- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Mê Muội
- Chương 12
Mê Muội
Chương 12
Rốt cuộc thì Tần Thư cũng không phải là đối thủ của Hàn Phái, anh thẳng thắn nói ra lời nói âu yếm như vậy làm cô không biết phải tiếp lời thế nào, ánh mắt sâu xa của anh càng khiến cô không thể chống đỡ được.
Một lúc sau, cô hỏi: “Dỗ thế nào?” Cũng không dám đối mặt với anh.
Hàn Phái: “Hỏi gì đáp nấy.”
Lúc này Tần Thư mới nhìn anh, đùa giỡn nói: “Chỉ vậy thôi á?”
Đối với Hàn Phái mà nói, đây thật sự là nhượng bộ lớn nhất trong nhiều năm trở lại đây, bất kể là trên phương diện tình cảm hay kinh doanh, từ trước đến giờ chưa bao giờ có.
Cho dù cô hỏi gì anh đều sẽ trả lời, như thế còn chưa đủ hay sao?
Hàn Phái cười: “Vậy em nói đi, anh sẽ làm theo.”
Tần Thư đưa ly rượu vang đỏ lên miệng, lúc này ly rượu trở thành thứ để che đậy duy nhất, cô sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, “Vừa này nói đùa thôi, em thật sự không cáu kỉnh.”
Hàn Phái không miễn cưỡng nữa: “Lần này anh thiếu em, về sau muốn hỏi anh lúc nào cũng được.”
Tần Thư nhìn anh chằm chằm mấy giây, “Để làm gì?”
Hàn Phái: “Anh nói muốn dỗ em, hiện tại em lại không cần, vậy thiếu nợ trước vậy.”
Tần Thư xoa ấn đường: “Không biết có phải là em uống nhiều quá rồi không?”
“Ừ?” Hàn Phái không hiểu.
Tần Thư: “Uống có chút rượu vang mà cảm thấy như xuất hiện ảo giác rồi.” Phương Mộ Hòa đã nói không chỉ một lần, anh ta nói Hàn Phái không hợp tình người, cũng không có kiên nhẫn để dỗ phụ nữ.
Hàn Phái suy nghĩ một lát, đại khái đoán được cô muốn biểu đạt điều gì, anh nói: “Sự kiên nhẫn và thời gian tùy người mà khác nhau. Nếu em không muốn làm một việc thì tất nhiên sẽ không có thời gian.”
Lại quay lại đề tài trước: “Tối nay là anh sai trước, nói với em là đến hội sở bàn chuyện, kết quả bị em bắt gặp ở quầy bar uống rượu với người phụ nữ khác.”
Anh chủ động giải thích: “Cô ấy là bạn học của anh, làm đầu tư, bọn anh đã hợp tác trong mấy hạng mục rồi, tối nay muốn anh cố vấn chuyện cá nhân mới không lên lầu.”
Tần Thư hơi kinh ngạc, không ngờ anh sẽ thành thật giải thích như thế.
Cô cười: “Anh vội vàng giải thích vậy khiến em có cảm giác mình không hiểu lý lẽ.” Nói xong lại nhấp một ngụm rượu.
Hàn Phái duỗi tay giữ lại ly rượu của cô: “Uống ít thôi, mặt đỏ hết rồi.”
Nhìn anh đứng lên, cô ngửa đầu: “Anh phải về à?”
Hàn Phái nửa đùa nửa thật, “Người chưa dỗ xong, anh sao dám về?”
Tần Thư: “…”
Hàn Phái kéo cô đứng dậy: “Lần trước không phải em hỏi anh có biết đánh đàn dương cầm không à? Đi đàn một bài cho em nghe.”
Tần Thư không thể tin nổi: “Anh thật sự muốn xuống lầu đánh đàn?” Đối với cô thì không hề gì, quen biểu diễn thế rồi, thỉnh thoảng lại thích náo nhiệt.
Nhưng để Hàn Phái đánh đàn cho bao nhiêu người trong quán bar như vậy nghe, trong lòng anh không bài xích hả?
Hàn Phái đi xuống cầu thang, Tần Thư nhanh chóng theo sát, “Bỏ đi, về sau có cơ hội rồi đàn.”
“Bây giờ có thể làm sao phải trì hoãn?” Hàn Phái nghiêng mặt nhìn cô.
Xuống dưới lầu, Tần Thư tìm thấy quản lý Phương, nói rõ sự việc.
Quản lý Phương cho người tìm bản nhạc, là quyển nhạc phổ vừa nãy Tần Thư dùng, trong đó đều là những bài Tần Thư thích, bọn họ tự mình đóng thành quyển.
