Chương 21



Hàn Phái mang tất vào cho cô, anh nhét ống quần vào trong bít tất.

Tần Thư tuy không mang tất, cũng biết loại tất này chuyên dùng để mang ra ngoài (vẫn không hiểu cái loại tất này là gì:D), rất đắt, cô nhìn anh: “Anh còn có thời gian xem tạp chí thời trang à?”

Hàn Phái: “Em họ anh đề cử đấy.”

Tần Thư gật đầu, sẵn tiện hỏi: “Em họ anh tầm tuổi em à?”

Hàn Phái: “Nhỏ hơn em một tuổi, học luật.”

Tần Thư cười nhẹ nói: “Cũng coi như là nửa cùng ngành.”

Hàn Phái bắt đầu mang một chiếc tất khác, liếc nhìn cô một cái: “Em học luật hả?”

Tần Thư: “Không phải, môn học tự chọn là pháp luật, em đã thông qua kì thi tư pháp rồi.”

Hàn Phái hơi kinh ngạc: “Anh còn cho rằng em học tốt khoa tự nhiên, khoa văn chỉ bình thường thôi.” Mang tất xong, lại đi giày vào cho cô, “Đi thôi.” Anh đứng lên kéo cô dậy.

Tần Thư rất tự giác nhét tay mình vào túi áo gió của anh, tiếp tục đề tài vừa rồi: “Cũng là bị bắt buộc đấy, ai muốn học đâu, nhưng cắn răng cũng kiên trì vượt qua được.”

Cô nói: “Em là chuyên gia thi cử đấy, CFA(the Chartered Financial Analyst – bằng phân tích đầu tư tài chính.), FRM (Financial Risk Manager – chứng chỉ quản trị rủi ro tài chính), em có hai chứng chỉ này rồi.

Nói xong, khoe khoang nhướng mày: “Khen em đi.”

Hàn Phái cười, ôm cô vào trong lòng, cúi đầu hôn vào mắt cô, “Rất lợi hại.”

Tần Thư ôm eo anh, giờ khắc này, bình thường nhưng rất ấm áp.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đi rất chậm.

Tần Thư nắm lấy tay anh, chốc chốc lại đi lùi về sau.

Hàn Phái: “Lúc đó đi làm trước hai năm rồi lại đi học, chính là để chuẩn bị thi chứng chỉ hả?”

Tần Thư gật đầu: “Vâng, có loại chứng chỉ yêu cầu phải có kinh nghiệm làm việc mới thi được, anh em nói đi làm trước hai năm cũng rất tốt, có thể trợ giúp cho việc học tập và nghiên cứu.”

Đã thân mật với Hàn Phái rồi, cô tự nguyện nói với anh một số việc tư của mình, “Vốn dĩ em không muốn tiếp tục học thạc sĩ đâu, là anh em, anh ấy nói bằng cấp là thứ yếu, mở mang tầm mắt và rèn luyện bản thân mới là quan trọng nhất, con gái chỉ có tự mình trở nên ưu tú mới có thể gặp được một nửa ưu tú hơn của mình.”

Anh họ còn nói, dù là đỉnh kim tự tháp cũng có phân tầng.

Nếu đỉnh kim tự tháp có chín tầng, nếu cô ở tầng thứ nhất thì không thể với đến người ở tầng thứ tám thứ chín được, nếu cô đứng ở tầng thứ bảy, vậy cô sẽ với đến được người ở tầng thứ chín, sánh vai cùng người ấy ngắm nhìn phong cảnh ở nơi cao nhất.

Hàn Phái vẫn lẳng lặng lắng nghe, Tần Thư cười nói: “Anh xem, bây giờ em đứng ở tầng thứ bảy, em duỗi tay liền bắt được người đàn ông đứng ở tầng thứ chín là anh.” Nói xong còn duỗi tay bắt lấy cánh tay anh.

Hàn Phái cười, xoa mái tóc dài của cô, “Thi rất mệt đúng không?”

Tần Thư gật đầu: “Mệt gần chết luôn, mấy năm ấy, sách vở chính là bạn trai em, ngày nào cũng phải nhìn nó.”

Cô hồi tưởng lại đoạn thời gian thi cử ấy, nói đến thi FRM: “Lúc đó vừa xem sách vửa mắng anh em, có lần gặp phải đề bài làm không ra bị tức đến phát khóc, khóc xong vẫn phải tiếp tục làm.”

Những ngày tháng chịu khổ cuối cùng cũng qua.

