phái: “Mất trí nhớ à?”
Tần Thư: “Đấy gọi là đánh sao? Đó là em yêu anh, hiểu không? Hừ? Không có tí tế bào lãng mạn nào!” Cô dùng hai tay xoa má anh.
Hàn Phái không nói gì, tùy ý cô đùa nghịch, cứ như thế nhìn cô.
“Sao?” Tần Thư dừng tay, cảm thấy ánh mắt anh hơi khác thường, khiến người ta rất lo lắng.
Hàn Phái nói giọng khàn khàn, “Vừa nói gì?”
Tần Thư chớp mắt: “Câu nào?”
Hàn Phái: “Không phải đánh anh, vậy gọi là gì?” Anh muốn nghe lại lần nữa.
Tần Thư: “Yêu anh.” Cô cười, lời nói ra rất tự nhiên, thật ra buổi chiều thật sự bị anh chọc tức mới lấy thân mình xô vào người anh.
Nụ hôn nóng bỏng của Hàn Phái rơi xuống, anh ngậm lấy toàn bộ môi cô.
Nụ hôn này mất tận mười mấy phút.
Hàn Phái cực lực khắc chế bản thân, “Đứng lên, đi chạy bộ nào.” Anh nói: “Chạy ba vòng thôi.”
Tần Thư: “…??”
Đôi mắt đen của cô đảo một vòng, sắp đến giờ rồi, dùng cả hai tay hai chân cuốn lấy anh, “Muốn hôn nữa.” Hôn một lúc nữa nói không chừng ba vòng còn lại cũng không cần chạy.
Tần Thư đu lên cổ anh, dùng sức kéo về phía mình, Hàn Phái liền ngã đè lên người cô, anh muốn đứng dậy nhưng cô không cho, hai chân quấn lấy eo anh.
“Đừng nghịch nữa.” Hàn Phái bất đắc dĩ nhìn cô.
Tần Thư: “Em cứ nghịch đấy.” Cô hôn lên môi anh: “Bây giờ em muốn quyến rũ anh.”
Hàn Phái: “…”
Tần Thư bật cười, lại hôn anh, “Đông tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng.”
Cổ họng Hàn Phái khô khốc, nhìn cô chằm chằm một lát: “Em chắc chắn muốn vậy sao?”
Tần Thư sửng sốt, lúc anh nghiêm túc cô lại không theo kịp, tự nhiên thấy túng quẫn.
Hàn Phái đỡ gáy cô, “Nếu muốn, chúng ta làm luôn, làm xong rồi ra ngoài chạy ba vòng.” Dừng một lát rồi hỏi: “Muốn không?”
Tần Thư không có tiền đồ: “…Muốn chạy bộ.”
Lúc xuống lầu, Tần Thư nghẹn khuất trong lòng, quấn lấy anh không muốn đi, “Chân đau, em muốn ôm.”
Khuôn mặt sắc bén của Hàn Phái chậm rãi bị cô mài phẳng, cô làm nũng, anh liền chấp nhận hết, khom lưng bế cô lên.
“Cuối tuần này, em phải đi Thượng Hải công tác hai ngày, đi cùng Hạ Cánh Nam và mấy người đồng nghiệp nữa.” Tần Thư báo cáo với anh, chỉ sợ anh không tin.
Hàn Phái: “Ừ, Thượng Hải gần đây lạnh, còn có tuyết, em nhớ mặc ấm nhé.”
Tần Thư nhìn anh: “Anh tin rồi à? Không sợ em tìm cớ trốn chạy bộ hả?”
Hàn Phái liếc mắt nhìn cô: “Câu nào của em là thật câu nào là giả, anh còn không phân biệt được hay sao.”
Tần Thư vui vẻ, hôn lên mặt anh vài cái.
Ngày mai, Hàn Phái cũng phải đi công tác ở Hồng Kông, ở đó mấy ngày, anh nói: “Nếu thời gian cho phép, anh sẽ đến Thượng Hải tìm em.”
Tần Thư: “Được, nhớ mang cho em cái gì ngon ngon vào.”
Buổi tối cuối tuần, Tần Thư cùng đồng nghiệp đến Thượng Hải, giống như lời Hàn Phái nói, mấy hôm nay Thượng Hải rất lạnh, trời âm u.