“Anh có muốn luyện trước không?” Tần Thư hỏi Hàn Phái, chắc chắn dưới sân khấu có không ít người hiểu dương cầm, vạn nhất lát nữa đàn sai thế thì không tốt.
Hàn Phái từ chối ý kiến của cô: “Không cần, sai thì sai.”
Hàn Phái ngồi xuống trước đàn dương cầm, thử vài nốt nhạc trước, nhiều năm không đánh đàn, hơi gượng tay, cũng may vẫn nhớ bản nhạc.
Tần Thư đứng bên cạnh anh: “Anh muốn đánh bài gì, em tìm giúp anh.”
Hàn Phái: “Tùy tiện đi.” Anh trược tiếp giở đến trang 23.
Tần Thư liếc mắt nhìn anh một cái, sao anh lại cố chấp với con số 23 này thế?
Hàn Phái nhổm người lấy mic, nói vài câu đơn giản, đã nhiều năm anh không đánh đàn, khó tránh khỏi mắc sai lầm, mong mọi người thứ lỗi.
Dưới sân khấu nhiều người cũng chưa chú ý, chỉ lo ồn ào uống rượu, người phản ứng lại còn vỗ tay, tiếng vỗ tay lẫn với tiếng huýt sáo, nháy mắt bị âm thanh ầm ĩ vùi lấp.
Câu cuối cùng, Hàn Phái tắt míc, nói: “Ca khúc này dành tặng cho Kỳ Kỳ nhà tôi.”
Tim Tần Thư run rẩy, ngừng đập, cô quay đầu, bảo quản lý Phương đưa cho mình một ly rượu.
Quản lý Phương không thể từ chối, chỉ có thể sai người rót cho cô một ly, nhưng chỉ rót một chút.
Tiếng đàn vang lên, đoạn đầu đã có lỗi.
Hàn Phái cũng không để ý, vừa nhìn bản nhạc vừa nghiêm túc đánh đàn.
Không đủ lưu loát, cường độ âm thanh cũng không có, nhưng Tần Thư lại nghe rất nhập thần, ca khúc này là người đàn ông trước mặt đặc biết đàn vì cô.
Dưới sân khấu.
Bặc Nhất vừa chơi xong một ván, lơ đãng ngẩng đầu lên liền thấy hai người trên sân khấu, Hàn Phái đánh đàn, người đứng bên cạnh anh ta chính là Kỳ Kỳ.
Cậu kinh hãi, vội vàng gọi Phương Mộ Hòa: “Mẹ Phương, tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh, nhanh lên.”
Đầu óc Phương Mộ Hòa choáng váng, vừa nãy ngủ không sâu, bây giờ đang rất khó chịu, “Đi qua một bên chơi đi.” Anh ta tức giận gạt tay Bặc Nhất.
Bặc Nhất vội sắp chết: “Ai nha, có chuyện lớn rồi! Kỳ Kỳ cướp đàn ông nhà người ta rồi!”
“Cái gì?” Phương Mộ Hòa ngồi dậy.
“Kia kìa.” Bặc Nhất chỉ vào sân khấu.
Phương Mộ Hòa híp mắt lại, nhìn về phía sân khấu, sau khi nhìn rõ người đàn ông đang đánh đàn, liền nói với Bặc Nhất: “Cậu bệnh hả?”
Bặc Nhất không kịp so đo, giải thích: “Hàn Phái người ta có phụ nữ rồi, buổi tối đến đây có quan hệ rất thân mật với một người phụ nữ, còn cùng nhau uống rượu nữa, kết quả vừa nãy Kỳ Kỳ bảo Hàn Phái đẹp trai, còn nói muốn tìm anh rể cho em gì gì đó, em cho rằng cậu ấy chỉ nói miệng thôi, nào biết cậu ấy thất sự đi chọc ghẹo Hàn Phái.”
Cậu ta đứng lên: “Không được, em phải nhanh chóng túm Kỳ Kỳ xuống, hiện tại cậu ấy coi trời bằng vung rồi, dám ở trước mặt bàn dân thiên hạ chọc ghẹo đàn ông.”
Bặc Nhất vừa mới đi được hai bước lại bị Phương Mộ Hòa túm về: “Cậu thôi đi! Với chỉ số thông minh này của cậu, không theo đuổi được cô gái mình thích đúng là đáng đời!”
