Chương 27: Tiểu yêu tinh của anh

Editor: Hanna

Beta: Heulwen

Khi Thẩm Như Quy không ở nhà, toàn bộ biệt thự nhà họ Thẩm đều nghe theo Mộ Từ, khi anh ở nhà cũng giống nhau, bởi vì anh không quan tâm.

Chỉ có một nơi mà Mộ Từ không thể tới.

Nhiều người giúp việc không được sống ở nhà chính, những người anh em của Thẩm Như Quy cũng có nơi ở riêng, tòa nhà nhỏ ở xa nhà chính nhất chính là nơi duy nhất mà Mộ Từ không thể đến.

Thật ra, Thẩm Như Quy cũng không có nhiều quy tắc với đám anh em, nếu ngày thường không có việc gì thì mọi người cùng nhau tụ tập vui vẻ gây ồn ào, tuy rằng anh hay bảo phiền đuổi bọn họ cút đi, nhưng cũng chỉ nói ngoài miệng mà thôi.

Hôm nay, quá mức yên tĩnh.

Cửa lớn đóng chặt, trong không khí nồng nặc mùi máu tanh nhàn nhạt.

Lúc này Mộ Từ mới nhận ra được, Hạ Chiêu không hề nói đùa với cô.

“Tại sao?”

Hạ Chiêu thu lại bộ dáng cà lơ phất phơ, hiếm khi nghiêm túc lên.

“Có nội gián, tiết lộ chuyện công việc ra ngoài.”

“… Anh ấy đang gặp rắc rối à?”

“Chuyện này có tính là cái éo gì, do thằng họ Cố… Mẹ nó!” Hạ Chiêu kịp thời câm miệng, chửi một câu thô tục.

Mộ Từ không nghe rõ: “Cái gì?”

“Anh vừa nói, điều duy nhất đại ca không thể tha thứ chính là phản bội, tổn thất chút tiền ấy thì không tính là gì, nhưng tên đó chạm đến điểm ranh giới lớn nhất của đại ca.”

Hạ Chiêu biết cái gì có thể nói cái gì không thể nói. Anh dừng lại đúng lúc, chắc Mộ Từ sẽ hiểu, “Nếu gây ra án mạng, thật sự sẽ rất phiền phức.”

“Không ai dám đi vào khuyên.” Hạ Chiêu nhướng mày cười, “Tiểu Từ Từ, đều dựa vào em.”

Hạ Chiêu nói xong. Sau đó đút hai tay vào túi rồi xoay người đi ra ngoài.

Mộ Từ hỏi: “Sao anh lại đi?”

“Đi tìm nơi vắng vẻ không có người chờ bị đánh.” Hạ Chiêu đưa lưng về phía Mộ Từ vẫy vẫy tay.

Anh ấy đưa tiểu bảo bối của đại ca tới địa phương bị cấm này, khẳng định đại ca sẽ không bỏ qua anh, chắc là lại phải nằm trên giường một tuần.

“Ai, ông trời giáng cho mày sứ mệnh bảo vệ con người. Tất nhiên sẽ làm mày phải chịu nỗi khổ về tâm chí, mệt nhọc về gân cốt, hy sinh một mình mày, hạnh phúc ngàn vạn gia đình, mày không xuống địa ngục thì ai xuống địa ngục…”

Mộ Từ hít một hơi thật sâu rồi bước lên bậc thang, do dự vài giây, tay đẩy cánh cửa mở ra.

Mùi máu tươi nồng nặc xộc thẳng lên mặt, Mộ Từ cau chặt mày.

Căn phòng rộng rãi trống trải, không có cửa sổ, bốn phía kín mít ngột ngạt, chỉ bật một chiếc đèn trên tường, ánh sáng mờ mịt tối tăm.

Có một người nằm trên mặt đất, thở phì phò rất khó khăn, cho dù cố gắng chịu đựng cũng không kìm được đau đớn thống khổ.

Còn sống.

Bên cạnh hắn ta là chú chó ngao Tây Tạng, lộ ra hàm răng bén nhọn hung ác, bên miệng dính máu, lông bết dính thành từng mảng.

Thẩm Như Quy đứng ở chỗ tối tăm nhất, lưng về phía cửa.

“Tìm chết?”

“Cút.”

Trời vừa mới vào thu, Mộ Từ lại bị rùng mình, nhỏ giọng nói: “Thẩm Như Quy, là tôi.”

Thẩm Như Quy quay lại, nhìn thấy cô gái nhỏ của anh đang đứng dưới ánh đèn.

Hạ Chiêu chán sống rồi?

Sau nửa phút, Thẩm Như Quy lấy khăn tay ra, lau sạch từng ngón tay một, bước ra khỏi bóng tối, giống như một sứ giả từ địa ngục đi về phía nhân gian, hơi thở khiến người khác sợ hãi lặng lẽ tiêu tan.

Cửa đóng lại.

Thẩm Như Quy hỏi Mộ Từ, “Đến đoàn phim có vui không?”

“… Không vui, tôi bị mắng.” Mộ Từ đặt tay mình vào lòng bàn tay của người đàn ông kia, sau vài giây, một tay khác cũng đưa lên, ôm lấy cánh tay anh. “Đạo diễn Lục rất hung dữ, một chút mặt mũi đều không cho, biết rõ tôi là tiểu yêu tinh của anh, thế nhưng vẫn mắng trước mặt mọi người,tôi xấu hổ chết đi được, quá tức giận mà.”

Cô rất hiếm khi chủ động, càng đừng nói là làm nũng, Thẩm Như Quy cũng không vạch trần, lôi kéo cô rời đi tòa nhà nhỏ này.

“Mắng em cái gì?”

Mộ Từ khịt mũi, bẹp miệng nói: “Mắng tôi là rác rưởi, tôi rất tức giận.”

Thẩm Như Quy cười: “Anh ta có vẻ vẫn còn rất khách sáo.”

Mộ Từ: “…”

“Anh ta còn chê ngực của tôi nhỏ, nói tôi nhìn không giống hồ ly tinh!” Mộ Từ tức giận hò hét giẫm lên chân anh, “Đây là xúc phạm nhân cách của tôi.”

Bước chân của Thẩm Như Quy dừng lại, đôi mắt đen tối sầm lại.

“Lục Xuyên nhìn ngực em?”

Mộ Từ: “…”