Hạ Cánh Nam bay từ Quảng Châu đến Thượng Hải, gần như cùng lúc đến khách sạn với bọn họ.
Buổi tối lúc ăn cơm, bọn họ gặp nhau.
Chào hỏi qua, Hạ Cánh Nam ngồi xuống đối diện với Tần Thư.
Chỉ cần không phải thời gian làm việc, không nói chuyện công việc, tiếp xúc với Hạ Cánh Nam khá thoải mái, nói chuyện hài hước, đây là đánh giá của mọi người trong ngân hàng.
Một khi ở trạng thái làm việc, mọi người đối với anh ta vừa yêu vừa hận.
Ăn cơm không nói chuyện công việc là quy định của Hạ Cánh Nam.
Một cô bé tên Tiểu Phùng trong đoàn hỏi Hạ Cánh Nam: “Hạ tổng, trước kia anh từng làm giáo viên ạ?” Cô ấy cũng chỉ nghe được tin đồn rằng Tần Thư là học sinh của Hạ Cánh Nam.
Hạ Cánh Nam gật đầu, giương cằm chỉ Tần Thư bên kia: “Cô ấy chính là học sinh của tôi.”
Tiểu Phùng nhìn về phía Tần Thư, đùa giỡn hỏi một câu: “Trong lớp các cô trước kia có phải cố rất nhiều cô gái mê luyến Hạ tổng của chúng ta không?”
Tần Thư dừng tay, cười nói: “Còn phải nói, đến cả cô giáo của chúng tôi cũng thầm yêu thầy ấy đó.” Nói xong liền im lặng.
Hạ Cánh Nam thong thả ung dung nhai nuốt thức ăn, thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái.
Dù sao cũng là lãnh đạo, có nói đùa cũng không dám quá mức, Tiểu Phùng cười ha hả, đúng lúc cô ấy ăn xong liền rời đi cùng một số đồng nghiệp khác, chỉ để lại Hạ Cánh Nam và Tần Thư.
Nói đến việc yêu thầm không yêu thầm, Tần Thư bỗng nhiên hết muốn ăn, cô gác đũa: “Hạ tổng, ngài từ từ dùng bữa, tôi về phòng xem qua tài liệu cho buổi họp ngày mai.
Hạ Cánh Nam: “Đợi lát nữa cùng nhau đi.”
Tần Thư vừa định đứng dậy, lại ngồi xuống, cô cho rằng anh ta có việc cần trao đổi, kết quả từ lúc từ nhà ăn lên lầu, đến tận lúc ra khỏi thang máy, anh ta cũng không nói nửa câu có quan hệ đến công việc.
Phòng của hai người cùng tầng, nhưng ngược hướng.
Trước khi tách ra, Hạ Cánh Nam nhìn cô suy tư, định nói ra nhưng lại sợ ảnh hưởng đến lịch trình kế tiếp nên lại nuốt xuống.
Anh ta quyết định đợi khi nào buổi họp kết thúc sẽ tìm cơ hội để nói với cô.
Trở lại phòng, Tần Thư gọi video cho Hàn Phái, “Bên anh mấy ngày nữa mới kết thúc?” Cô muốn anh đến Thượng Hải.
Hàn Phái: “Còn ba ngày nữa.”
Tần Thư tính toán, thế nghĩa là thứ tư mới xong, thứ tư cô phải về Bắc Kinh rồi.
“Vậy chúng ta gặp nhau ở Bắc Kinh nhé.”
Hàn Phái đang xem email, thỉnh thoảng nói chuyện với cô mấy câu.
Lát sau, Tần Thư gọi anh một tiếng: “Hàn Phái.”
“Sao em?” Anh mỉm cười nhìn cô, hiện tại một phút anh cũng không thể lãng phí, phải mau chóng kết thức công việc đến Thượng Hải thăm cô.
Tần Thư nhỏ giọng nói: “Em nhớ anh.”
Lúc gặp anh thì ngại phiền, bởi vì ghét chạy bộ, nhưng mấy ngày không gặp, cô lại rất nhớ vòng ôm của anh.
Bàn tay anh vuốt ve màn hình máy tính nơi khuôn mặt cô: “Mấy ngày nữa là có thể gặp rồi.”
Hôm thứ ba, Thượng Hải vừa mưa vừa có tuyết rơi, những bông tuyết nhỏ bé rơi xuống đất lập tức tan biến, đến tận tối, vành đai xanh bên đường mới có một lớp trắng nhạt.