Bặc Nhất: “….” Cậu ta thật sự hận muốn về luôn, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, cậu ta đã gửi đáp án rồi mà đối phương vẫn chưa nhắn lại…
Sau khi hoàn hồn, cậu vẫn không thể nhìn nổi bộ dạng của Kỳ Kỳ, thật sự là không có một chút dáng vẻ thục nữ nào, tuy rằng từ trước đến giờ cô ấy chẳng dính dáng gì đến thục nữ, nhưng ở trước mặt người ngoài cũng nên bớt phóng túng một chút đi chứ.
Nếu để bà nội Tần biết cô ấy ở quán bar làm trò càn quấy thế này, còn không nhốt cô lại hay sao.
Phương Mộ Hòa thấy Bặc Nhất tưởng thật, giải thích: “Hàn Phái không có bạn gái, anh ta là người do gia đình Kỳ Kỳ giới thiệu cho em ấy, cậu đừng lo chuyện bao đồng nữa.”
Bặc Nhất chớp chớp mắt, một lúc lâu sau mới nói: “Tại sao anh biết mà em lại không biết?”
Phương Mộ Hòa: “Những điều này chỉ có người thông minh mới có thể biết.”
Bặc Nhất: “…”
Phương Mộ Hòa uống xong nửa ly nước lạnh đã tỉnh táo hơn nhiều, lại nhìn về phía sân khấu lần nữa, lúc này mới phát hiện ra, Hàn Phái đang đánh đàn cho Kỳ Kỳ nghe.
Hàn Phái đang dỗ dành phụ nữ vui vẻ?
Thật mẹ nó không bình thường.
Phương Mộ Hòa đốt một điếu thuốc, nhìn khung cảnh trên sân khấu, vẫn không thể tưởng tưởng nổi.
Không riêng gì Phương Mộ Hòa, còn có vài người cũng thấy không thể tưởng tưởng nổi, bọn họ đều biết Hàn Phái, vừa nãy ở quầy bar gọi rượu, thế mà lại nhìn thấy Hàn Phái ở trên sân khấu.
Lúc đầu còn cho rằng nhận nhầm người, còn đặc biệt vòng đến phía trước sân khấu, không sai, đúng là Hàn Phái.
Bọn họ cầm rượu quay lại phòng bao trên lầu.
Phòng bao đang náo nhiệt, mấy người vội vàng nói: “Biết Hàn Phái đang làm gì không?”
Nghiêm Trầm ngước mắt: “Tăng ca, chạy bộ? Nếu không thì đang trên đường đi chạy bộ.” Nói xong, người trong phòng đều bật cười, bọn họ hiểu Hàn Phái, anh ta không giống họ, hầu như không có thời gian tiêu khiển.
Hạ Cánh Nam xen vào một câu: “Hàn Phái ở dưới lầu hả?”
Nghiêm Trầm: “Sao có thể?”
Mấy người vừa lên, “Hạ tổng nói đúng, Hàn Phái ở dưới lầu, còn đang đánh đàn, đứng bên cạnh là một em gái nhỏ xinh đẹp, chắc chắn không phải Hàn Sầm.”
Nghiêm Trầm nhíu mày: “Thật hay giả đấy?”
Mấy người kia tỏ vẻ lừa cậu thì kiếm được tiền sao?
Nghiêm Trầm không đánh bài nữa: “Đi, đi xem xem, có chuyện bất thường nhá.”
Bọn họ ồn ào giống như một tổ ong đi xuống tìm Hàn Phái.
Hạ Cánh Nam cũng buông bài, bọn họ xuống lầu, vừa lúc anh ta có thể về luôn.
“Cậu không đi hả?” Nghiêm Trầm không đi cùng bọn họ, đứng chờ Hạ Cánh Nam.
Hạ Cánh Nam xua tay: “Các cậu chơi đi, tớ về trước.”
Nghiêm Trầm hỏi: “Về công ty hả?”
Hạ Cánh: “Tớ có vài hạng mục, nhân viên đều đang tăng ca, tớ về nhìn một cái.” Anh ta mặc áo khoác vào, nói với Nghiêm Trầm: “Tối nay cảm ơn nhé.”
Nghiêm Trầm cười: “Giữa hai ta không cần khách khí thế, lần sau có rảnh thì cùng nhau ăn cơm nhé.”
Ra khỏi phòng, toàn thân Hạ Cánh Nam thoải mái hơn nhiều.
Anh ta không quen mấy người này, họ là bạn của Nghiêm Trầm, anh ta và Nghiêm Trầm là bạn học, quan hệ giữa hai người không tồi, Nghiêm Trầm thường xuyên giới thiệu một vài đối tác kinh doanh cho anh ta quen.