Tần Thư nghĩ đến việc ngày mai đi làm, “Sau khi đi làm,em không có nhiều thời gian để gặp anh rồi.” Phải tham gia vào một hạng mục ngay lập tức, sau đó lại phải làm một cuộc rà soát đặc biệt, một ngày làm việc mười lăm mười sáu tiếng đồng hồ là quá bình thường, anh cũng bận, bọn họ nào có thời gian trước hoa dưới trăng.

Hàn Phái: “Có thời gian hẹn hò.”

Tần Thư hơi kinh ngạc: “Anh không bận à?”

Hàn Phái: “Bận, nhưng vẫn phải bỏ thời gian rèn luyện mỗi ngày.” Anh nói: “Về sau, mỗi tối 10 giờ anh chờ em ở sân tập, cũng không nhất định phải 10 giờ, cứ căn cứ vào thời gian của em, nếu bận, cũng phải bỏ ra một tiếng ra ngoài đi dạo.”

Tần Thư: “…”

Trong lòng không muốn đến sân tập, nhưng lại làm dấu OK.

Chạy bộ xong, Hàn Phái đưa Tần Thư về, vẫn giống lần trước, đưa cô đến cửa nhà.

Trước khi cô mở cửa, Hàn Phái tiến lên nửa bước, ôm cô lên.

Tần Thư ôm cổ anh, cúi mắt nhìn xuống: “Đây là kiểu chúc ngủ ngon mới hả?”

Hàn Phái gật đầu: “Ôm em năm phút.”

Tần Thư nhìn vào mắt anh, hai người đối diện trong chốc lát, cô cúi đầu hôn lên môi anh, hôn rồi nhẹ nhàng cắn môi trên của anh.

Trên hành lang yên tĩnh, chỉ có tiếng hô hấp dây dưa, càng ngày càng nặng.

Hàn Phái ôm cô ba phút, cô liền trằn trọc cọ xát môi anh ba phút, môi hai người chưa từng tách ra, cuối cùng anh chỉ ôm cô hơn ba phút, liền buông ra.

“Đã qua năm phút rồi hả?” Đôi tay Tần Thư còn móc trên cổ anh.

Hàn Phái khàn giọng nói: “Ừ, gần năm phút rồi.”

Không phải anh không muốn ôm, là thân thể anh có phản ứng, nếu tiếp tục ôm, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

“Vào đi, ngày mai còn dậy sớm đi làm, ngủ ngon.” Anh lại hôn lên mắt cô một cái.

Trên đường, ô tô chạy như bay, chuyện đầu tiên Hàn Phái làm sau khi về đến chung cư là vào nhà tắm tắm rửa, nước lạnh phun ra từ vòi hoa sen, lúc này mới dập tắt lửa trong người anh.

Tắm xong, Hàn Phái đến thư phòng tìm thuốc, lúc này mới nhớ ra, anh đã ném hết thuốc đi rồi.

Mặc áo tắm dài, đứng ngoài ban công hứng gió lạnh vài phút, trong lòng mới từ từ bình tĩnh trở lại.

Hàn Phái xuống phòng bếp dưới lầu rót nước, đèn màu trên cây thông Noel trong phòng khách vẫn còn nháy nháy, hộp quà chất đầy phòng khách, Tần Thư nói có thời gian cô muốn mang hết mấy cái hộp này về nhà.

52 đóa hoa hồng trên đàn piano, Tần Thư cầm một bông về, còn nói chừa lại để sau này cầm từng bông từng bông về một, bắt anh tìm bình hoa cắm vào, còn nói sẽ tính sổ nếu anh chăm sóc không tốt.

Cho tới giờ, anh vẫn nhớ rõ bộ dáng vô lý khi cô nói mấy lời này.

Nhìn chằm chằm đàn piano suy nghĩ vài giây, Hàn Phái xoay người lên lầu, cầm một quyển sách mình thích nhất ở trên kệ rồi quay lại phòng khách.

Để quyển sách lên đàn, chọn góc độ, chụp lại hình ảnh hoa hồng, đàn piano và quyển sách kia.

Hôm sau.

Tần Thư rời giường lúc 6 giờ, đến dưới lầu Hải Nạp cũng mới 7 giờ, công ty đã lục tục có người đến.

Ở bãi đỗ xe, cô gặp người quen.

“Kỳ Kỳ.” Xe của Triệu Mạn Địch mới quẹo vào, bọp còi.