Sau khi kết thúc buổi họp, công ty phân phối mời họ ăn tối, là một nhà hàng đặc sản, cách khách sạn bọn họ ở không xa.
Mấy ngày nay mọi người đều bận rộn cho buổi họp, sau khi kết thúc chẳng ai còn muốn nhắc đến công việc nữa, nói chuyện trên trời dưới đất.
Từ trước đến nay, mỹ nữ là trung tâm chú ý của bàn tiệc, chứ đừng nói đến Tần Thư lại là mỹ nữ có năng lực.
Trong bữa tiệc, mấy lãnh đạo cấp cao bên phía khách hàng đều kính Tần Thư một ly, nói rằng một cô gái còn nhỏ tuổi mà đã có năng lực như vậy thật khiến người ta khâm phục.
Trong đó có một vị lạnh đạo còn độc thân hỏi Tần Thư: “Năm nay Tiểu Tần mới tốt nghiệp à?”
Tần Thư gật đầu: “Tháng năm này tôi sẽ về trường tham dự lễ tốt nghiệp.”
Trên bàn mọi người bắt đầu nói đến trường học cũ, nói chuyện mới phát hiện ra Tần Thư và vị lãnh đạo độc thân đó còn là bạn cùng trường.
Vô hình trung giữa hai người lại có nhiều đề tài để nói, “Tiểu Tần có bạn trai chưa?” Anh ta trực tiếp hỏi.
Nếu Tần Thư còn còn độc thân, anh liền theo đuổi cô.
Tần Thư: “Có rồi ạ.”
“Bạn trai làm gì?” Người đàn ông lại cười nhạt nói.
Mọi người trên bàn đều nhìn ra anh ta có ý với Tần Thư.
Tần Thư không muốn nói quá nhiều về Hàn Phái, nói nhiều bọn họ sẽ hỏi nhiều hơn, liền trả lời cho có lệ: “Kinh doanh nhỏ thôi ạ.”
Người đàn ông cười, nếu là hoa đã có chủ, anh ta cũng không có ý khác nữa, sau đó liền đổi đề tài.
Buổi tiệc kết thúc mới 10 giờ, bọn họ muốn tìm một chỗ tiêu khiển, Hạ Cánh Nam uyển chuyển từ chối, nói mấy ngày nay mọi người đều mệt quá rồi, để lần sau.
Không phiền công ty đối phương tiễn, đúng lúc tuyết rơi nên họ muốn tản bộ tiêu thực.
Đồng nghiệp Tiểu Phùng kéo tay Tần Thư, “Khi nào mới giới thiệu bạn trai cho chúng tôi biết, không được, không thể chỉ chào hỏi qua được còn phải mời chúng tôi một bữa lớn, đóa hoa của ngân hàng chúng ta bị anh ta bắt mất, phải ăn một bữa mới được” Cô ấy cười nói.
Tần Thư cười: “Anh ấy vẫn đang theo đuổi tôi, sau khi thành sẽ mời mọi người ăn cơm.” Đợi sau khi kết thúc dự án nói sau.
Tiểu Phùng: “Được đó.” Sau đó lại dặn dò cô: “Phải khảo nghiệm anh ta nhiều vào rồi mới đồng ý nhé, thời gian dài mới biết nhân phẩm con người.” Đang nói thì cảm giác phía sau có tiếng bước chân.
Hạ Cánh Nam nói chuyện xong với lãnh đạo bên kia đã đi qua đây.
“Tôi tìm Hà Phì bàn về dự án công ty AC.” Cô ấy buông tay Tần Thư, chạy chậm đuổi theo bọn Hà Phi.
Mấy người khác rất biết điều mà đi tuốt đằng trước, để lại không gian cho Hạ Cánh Nam và Tần Thư.
Đổi lại là một nhân viên nữ khác mà đi gần Hạ Cánh Nam như vậy sẽ không tránh được những lời đồn vớ vẩn, nhưng người này là Tần Thư thì không một ai bàn tàn, chẳng ai cảm thấy giữa họ có gì.
Bời vì Tần Thư là em họ của ông chủ, gia thế ưu việt, lại quen biết Hạ Cánh Nam nhiều năm.
Suy nghĩ của con người thỉnh thoảng cũng rất thú vị.