Làm trong ngành này, năng lực cá nhân quan trọng, nhưng mối quan hệ còn quan trọng hơn, việc xã giao cũng không thể thiếu.
Mà việc anh ta không thích nhất chính là xã giao, giống như tối nay vậy, chơi trò chơi đánh bài uống rượu, anh ta không có chút hứng thú nào với những thứ ấy.
Đi chưa được mấy bước, mấy người kia lại quay về.
Nghiêm Trầm hỏi:“Tại sao đã quay lại rồi?”.
“Hàn Phái đánh đành xong đi luôn rồi.” Bọ họ lại lộn về phòng tiếp tục chơi.
Hạ Cánh Nam hỏi Nghiêm Trầm: “Cậu cũng về à?”
Nghiêm Trầm: “Ừ, ngày mai còn phải đi công tác.”
Hạ Cánh Nam khẽ gật đầu, hai người sóng vai rời đi.
Nghiêm Trầm bắt đầu nghiện thuốc lá rồi, hỏi Hạ Cánh Nam, “Có muốn đến khu nghỉ ngơi hút điếu thuốc rồi về không?” Vừa nãy trong phòng có mấy bạn nữ, các cô ấy quá mạnh mẽ, không cho phép bất cứ người nào hút thuốc.
Hạ Cánh Nam: “Nếu không xuống dưới bãi đỗ xe đi.”
Nghiêm Trầm: “Cũng được, ngoài kia không khí tốt hơn.” Nói xong, đột nhiên nhớ ra: “À, đúng rồi, hôm trước tớ đến trại nuôi ngựa có gặp một học sinh ngày trước của cậu đấy.”
Anh ta đối với cô bé ấy có ấn tượng rất sâu đậm, hôm đó chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra, nhưng cô bé kia hình như không nhớ anh ta là ai.
Hạ Cánh Nam: “Ai?”
Nghiêm Trầm: “Không nhớ rõ tên, ngày trước nghe cậu gọi hình như là Kỳ Kỳ?”
Hạ Cánh đi chậm lại, nói: “Vậy hả?”
Nghiêm Trầm: “Ừ, còn có Phương Mộ Hòa và một nam sinh tuổi tác xấp xỉ, kỹ năng cưỡi ngựa không tồi.”
Hai người đi về phía thang máy, âm thanh càng ngày càng xa…
Lúc này, ở khu nghỉ ngơi.
Đàn xong, Hàn Phái cầm hai cốc nước, cùng Tần Thư quay lại đây.
“Bỏ rượu xống, uống nước.” Hàn Phái thay thế ly rượu trong tay Tần Thư, giọng điệu trách cứ: “Không biết uống rượu còn muốn thể hiện!”
Tần Thư là kiểu người nửa ly đã say, vừa nãy uống có một hai ngụm rượu vang đỏ, bây giờ hơi chóng mặt, say mà như không say, chỉ là có chút mệt.
Đúng lúc khát nước, uống hết cốc nước ấm Hàn Phái đưa.
“Em có thể ngủ một lát không? Mệt không chịu được nữa rồi, sau khi về nước em chưa có một giấc ngủ ngon nào.” Dừng một lúc lại nói: “Ngủ nửa tiếng rồi chúng ta về nhà.” Sau khi uống rượu, Tần Thư nói nhiều hơn.
“Có thể.” Hàn Phái gọi phục vụ đem đến một cái chăn lông.
Tần Thư dựa vào sô pha, đắp thảm lông lên người, không bao lâu sau thì mơ màng sắp ngủ.
Hàn Phái nhìn mắt cá chân của cô, vẫn không mang tất: “Chân có lạnh không?” Nói rồi khom lưng dùng mu bàn tay khẽ chạm, lạnh lẽo.
Tần Thư uể oải “Vâng” một tiếng.
Hàn Phái nhìn cô mấy giây, cởϊ áσ gió, nâng hai chân của cô đặt lên đùi mình.
Tần Thư đột nhiên mở mắt: “Làm gì vậy?”
Hàn Phái: “Nâng chân lên cao ngủ thoải mái hơn, đúng lúc có thể che chân cho em.”
Tần Thư: “Không cần, che không ấm lên được, cũng không phải là túi chườm nóng.” Nói xong, cô muốn bỏ chân xuống, lại bị Hàn Phái đè trên đùi, không thể động đậy được. Động tác của Hàn Phái nhẹ nhàng lại rất kiên nhẫn bọc chân cô lại, thấp giọng nói với cô: “Ngủ đi, một tiếng sau anh gọi em dậy.”