Mấy năm không nhìn thấy, cô liếc mắt một cái đã nhận ra Tần Thư.

Hạ cửa sổ xe xuống, Tần Thư nhìn chằm chằm trong xe mấy giây, trố mắt một lát.

“Không quen chị à?” Triệu Mạn Địch chậm rãi dừng xe, cười nói.

Tần Thư từ kinh ngạc đến kinh hỉ: “Chị Mạn Địch, chị…”

Triệu Mạn Địch gật đầu: “Đúng vậy, chị cũng làm ở Hải Nạp.”Cô còn muốn nói vài câu, kết quả đằng sau lại truyền đến tiếng còi xe, xe cô đậu đúng ở cửa vào.

“Chị đi đỗ xe trước, chốc nữa chúng ta nói chuyện nhé.” Triệu Mạn Địch cười với cô.

Ô tô lái qua, lúc này Tần Thư mới nhìn đến chiếc xe phía sau, nụ cười nhạt dần.

Hạ Cánh Nam chủ động chào hỏi cô: “Chào buổi sáng.”

“Chào thầy Hạ.” Tần Thư khách khí xa cách hơi cúi đầu.

Tần Thư chờ Triệu Mạn Địch đi cùng nhau, Hạ Cánh Nam cũng đỗ xe rồi đi tới, anh ta mắc chiếc áo sơ mi màu trắng, áo khoác màu đen vắt trên tay, tay kia cầm quyển sổ, và một túi tài liệu.

Lúc Tần Thư lơ đãng nhìn về phía kia, tầm mắt Hạ Cánh Nam cũng đúng lúc nhìn lại.

Tần Thư đối diện với anh ta không đến một giây, tầm mắt hai người ngay lập tức tách ra.

Ba người cùng đi vào tòa nhà, “Hai người biết nhau từ trước rồi à?” Hạ Cánh Nam hỏi Triệu Mạn Địch.

Triệu Mạn Địch: “Vâng, đã nhiều năm không gặp rồi.”

Sau đó là vài giây yên tĩnh, không ai nói chuyện.

Hạ Cánh Nam lại nghiêng mặt nói với Tần Thư: “Không ngờ em thi qua kỳ thi FRM rồi.” Tối qua sau khi xem mắt xong, anh ta về nhà sớm, cho bản thân một buổi tối nghỉ ngơi, không xem giấy tờ gì cả.

Mở hòm thư, tìm sơ yếu lý lịch của Tần Thư mà ông chủ gửi cho anh ta lúc trước, Hạ Cánh Nam chăm chú nhìn một lần, không ngờ mấy năm qua, cô thi nhiều chứng chỉ như thế.

Trước đây, anh ta đã từng vô ý bảo cô không phải là loại người dành cho thi cử.

Vì câu nói này, mấy lần hai ngươi gặp nhau ở trường học, cô cũng không thèm để ý đến anh ta.

Tần Thư nhàn nhạt nói một câu: “Vâng, không có gì là không thể cả.”

Hạ Cánh Nam liếc mắt nhìn cô một cái, không nói câu nào.

Triệu Mạn Địch cảm thấy giữa hai người họ không giống như lần đầu gặp mặt, “Hạ tổng, ngài cũng biết Tần Thư ạ?”

Hạ Cánh Nam cười: “Ừ, trước kia là học sinh của tôi.”

Triệu Mạn Địch giật mình, nhưng chỉ nói hai chữ: “Khó trách.”

Tới đại sảnh, Triệu Mạn Địch và Tần Thư đi cùng Hạ Cánh Nam, đi vào thang máy chuyên dụng, cửa thang máy chậm rãi khép lại, ngoài cửa truyền đến tiếng gọi: “Này, đợi một chút, cảm ơn.”

Mấy người cùng lúc nhìn qua, một người phụ nữ trang điểm tinh xảo bước nhanh tới.

Tần Thư nhìn cô ta vài lần, mặc đồng phục của Hải Nạp, không được coi là đại mỹ nữ, nhưng khí chất rất tốt, trông rất mạnh mẽ.

Triệu Mạn Địch và Doãn Nhất Kiều tuy không hợp nhau, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường, đặc biệt là còn ở trước mặt Hạ Cánh Nam, hai người gật đầu mỉm cười với nhau coi như chào hỏi.

Không đợi Hạ Cánh Nam giới thiệu, Doãn Nhất Kiều đã duỗi tay ra trước, cười nói với Tần Thư: “Chào em, chắc em là Tần Thư đúng không? Chị là Doãn Nhất Kiều, người phụ trách tổ sáu .”