Tần Thư không có tâm trạng thưởng thức cảnh tuyết, cô còn phải về phòng gọi video cho Hàn Phái, bước chân rất nhanh, Hạ Cánh Nam theo sát phía sau, cho rằng cô lanh, “Nếu lạnh thì mặc áo của tôi đi.: Nói xong liền muốn cởϊ áσ khoác ra.
Tần Thư liên tục xua tay: “Không cần, tôi không mặc quần áo của người khác, cảm ơn Hạ tổng.”
Hạ Cánh Nam đành thôi, “Để tôi gọi xe.” Anh ta lấy điện thoại ra.
Tần Thư: “Rẽ ở phía trước là đến rồi, thời gian anh chờ xe chúng ta cũng đến khách sạn rồi.”
Nói rồi, cô hắng giọng, mấy ngày nay phải nói nhiều nên cổ họng không thoải mái, cô bỏ một viên kẹo bạc hà vào miệng.
Mấy ngày nay, cổ họng Hạ Cánh Nam cũng không thoải mái, “Chô tôi một viên.” Anh ta chìa tay ra.
Tần Thư nắm chặt vỉ kẹo bạc hà trong tay, đây là Hàn Phái mua cho cô, không thể cho ai ăn được, cô nhìn Hạ Cánh Nam, không chút do dự từ chối: “Không cho.”
Hạ Cánh Nam không kịp phản ứng: “…” Bỗng nhiên anh ta bật cười, cho rằng cô chỉ giận dỗi nên không chấp nhặt.
Ngày trước lúc cô nằm viện cũng tỉnh thoảng giận dỗi như vậy, trước khi phẫu thuật còn yêu cầu anh ta nhất định phải chờ bên ngoài.
Ngày đó, anh ta phải gặp một khách hàng lớn, cũng chính là Hàn Phái, lúc ấy họ mới vừa hợp tác với nhau, vì Tần Thư, anh ta lùi lại lịch hẹn, nói rằng có người nhà làm phẫu thuật nên phải đến bệnh viện.
Anh ta không nói đó là học sinh của mình vì sẽ khiến người ta cảm thấy anh ta cố ý lỡ hẹn.
Anh ta cho rằng không có hy vọng hợp tác với Hàn Phái nữa, nhưng sau đó Hàn Phái lại chủ động liên hệ, còn quan tâm bệnh tình ‘người nhà’.
Cuộc phẫu thuật của Tần Thư khá thành công, cô nói muốn anh ta ở bên mình vào ngày gỡ băng gạc.
Hôm ấy, tất cả mọi người trong gia đình họ Tần đều ở đó, chỉ có anh ta là người ngoài.
Khi bác sĩ đến, cô nhất quyết phải nắm tay anh ta, “Thầy Hạ, nếu em không nhìn thấy gì thì phải làm sao?”
Anh ta trấn an cô: “Sẽ không sao đâu, tất cả chỉ tiêu kiểm tra đều rất tốt mà.”
Ngay cả khi bác sĩ đã gỡ băng gạc xuống, cô cúng không buông tay anh ta ra, giống như anh ta là chỗ dựa duy nhất của cô.
Sau đó là thời gian hồi phục, không có việc gì làm cô sẽ gọi điện cho anh ta, muốn cùng nhau uống trà, dạo phố.
Nếu anh ta không rảnh mà từ chối thì khi gặp lại cô sẽ không thèm để ý đến anh ta.
Đến quán cà phê, cô sẽ cướp ly cà phê của anh ta, kiểu gì cũng không cho anh ta uống.
Bộ dáng giận dỗi vô cớ của cô bây giờ rất giống với hồ đó.
Hạ Cánh Nam nghiêng đầu nhìn cô, cô lại lấy một viên kẹo bỏ vào miệng.
Đi ngang qua một quán cà phê, Hạ Cánh Nam gọi cô đứng lại: “Chờ một chút, tôi mua cho em ly sữ.”
Tần Thư theo bản năng từ chồi: “Tôi không muốn uống.”
Hạ Cánh Nam: “Chốc nữa về đến khách sạn là muốn uống.” Anh ta rất hiểu cô, bữa tối gần như không ăn tí nào nhưng trước khi ngủ phải uống sữa.
Hạ Cánh Nam mặc kệ ý kiến của cô, anh ta xoay người đẩy cửa vào.