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 12
Rốt cuộc thì Tần Thư cũng không phải là đối thủ của Hàn Phái, anh thẳng thắn nói ra lời nói âu yếm như vậy làm cô không biết phải tiếp lời thế nào, ánh mắt sâu xa của anh càng khiến cô không thể chống đỡ được.
Một lúc sau, cô hỏi: “Dỗ thế nào?” Cũng không dám đối mặt với anh.
Hàn Phái: “Hỏi gì đáp nấy.”
Lúc này Tần Thư mới nhìn anh, đùa giỡn nói: “Chỉ vậy thôi á?”
Đối với Hàn Phái mà nói, đây thật sự là nhượng bộ lớn nhất trong nhiều năm trở lại đây, bất kể là trên phương diện tình cảm hay kinh doanh, từ trước đến giờ chưa bao giờ có.
Cho dù cô hỏi gì anh đều sẽ trả lời, như thế còn chưa đủ hay sao?
Hàn Phái cười: “Vậy em nói đi, anh sẽ làm theo.”
Tần Thư đưa ly rượu vang đỏ lên miệng, lúc này ly rượu trở thành thứ để che đậy duy nhất, cô sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, “Vừa này nói đùa thôi, em thật sự không cáu kỉnh.”
Hàn Phái không miễn cưỡng nữa: “Lần này anh thiếu em, về sau muốn hỏi anh lúc nào cũng được.”
Tần Thư nhìn anh chằm chằm mấy giây, “Để làm gì?”
Hàn Phái: “Anh nói muốn dỗ em, hiện tại em lại không cần, vậy thiếu nợ trước vậy.”
Tần Thư xoa ấn đường: “Không biết có phải là em uống nhiều quá rồi không?”
“Ừ?” Hàn Phái không hiểu.
Tần Thư: “Uống có chút rượu vang mà cảm thấy như xuất hiện ảo giác rồi.” Phương Mộ Hòa đã nói không chỉ một lần, anh ta nói Hàn Phái không hợp tình người, cũng không có kiên nhẫn để dỗ phụ nữ.
Hàn Phái suy nghĩ một lát, đại khái đoán được cô muốn biểu đạt điều gì, anh nói: “Sự kiên nhẫn và thời gian tùy người mà khác nhau. Nếu em không muốn làm một việc thì tất nhiên sẽ không có thời gian.”
Lại quay lại đề tài trước: “Tối nay là anh sai trước, nói với em là đến hội sở bàn chuyện, kết quả bị em bắt gặp ở quầy bar uống rượu với người phụ nữ khác.”
Anh chủ động giải thích: “Cô ấy là bạn học của anh, làm đầu tư, bọn anh đã hợp tác trong mấy hạng mục rồi, tối nay muốn anh cố vấn chuyện cá nhân mới không lên lầu.”
Tần Thư hơi kinh ngạc, không ngờ anh sẽ thành thật giải thích như thế.
Cô cười: “Anh vội vàng giải thích vậy khiến em có cảm giác mình không hiểu lý lẽ.” Nói xong lại nhấp một ngụm rượu.
Hàn Phái duỗi tay giữ lại ly rượu của cô: “Uống ít thôi, mặt đỏ hết rồi.”
Nhìn anh đứng lên, cô ngửa đầu: “Anh phải về à?”
Hàn Phái nửa đùa nửa thật, “Người chưa dỗ xong, anh sao dám về?”
Tần Thư: “…”
Hàn Phái kéo cô đứng dậy: “Lần trước không phải em hỏi anh có biết đánh đàn dương cầm không à? Đi đàn một bài cho em nghe.”
Tần Thư không thể tin nổi: “Anh thật sự muốn xuống lầu đánh đàn?” Đối với cô thì không hề gì, quen biểu diễn thế rồi, thỉnh thoảng lại thích náo nhiệt.
Nhưng để Hàn Phái đánh đàn cho bao nhiêu người trong quán bar như vậy nghe, trong lòng anh không bài xích hả?
Hàn Phái đi xuống cầu thang, Tần Thư nhanh chóng theo sát, “Bỏ đi, về sau có cơ hội rồi đàn.”
“Bây giờ có thể làm sao phải trì hoãn?” Hàn Phái nghiêng mặt nhìn cô.
Xuống dưới lầu, Tần Thư tìm thấy quản lý Phương, nói rõ sự việc.
Quản lý Phương cho người tìm bản nhạc, là quyển nhạc phổ vừa nãy Tần Thư dùng, trong đó đều là những bài Tần Thư thích, bọn họ tự mình đóng thành quyển.