Tần Thư hơi ngớ ra, cũng không biểu hiện trên mặt, mỉm cười: “Chào Doãn tổng ạ, sau này mong chị giụp đỡ.”

Hạ Cánh Nam liếc mắt nhìn Doãn Nhất Kiều, anh ta quá hiểu cô, cô ta từ trước đến nay luôn đề cao bản thân, có thể khiến cô ta chủ động chào hỏi, trừ khách hàng lớn của công ty ra, thì chính là người mà cô ta coi trọng.

Nhưng anh ta không nghĩ đến việc để Tần Thư làm cấp dưới của Doãn Nhất Kiều.

Đề tài nói chuyện của Doãn Nhất Kiều quá nhiều, chuyển từ chuyện công việc đến trang phục trên người Tần Thư, “Đúng là màu sắc chọn người, chị nhìn người mẫu mặc bộ này trên tạp chí, vẫn luôn muốn mua, nhưng da chị tối màu, sợ không mặc được.”

Triệu Mạn Địch cũng nói: “Một cái áo len đơn giản khoác lên người em cũng có một cảm giác khác.”

Tần Thư cười: “Các chị khen làm em xấu hổ quá.”

Màu sắc bộ đồ hôm nay cô mặc giống màu cái váy tối hôm qua, màu hồng thạch anh. Đều do bà nội mua cho cô.

Tuy bà nội đã hơn 70 tuổi nhưng lại là khách quen của tuần lễ thời trang, thích bộ nào liền mua cho cô bộ ấy, không mua được thì đặt may riêng.

Tần Thư đứng bên cạnh Hạ Cánh Nam, Hạ Cánh Nam cũng không có chuyên môn để nhìn xem cô mặc trang phục gì, vừa rồi dưới lầu cũng không để ý nhìn, anh ta khá tò mò rốt cuộc là trang phục thế nào mà có thể làm Triệu Mạn Địch và Doãn Nhất Kiều nói không hết chuyện.

Thang máy chưa tới tầng 39, mấy người phụ nữ còn đang nói về thời trang.

Anh ta bất đặc dĩ nhìn chằm chằm mấy con số trên thang máy, rốt cuộc cũng tới tầng của ngân hàng đầu tư Hải Nạp.

Hạ Cánh Nam ấn nút giữ, để các cô đi ra trước.

Anh ta đi phía sau, lúc này mới nhìn kỹ trang phục của Tần Thư.

Cô mặc một chiếc áo len màu hồng, đeo một cái ba lô màu đen, rất lớn, bên trong căng phồng, chắc là đựng một số đồ dùng làm việc.

Tay cầm áo khoác màu trắng, mặc một chiếc quần đen, một đôi giày da đế bằng màu đen, ăn mặc vẫn giống như trước kia.

Điểm bất đồng duy nhất chính là, thế mà cô lại mang tất.

Tất sọc đen trắng đan xen tròng ra ngoài ống quần, kéo cao gần tới bụng chân.

Trong ấn tượng của anh ta, cô chưa bao giờ mang tất, dù là ngày mùa đông lạnh lẽo cũng như vậy.

Cô còn thích mặc quần chín phân, mắt cá chân lộ hết ra ngoài.

Lần trước gặp cô ở tập đoàn Tần thị, cô cũng mặc thế này. Không ngờ hôm nay cô lại mang tất.

Hạ Cánh Nam bỗng nhiên nhớ tới: “Kỳ…” Anh ta gọi theo thói quen, tí nữa thì gọi nhũ danh của cô, liền sửa miệng: “Tần Thư.”

Tần Thư xoay người: “Dạ?”

Hạ Cánh Nam hỏi: “Em không có đồng phục công ty sao?”

Cô đã làm việc ở tổng bộ Hải Nạp hai năm, không lý nào lại không có.

Tần Thư: “Có ạ.”

Hạ Cánh Nam gật đầu, lại hỏi: “Vậy sao em không mặc?”

Câu nói này đến tai Tần Thư lại thành giọng điệu nghiêm khắc: “Tại sao em không mặc!”

Thật ra cô có mang theo đồng phục, để ở trong ba lô, chuẩn bị chốc nữa vào phòng thay đồ để thay. Ở Hải Nạp dù là tổng bộ hay là ngân hàng chi nhánh đều có phòng thay đồ riêng, cô biết vậy thế nên mới không mặc từ nhà.

