Chương 3: Cực Kì Xui Xẻo

Sân bay ở thành phố C – Trung Quốc

“Kính chào các hành khách! Một lần nữa xin cám ơn các vị đã chọn chuyến bay này của chúng tôi, chúc mọi người một chuyến đi vui vẻ”.

Ở phía cổng ra vào có một cô gái mặc áo sơ mi trắng cùng quần bò cạp trễ bước từng bước có quy luật trên chiếc giày cao gót màu đỏ. Chiếc quần bò bó sát càng tôn lên đôi chân thon dài của cô, mái tóc dài đen mượt đến tận eo được buộc kiểu đuôi ngựa gọn gàng khẽ đung đưa theo nhịp bước chân, trông rất thoải mái mà cũng hết sức gợi cảm... Cô đội một chiếc mũ lưỡi trai, viền mũ được kéo thấp xuống che khuất đôi mắt sáng, chỉ thấy bên môi cô nở nụ cười nhạt...

Đường Kiến Tâm ung dung bước ra khỏi cổng, ánh mặt trời chói chang bên ngoài chiếu xuống khiến cô nhíu mày lại. Nắng quá!

Cô dừng lại một chút, kéo mũ lưỡi trai xuống thấp hơn nữa rồi đeo balo lên lưng, thẳng bước về phía mục tiêu...

Nhiệm vụ Ám Hoàng giao cho cô lần này chính là trộm viên “Dạ Chi Tâm” và “Dạ Đêm”!

Nghe nói đây là hai viên bảo thạch từ thời cổ đại do một vị vương gia tự mình chế tác ra từ đá thạch anh đen và một số loại đá quý khác chỉ vì ông muốn có được tình yêu của vương phi. Tương truyền rằng chỉ cần hai người một nam một nữ, mỗi người giữ một viên đá quý này thì sẽ sống hạnh phúc bên nhau đến bách niên giai lão!

Điều khiến mọi người tò mò hơn nữa chính là nghe nói vì muốn cảm tạ hai viên bảo thạch đã giúp ông có được tình yêu của vương phi, vị vương gia đã ra lệnh chôn bảo thạch trong hoàng lăng[1] cùng mình. Mà chìa khóa để mở hoàng lăng chính là hai viên bảo thạch này, dù thiếu một viên cũng không được.

Theo lý mà nói thì hai viên bảo thạch quý giá phải được đặt trong hoàng lăng của vương gia và vương phi. Nhưng lúc ấy, một viên thị vệ của vương gia vì thấy bảo thạch quá chói mắt nên nổi lòng tham nên đã đánh tráo. Viên thị vệ sau khi có được bảo thạch thì liên tiếp gặp vận may, con đường công danh thuận buồm xuôi gió đến tận lúc tuổi già. Thậm chí hai viên bảo thạch còn khiến cả tất cả mọi người trong dòng dõi của ông ta được “thơm lây”. Ông ta giữ gìn hai bảo thạch rất cẩn thận.

Nhưng khi viên thị vệ đó chết đi thì hai viên bảo thạch cũng biến mất theo. Đến giữa thế kỉ mười bảy lại có tin hai viên bảo thạch này sẽ xuất hiện trong một buổi đấu giá lớn nhất tại nước Pháp. Nữ hoàng lúc đó đã ra giá ba trăm triệu chỉ để đưa hai viên bảo thạch về hoàng thất. Nhưng sau đó thì hai viên bảo thạch lại biến mất không chút tung tích khiến mọi người tham gia đấu giá rất thất vọng ra về...

Nhưng bây giờ, hai viên bảo thạch lại xuất hiện. Chỉ sợ rằng... trời đất lại nổi lên trận gió tanh mưa máu...

Đường Kiến Tâm nhớ lại những thông tin trong tập tài liệu, hàng lông mày càng nhíu chặt lại...

Cô nhất thời không để ý rằng mình đã ra khỏi sân bay và đang đi về khu vực đón taxi...

Cốp!

Tiếp theo là tiếng của vật nặng rơi xuống đất!

Đường Kiến Tâm bị va vào một người, cả người lảo đảo... Khi cảm thấy bị mất thăng bằng, cô nắm chặt tay lại, hơi cúi người xuống giống như chiếc cung tên. Hai chân chống mạnh xuống đất, khom lưng xuống... Chân phải trụ vững phía sau khi cả người đang bị lùi lại... Sau khi đã vững vàng lại, cô liền đứng thẳng người lên.

Sau khi ổn định cơ thể, cô hơi nheo đôi mắt đầy lửa giận về phía đối phương, giơ ngón trỏ chỉ thẳng về phía... một người đàn ông.

- Mắt cô mọc ở trên đỉnh đầu à? Tai cũng điếc luôn rồi hả? Lớn như vậy rồi mà không ai dạy cách đi trên đường sao?

Đường Kiến Tâm chau mày lại, sắc mặt hết sức khó coi: “Là chính anh đâm vào tôi”.

Tuy không phải lỗi của cô nhưng cô đã định giải thích mấy câu. Nhưng mà... thái độ của người kia cực kì xấc xược, mà cô thì lại cực kì ghét loại người này...

- Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi đυ.ng vào cô? – Đối phương nghe Đường Kiến Tâm lên án mình như vậy, âm lượng tăng lên gấp đôi. Khỉ thật, quá là xui xẻo luôn! Vốn là hôm nay anh ta trốn về nước, ngay cả người đại diện cũng không hề biết. Khi anh ta vừa bước chân ra khỏi cổng sân bay thì cảm thấy phía sau đầu vang lên một tiếng “Cốp”...

Anh ta thấy da đầu run lên, toàn thân cứng nhắc. Rốt cuộc anh ta cũng hiểu được cái gì gọi là “Réo người thì sợ nổi danh, con heo sợ mập”. Anh ta cực kì hối hận khi lúc trước lại bước chân vào giới giải trí. Khó khăn lắm mới thoát khỏi mấy fan cuồng theo chân, vừa xoay người không chú ý một cái thì lại đυ.ng ngay phải “sao chổi”. Thật đúng là xui xẻo quá mức rồi!

Khốn kiếp! Anh ta mà biết ai “bán đứng” mình, tiết lộ thông tin anh ta về nước thì anh ta sẽ điểm danh một lượt cả mười tám đời tổ tông của người đó cho xem!

----------------

[1]: Hoàng lăng là lăng mộ của vua và các vị vương gia thời cổ đại. Bên trong hoàng lăng còn có rất nhiều bảo vật, châu báu được chôn cùng. Hoàng lăng được xây dựng ở nơi hẻo lánh, ít người qua lại, kiến trúc rộng lớn và bố trí nhiều cơ quan mật để tránh người khác xông vào lấy đi những đồ quý giá.