“Anh có muốn luyện trước không?” Tần Thư hỏi Hàn Phái, chắc chắn dưới sân khấu có không ít người hiểu dương cầm, vạn nhất lát nữa đàn sai thế thì không tốt.
Hàn Phái từ chối ý kiến của cô: “Không cần, sai thì sai.”
Hàn Phái ngồi xuống trước đàn dương cầm, thử vài nốt nhạc trước, nhiều năm không đánh đàn, hơi gượng tay, cũng may vẫn nhớ bản nhạc.
Tần Thư đứng bên cạnh anh: “Anh muốn đánh bài gì, em tìm giúp anh.”
Hàn Phái: “Tùy tiện đi.” Anh trược tiếp giở đến trang 23.
Tần Thư liếc mắt nhìn anh một cái, sao anh lại cố chấp với con số 23 này thế?
Hàn Phái nhổm người lấy mic, nói vài câu đơn giản, đã nhiều năm anh không đánh đàn, khó tránh khỏi mắc sai lầm, mong mọi người thứ lỗi.
Dưới sân khấu nhiều người cũng chưa chú ý, chỉ lo ồn ào uống rượu, người phản ứng lại còn vỗ tay, tiếng vỗ tay lẫn với tiếng huýt sáo, nháy mắt bị âm thanh ầm ĩ vùi lấp.
Câu cuối cùng, Hàn Phái tắt míc, nói: “Ca khúc này dành tặng cho Kỳ Kỳ nhà tôi.”
Tim Tần Thư run rẩy, ngừng đập, cô quay đầu, bảo quản lý Phương đưa cho mình một ly rượu.
Quản lý Phương không thể từ chối, chỉ có thể sai người rót cho cô một ly, nhưng chỉ rót một chút.
Tiếng đàn vang lên, đoạn đầu đã có lỗi.
Hàn Phái cũng không để ý, vừa nhìn bản nhạc vừa nghiêm túc đánh đàn.
Không đủ lưu loát, cường độ âm thanh cũng không có, nhưng Tần Thư lại nghe rất nhập thần, ca khúc này là người đàn ông trước mặt đặc biết đàn vì cô.
Dưới sân khấu.
Bặc Nhất vừa chơi xong một ván, lơ đãng ngẩng đầu lên liền thấy hai người trên sân khấu, Hàn Phái đánh đàn, người đứng bên cạnh anh ta chính là Kỳ Kỳ.
Cậu kinh hãi, vội vàng gọi Phương Mộ Hòa: “Mẹ Phương, tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh, nhanh lên.”
Đầu óc Phương Mộ Hòa choáng váng, vừa nãy ngủ không sâu, bây giờ đang rất khó chịu, “Đi qua một bên chơi đi.” Anh ta tức giận gạt tay Bặc Nhất.
Bặc Nhất vội sắp chết: “Ai nha, có chuyện lớn rồi! Kỳ Kỳ cướp đàn ông nhà người ta rồi!”
“Cái gì?” Phương Mộ Hòa ngồi dậy.
“Kia kìa.” Bặc Nhất chỉ vào sân khấu.
Phương Mộ Hòa híp mắt lại, nhìn về phía sân khấu, sau khi nhìn rõ người đàn ông đang đánh đàn, liền nói với Bặc Nhất: “Cậu bệnh hả?”
Bặc Nhất không kịp so đo, giải thích: “Hàn Phái người ta có phụ nữ rồi, buổi tối đến đây có quan hệ rất thân mật với một người phụ nữ, còn cùng nhau uống rượu nữa, kết quả vừa nãy Kỳ Kỳ bảo Hàn Phái đẹp trai, còn nói muốn tìm anh rể cho em gì gì đó, em cho rằng cậu ấy chỉ nói miệng thôi, nào biết cậu ấy thất sự đi chọc ghẹo Hàn Phái.”
Cậu ta đứng lên: “Không được, em phải nhanh chóng túm Kỳ Kỳ xuống, hiện tại cậu ấy coi trời bằng vung rồi, dám ở trước mặt bàn dân thiên hạ chọc ghẹo đàn ông.”
Bặc Nhất vừa mới đi được hai bước lại bị Phương Mộ Hòa túm về: “Cậu thôi đi! Với chỉ số thông minh này của cậu, không theo đuổi được cô gái mình thích đúng là đáng đời!”