Tần Thư: “Vậy mua giúp tôi một cốc frappuccino trà xanh, cảm ơn.”
Hạ Cánh Nam quay đầu nhìn cô: “Trời lạnh thế này, uống đồ nóng một chút nhé?”
Tần Thư: “Nếu phải uống đồ nóng, không bằng tôi về uống nước sôi.”
Hạ Cánh Nam: “…” Không nói thêm gì nữa, anh ta xoay người vào quán.
Tần Thư không vào chỉ đứng ngoài đợi.
Cô lấy điện thoại ra tìm wechat của anh ta rồi gửi một bao lì xì.
Lúc Hạ Cánh Nam đang gọi đồ, thuận tay mở tin nhắn, thấy bao lì xì mà Tần Thư gửi, có tin nhắn kèm theo: [Kẹo ngậm ho.]
Hạ Cánh Nam cười, cho rằng cô chỉ tùy tiện gửi một bao lì xì nhỏ cho anh ta mua kẹo ngậm ho, liền nhận vào nhận.
Khi nhìn thấy số tiền, anh ta hơi giật mình. Số tiền chính xác là tiền mua một ly frappuccino, không thiếu một đồng.
Cô muốn phân rõ giới hạn hay sao?
Quán cà phê cách khách sạn không xa, trên đường hai người nói chuyện câu được câu chăng, chỉ nói về buổi họp hôm nay.
Sau đó Hạ Cánh Nam nhận một cuộc điện thoại, Tần Thư liền bước nhanh chân, vượt qua đi trước anh ta.
Tới khách sạn, Hạ Cánh Nam kết thúc cuộc trò chuyện, Tần Thư cách anh ta hơn mười mét, đi ngang qua bồn hoa, cô duỗi tay, vừa đi vừa dùng ngón tay chạm vào lớp tuyết trên cây, cả đoạn đường cứ chơi đùa như vậy.
Hạ Cánh Nam ở phía sau nhìn cô.
“Kỳ Kỳ” Anh ta gọi cô một tiếng.
Tần Thư quay đầu lại: “Hạ tổng, có chuyện gì không?” Cô vẫn giữ bộ dạng khách khí lạnh nhạt.
Hạ Cánh Nam đi lên phía trước, không nói gì, nhìn chằm chằm cô, có những điều không biết phải mở miệng thế nào, cũng không thể nói thành lời.
Tần Thư bị nhìn chằm chằm thì cảm thấy không được tự nhiên, “Tôi lên trước.” Vừa định cất bước, cô bị Hạ Cánh Nam nắm chặt cổ tay, “Nếu em không đồng ý cậu ta, thì tôi có cơ hội rồi đúng không?”
Vừa nãy cô và Tiểu Phùng nói chuyện, anh ta nghe thấy có người đàn ông đang theo đuổi cô.
Anh ta không quan tâm người đó là ai, miễn họ chưa ở bên nhau là được.
Tần Thư cứng người, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, đợi khi tỉnh táo lại, phản ứng đầu tiên là muốn thoát khỏi anh ta, nhưng anh ta nắm rất chặt, cô không thoát được, “Hạ Cánh Nam, anh buông tay ra! Tôi có bạn trai rồi!”
Hạ Cánh Nam cho rằng cô đang cáu kỉnh tủi thân, không những không buông ra, mà con kéo cô ôm chặt vào lòng, thì thầm bên tai cô: “Kỳ Kỳ, lần này đến lượt anh theo đuổi em.”
Ở cửa khách sạn, một chiếc xe hơi chậm rãi tiến vào, nhưng đột nhiên dừng lại bên đài phun nước.
Hàn Phái muốn tạm thời dừng xe lại, tài xế thắc mắc tại sao anh lại muốn dừng ở đây.
Trong lúc vô tình thoáng nhìn ra ngoài cửa xe, anh ta nhìn thấy Tần Thư ở cách đó không xa, trước cửa khách sạn đèn đuốc sáng trưng, cô và một người đàn ông đang ôm nhau, hình như đang xảy ra tranh chấp.
Trong chớp mắt, anh ta bừng tỉnh, khó trách Hàn Phái muốn dừng xe ở đây, nếu lái lên phía trước thì mọi việc khó mà giải quyết.
Hàn Phái không nhìn nữa, ánh mắt tối sầm.
Vài giây sau, anh nói: “Quay về.”