Chương 29: Lục Xuyên × Tô Hạ

Editor: Hanna

Beta: Heulwen

Một tháng trước, Lục Thành Dương thông báo cho Lục Xuyên rằng, nhà họ Lục có mời hai người tới, bảo anh về nhà đúng giờ để cùng nhau ăn bữa cơm tối.

Từ bảy giờ tối, tiếng rung của điện thoại vang lên không ngừng, mãi cho đến 10 giờ tối, điện thoại hết pin nên tự động tắt máy, Lục Xuyên hoàn chỉnh việc biên tập sơ bộ một bộ phim điện ảnh, sau đó lái xe đến quán bar.

Tần Hoài gọi mấy anh em có quan hệ không tồi rồi khui chai rượu, cũng coi như đông vui.

Hai người quen biết từ bé, Tần Hoài biết Lục Xuyên rất ít uống rượu, không giống với đám bạn bè ăn chơi này, nhưng đêm nay từ khi đến đây anh không nói một câu đã ngồi ở trong góc uống hết nửa chai, nhìn không ra là say hay không.

Một người nào đó mang theo một cô gái, sau khi uống say thì trèo lên đứng trên sô pha.

Lục Xuyên uống xong rượu trong ly , cầm chìa khóa xe rồi đứng dậy: “Về đây.”

Tần Hoài nhìn thời gian, kém mười phút là qua 0 giờ.

“Không phải chứ, mày thật sự định về à?”

Lục Xuyên không để ý đến anh ta, mở cửa đi ra ngoài.

Quán bar có dịch vụ lái xe thuê, Lục Xuyên ném chìa khóa xe cho tài xế, xe chạy đến bên ngoài biệt thự nhà họ Lục, ở bên trong nửa tiếng rồi Lục Xuyên mới xuống xe.

Tháng Tám là thời gian nóng nhất ở thanh phố Giang.

Đám người giúp việc đã đi nghỉ ngơi hết, phòng khách tối đen như mực, Lục Xuyên tháo cà vạt, đi vòng qua nhà chính tới căn gác nhỏ ở sân sau.

Sau khi mẹ qua đời, anh chưa bao giờ ở khu nhà chính.

Ban đêm yên tĩnh, có ánh đèn mờ mịt tỏa ra từ hướng nhà bếp, Lục Xuyên dừng bước, ánh mắt lãnh đạm.

Đứng ở trước tủ lạnh là một cô gái trẻ mặc áo ngủ, làn da trắng mịn, chân trần, trong miệng còn cắn nửa ổ bánh mì.

Nghe thấy tiếng động nên nhìn qua, phát hiện ra đó là Lục Xuyên, cô không hề có chút lúng túng nào.

Cô có một đôi mắt rất đẹp.

“Chào, em là Tô Hạ, em…” Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút , dường như không tìm được từ thích hợp. “Chà… Em gái nhặt được của anh.”

Phòng khách không bật đèn, Lục Xuyên như hòa mình trong bóng tối.

“Em gái? Cô cũng xứng?”

“Nếu không ai từng nói với cô chỗ nào không nên đến thì bây giờ tôi nói cho cô biết, nơi này là của tôi, cô, cút ra ngoài đi.”

Không khác biệt lắm so với tưởng tượng của cô, Tô Hạ cúi đầu bật cười, hoạt bát đáng yêu.

“Xem ra anh trai rất chán ghét em nha, cũng giống như em vậy.”

Tô Hạ cười cười, từng bước một đi đến trước mặt Lục Xuyên, dường như không hề cảm nhận được hơi thở nguy hiểm trên người Lục Xuyên thò tay lên cầm lấy chiếc cà vạt được vắt lỏng lẻo trên vai anh.

“Còn ba tháng, không bằng, chúng ta cùng nhau nghĩ cách ngăn cản bọn họ đi.” Tô Hạ hơi kiễng chân lên, hơi thở ấm áp thổi vào yết hầu của Lục Xuyên.

Một bàn tay mềm mại xuyên qua quần âu cầm lấy cự vật đang ngủ say của anh.

Cô dùng đôi mắt ngây thơ trong sáng nhất trên đời này nhìn Lục Xuyên, nhưng lại vô cùng phóng đãng vuốt ve hình dáng của cự vật, thấy có sự biến hóa trong tay, cô đắc ý cười khẽ, giống như yêu tinh chuyên câu dẫn hồn phách trong truyện Liêu Trai

“Anh trai uống rượu.” Đôi môi cô dán sát lên môi mỏng của Lục Xuyên, rất gần, rồi lại không chạm vào, hơi thở quấn quýt dây dưa, “Rượu gì vậy, em có thể nếm thử được không?”

Trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại, đôi mắt màu đen của Lục Xuyên đỏ lên, gân xanh trên trán nổi lên.

“Ưm, nếm không ra là rượu gì.” Tô Hạ chỉ hôn một cái, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt u tối nhuốm du͙© vọиɠ của người đàn ông này.

Cô thấy được ngọn lửa rừng rực, như thể Lục Xuyên sẽ lập tức bóp chết cô.

“Ha ha.” Tô Hạ nở nụ cười ngã vào trong l*иg ngực nam tính, bàn tay phía dưới càng thêm dùng sức, kéo khóa quần tây của anh xuống, chui vào trong, không hề cách trở cầm lấy côn ŧᏂịŧ trần trụi di chuyển lên xuống..

“Ưm… Cứng… Anh trai thật lớn.”

“Rất muốn… Anh ơi, chúng ta… lên giường đi.”

—————

Tác giả tâm sự ngượng ngùng:

Ta nhìn một chút, có lẽ mai kia sẽ được 1000, vừa đúng thời điểm, nên trước tiên viết xong phiên ngoại, nếu cả nhà thích thì về sau sẽ viết thêm phiên ngoại cho cặp đôi này, nhưng chính văn vẫn là chuyện trong phòng của đại ca và Tiểu Từ.

Thẩm Như Quy: Nghe nói ta bị thất sủng, ta cực khổ đánh hạ giang sơn lại bị một tên rác rưởi chỉ nói vài lời thoại trên sân khấu cạy góc tường?

Lục Xuyên: Ngạc nhiên không? Bất ngờ không? Kêu ba ba!