Bặc Nhất: “….” Cậu ta thật sự hận muốn về luôn, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, cậu ta đã gửi đáp án rồi mà đối phương vẫn chưa nhắn lại…
Sau khi hoàn hồn, cậu vẫn không thể nhìn nổi bộ dạng của Kỳ Kỳ, thật sự là không có một chút dáng vẻ thục nữ nào, tuy rằng từ trước đến giờ cô ấy chẳng dính dáng gì đến thục nữ, nhưng ở trước mặt người ngoài cũng nên bớt phóng túng một chút đi chứ.
Nếu để bà nội Tần biết cô ấy ở quán bar làm trò càn quấy thế này, còn không nhốt cô lại hay sao.
Phương Mộ Hòa thấy Bặc Nhất tưởng thật, giải thích: “Hàn Phái không có bạn gái, anh ta là người do gia đình Kỳ Kỳ giới thiệu cho em ấy, cậu đừng lo chuyện bao đồng nữa.”
Bặc Nhất chớp chớp mắt, một lúc lâu sau mới nói: “Tại sao anh biết mà em lại không biết?”
Phương Mộ Hòa: “Những điều này chỉ có người thông minh mới có thể biết.”
Bặc Nhất: “…”
Phương Mộ Hòa uống xong nửa ly nước lạnh đã tỉnh táo hơn nhiều, lại nhìn về phía sân khấu lần nữa, lúc này mới phát hiện ra, Hàn Phái đang đánh đàn cho Kỳ Kỳ nghe.
Hàn Phái đang dỗ dành phụ nữ vui vẻ?
Thật mẹ nó không bình thường.
Phương Mộ Hòa đốt một điếu thuốc, nhìn khung cảnh trên sân khấu, vẫn không thể tưởng tưởng nổi.
Không riêng gì Phương Mộ Hòa, còn có vài người cũng thấy không thể tưởng tưởng nổi, bọn họ đều biết Hàn Phái, vừa nãy ở quầy bar gọi rượu, thế mà lại nhìn thấy Hàn Phái ở trên sân khấu.
Lúc đầu còn cho rằng nhận nhầm người, còn đặc biệt vòng đến phía trước sân khấu, không sai, đúng là Hàn Phái.
Bọn họ cầm rượu quay lại phòng bao trên lầu.
Phòng bao đang náo nhiệt, mấy người vội vàng nói: “Biết Hàn Phái đang làm gì không?”
Nghiêm Trầm ngước mắt: “Tăng ca, chạy bộ? Nếu không thì đang trên đường đi chạy bộ.” Nói xong, người trong phòng đều bật cười, bọn họ hiểu Hàn Phái, anh ta không giống họ, hầu như không có thời gian tiêu khiển.
Hạ Cánh Nam xen vào một câu: “Hàn Phái ở dưới lầu hả?”
Nghiêm Trầm: “Sao có thể?”
Mấy người vừa lên, “Hạ tổng nói đúng, Hàn Phái ở dưới lầu, còn đang đánh đàn, đứng bên cạnh là một em gái nhỏ xinh đẹp, chắc chắn không phải Hàn Sầm.”
Nghiêm Trầm nhíu mày: “Thật hay giả đấy?”
Mấy người kia tỏ vẻ lừa cậu thì kiếm được tiền sao?
Nghiêm Trầm không đánh bài nữa: “Đi, đi xem xem, có chuyện bất thường nhá.”
Bọn họ ồn ào giống như một tổ ong đi xuống tìm Hàn Phái.
Hạ Cánh Nam cũng buông bài, bọn họ xuống lầu, vừa lúc anh ta có thể về luôn.
“Cậu không đi hả?” Nghiêm Trầm không đi cùng bọn họ, đứng chờ Hạ Cánh Nam.
Hạ Cánh Nam xua tay: “Các cậu chơi đi, tớ về trước.”
Nghiêm Trầm hỏi: “Về công ty hả?”
Hạ Cánh: “Tớ có vài hạng mục, nhân viên đều đang tăng ca, tớ về nhìn một cái.” Anh ta mặc áo khoác vào, nói với Nghiêm Trầm: “Tối nay cảm ơn nhé.”
Nghiêm Trầm cười: “Giữa hai ta không cần khách khí thế, lần sau có rảnh thì cùng nhau ăn cơm nhé.”
Ra khỏi phòng, toàn thân Hạ Cánh Nam thoải mái hơn nhiều.
Anh ta không quen mấy người này, họ là bạn của Nghiêm Trầm, anh ta và Nghiêm Trầm là bạn học, quan hệ giữa hai người không tồi, Nghiêm Trầm thường xuyên giới thiệu một vài đối tác kinh doanh cho anh ta quen.