Cô luôn bài xích chuyện mặc đồng phục, vì quá xấu.

Tần Thư nhìn Hạ Cánh Nam, giọng điệu nhạt nhẽo: “Em không biết sẽ đi làm sớm, chiều qua em đã giặt rồi, thời tiết không tốt nên chưa khô.”

Hạ Cánh Nam: “…”

Nhìn thấy Hạ Cánh Nam bị bơ, Doãn Nhất Kiều không nhịn được cười, nâng bước rời đi, cô ta quyết định, cô gái Tần Thư này, chắc chắn phải vào đội của cô ta.

Triệu Mạn Địch và Doãn Nhất Kiều trở về văn phòng của mình, trên hành lang chỉ còn Hạ Cánh Nam cùng Tần Thư.

Hạ Cánh Nam bất đắc dĩ nhìn cô: “Ở nhà không có máy giặt khô à?”

Tần Thư: “Hỏng rồi ạ.”

Hạ Cánh Nam: “…”

Anh ta bị chọc tức đến bật cười, “Bớt thời gian đến phòng hành chính lấy đồng phục, về sau đi làm không được mặc đồ cá nhân.”

Tần Thư: “Em biết rồi ạ.” Dừng rồi lại hỏi: “Hạ tổng, còn việc gì không ạ?”

Hạ Cánh Nam: “Tạm thời không có gì cả, chốc nữa mở họp thì nói sau, tìm Triệu Mạn Địch sắp xếp chỗ làm việc cho em đi.”

Tần Thư gật đầu, xoay người rời đi.

Hạ Cánh Nam nhìn bóng dáng cô, luôn có cảm giác không đúng ở chỗ nào đó. Anh ta vừa suy nghĩ vừa đi vào văn phòng của mình, trong chớp mắt lúc mở cửa, anh ta bừng tỉnh, lúc trước cô vẫn luôn gọi anh ta là thầy Hạ, vừa nãy cô gọi anh ta là Hạ tổng.

Tần Thư tìm Triệu Mạn Địch, Triệu Mạn Địch đã sắp xếp xong vị trí cho cô rồi. Cô ngồi gần một cậu trai trẻ tuổi tên là Hà Phi.

Hà Phi đang phải làm một bản báo cáo cho buổi họp sáng, tối qua anh ta chỉ lo hẹn hò với bạn gái, sáng nay đành phải tới công ty sớm để tăng ca.

Chào hỏi xong, Tần Thư bắt đầu sắp xếp đồ đạc của mình.

Hơn 5 giờ sáng, Hạ Phi đã tới rồi, đến bây giờ cũng đã gần xong, anh ta liếc mắt nhìn bàn của Tần Thư, cô lấy ra từ trong ba lô một hộp dụng cụ.

Hà Phi sửng sốt: “Tần Thư, cô mang dụng cụ gì vậy?” Lần đầu tiên anh ta thấy phụ nữ đi làm mà mang theo dụng cụ sửa chữa.

Tần Thư: “Một bộ dụng cụ sửa máy tính và máy in.” Mấy thứ này là Bặc Nhất cho cô, sửa máy tính cũng là học với Bặc Nhất.

Hà Phi cười, nói với cô: “Việc này không cần chúng ta phải làm, nếu máy tính xảy ra vấn đề, có bộ phận tin tức chuyên phụ trách.”

Tần Thư: “Ngộ nhỡ hôm nào tăng ca buổi tối, máy tính hay máy in hỏng thì làm thế nào?”

Hà Phi ngẩn ra, cũng đúng.

Anh ta hiếu kỳ hỏi: “Một nữ sinh như cô, còn biết sửa mấy cái này hả?”

Tần Thư cười: “Tôi còn biết sửa cả ô tô đó.”

Hàn Phi cũng cười, cho rằng cô chỉ nói đùa.

Anh ta nhìn giờ: “Tôi đi ăn sáng, nói chuyện sau nhé.”

Tần Thư vẫy tay, tiếp tục sắp xếp lại đồ đạc.

Điện thoại rung, là Phương Mộ Hòa gửi tin nhắn tới: [Đi làm chưa?]

Tần Thư: [Rồi ạ, đang sắp xếp đồ đạc.]

Phương Mộ Hòa: [Rốt cuộc là làm thế nào mà em cưa đổ được Hàn Phái vậy hả?]

Tần Thư: […?? Ý gì?]

Phương Mộ Hòa: [Đến cái hình đại diện Wechat cũng thể hiện anh ta đang tỏ tình với em.]