Làm trong ngành này, năng lực cá nhân quan trọng, nhưng mối quan hệ còn quan trọng hơn, việc xã giao cũng không thể thiếu.
Mà việc anh ta không thích nhất chính là xã giao, giống như tối nay vậy, chơi trò chơi đánh bài uống rượu, anh ta không có chút hứng thú nào với những thứ ấy.
Đi chưa được mấy bước, mấy người kia lại quay về.
Nghiêm Trầm hỏi:“Tại sao đã quay lại rồi?”.
“Hàn Phái đánh đành xong đi luôn rồi.” Bọ họ lại lộn về phòng tiếp tục chơi.
Hạ Cánh Nam hỏi Nghiêm Trầm: “Cậu cũng về à?”
Nghiêm Trầm: “Ừ, ngày mai còn phải đi công tác.”
Hạ Cánh Nam khẽ gật đầu, hai người sóng vai rời đi.
Nghiêm Trầm bắt đầu nghiện thuốc lá rồi, hỏi Hạ Cánh Nam, “Có muốn đến khu nghỉ ngơi hút điếu thuốc rồi về không?” Vừa nãy trong phòng có mấy bạn nữ, các cô ấy quá mạnh mẽ, không cho phép bất cứ người nào hút thuốc.
Hạ Cánh Nam: “Nếu không xuống dưới bãi đỗ xe đi.”
Nghiêm Trầm: “Cũng được, ngoài kia không khí tốt hơn.” Nói xong, đột nhiên nhớ ra: “À, đúng rồi, hôm trước tớ đến trại nuôi ngựa có gặp một học sinh ngày trước của cậu đấy.”
Anh ta đối với cô bé ấy có ấn tượng rất sâu đậm, hôm đó chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra, nhưng cô bé kia hình như không nhớ anh ta là ai.
Hạ Cánh Nam: “Ai?”
Nghiêm Trầm: “Không nhớ rõ tên, ngày trước nghe cậu gọi hình như là Kỳ Kỳ?”
Hạ Cánh đi chậm lại, nói: “Vậy hả?”
Nghiêm Trầm: “Ừ, còn có Phương Mộ Hòa và một nam sinh tuổi tác xấp xỉ, kỹ năng cưỡi ngựa không tồi.”
Hai người đi về phía thang máy, âm thanh càng ngày càng xa…
Lúc này, ở khu nghỉ ngơi.
Đàn xong, Hàn Phái cầm hai cốc nước, cùng Tần Thư quay lại đây.
“Bỏ rượu xống, uống nước.” Hàn Phái thay thế ly rượu trong tay Tần Thư, giọng điệu trách cứ: “Không biết uống rượu còn muốn thể hiện!”
Tần Thư là kiểu người nửa ly đã say, vừa nãy uống có một hai ngụm rượu vang đỏ, bây giờ hơi chóng mặt, say mà như không say, chỉ là có chút mệt.
Đúng lúc khát nước, uống hết cốc nước ấm Hàn Phái đưa.
“Em có thể ngủ một lát không? Mệt không chịu được nữa rồi, sau khi về nước em chưa có một giấc ngủ ngon nào.” Dừng một lúc lại nói: “Ngủ nửa tiếng rồi chúng ta về nhà.” Sau khi uống rượu, Tần Thư nói nhiều hơn.
“Có thể.” Hàn Phái gọi phục vụ đem đến một cái chăn lông.
Tần Thư dựa vào sô pha, đắp thảm lông lên người, không bao lâu sau thì mơ màng sắp ngủ.
Hàn Phái nhìn mắt cá chân của cô, vẫn không mang tất: “Chân có lạnh không?” Nói rồi khom lưng dùng mu bàn tay khẽ chạm, lạnh lẽo.
Tần Thư uể oải “Vâng” một tiếng.
Hàn Phái nhìn cô mấy giây, cởϊ áσ gió, nâng hai chân của cô đặt lên đùi mình.
Tần Thư đột nhiên mở mắt: “Làm gì vậy?”
Hàn Phái: “Nâng chân lên cao ngủ thoải mái hơn, đúng lúc có thể che chân cho em.”
Tần Thư: “Không cần, che không ấm lên được, cũng không phải là túi chườm nóng.” Nói xong, cô muốn bỏ chân xuống, lại bị Hàn Phái đè trên đùi, không thể động đậy được. Động tác của Hàn Phái nhẹ nhàng lại rất kiên nhẫn bọc chân cô lại, thấp giọng nói với cô: “Ngủ đi, một tiếng sau anh gọi em dậy.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Mê Muội
- Chương 12