Vù! Chiếc xe màu đỏ rực lao đi vun vυ"t, dễ dàng vượt qua các chiếc xe phía trước! Chiếc xe đuổi theo phía sau vẫn không từ bỏ! Hai chiếc xe một đỏ một trắng truy đuổi nhau trên đường Khang Kiêu trông cực kì hoành tráng, cực kì bắt mắt!
Tiểu Ngải nhếch miệng, dường như đã gặp được đối thủ nên tâm trạng cũng phấn chấn hơn, trong l*иg ngực như có gì đó rộn rạo: “Chị, chị còn nhớ lần thi đấu trước không?”
Đường Kiến Tâm quay đầu mỉm cười, gật đầu: “Đương nhiên!”. Màn biểu diễn đặc sắc như vậy sao cô có thể quên được chứ. Lần trước Tiểu Ngải tham gia giải đua xe lớn, giành được giải nhất. Chiếc xe đang phóng như bay trên đường đua theo quỹ đạo từ phía xa rồi đột nhiên cả xe nhảy chồm lên, dừng lại ngay trước vạch đích. Khi cô theo dõi trận đấu, hình ảnh mạo hiểm kí©h thí©ɧ kia thiếu chút nữa đã dọa chết cô!
- Chị có muốn tự mình cảm nhận không?
- Hả? Ở đây á?
- Sợ à?
- Chuyện đùa! – Đường Kiến Tâm hừ lạnh, cô thì sợ gì chứ, hiện giờ tốc độ của xe so với lúc ở giải đua kia còn thua xa.
Cô cảm thấy chiếc xe đang lao trên đường như lướt đi rất nhẹ nhàng! Nhưng đợi đến lúc cô biết thế nào là “tự mình cảm nhận” thì dường như ruột gan đã lộn tùng phèo lên cả rồi!
- Ok, chờ xem! – Tiểu Ngải liếc mắt qua gương chiếu hậu nhìn chiếc xe phía sau, cô thò tay trái ra ngoài, giơ ngón giữa lên khıêυ khí©h! Sau đó cô đạp mạnh chân phanh, lốp xe ma sát với mặt đường tạo nên âm thanh cực kì quái đản. Sau khi lao đi theo quán tính được một đoạn thì chiếc xe dừng hẳn lại, Tiểu Ngải lại đạp mạnh chân ga, chiếc xe như nhảy chồm chồm “bay” thẳng về phía trước...
Mặt Thượng Quan Kiệt Thiếu đã đen đến mức không thể đen hơn. Khi thấy hành động khıêυ khí©h, sỉ nhục như vậy, anh ta thở phì phò.
- Chó chết!
Chết tiệt, còn dám khinh thường anh ta cơ à? Từ bé đến giờ Kiệt Thiếu anh chưa bao giờ bị người khác khinh bỉ đến mức trắng trợn như vậy. Đối phương vẫn chỉ là một cô nhóc, láo thật, nếu anh ta mà đang cầm lái thì sẽ cho cô nhóc kia biết thế nào là cao thủ đấu nhau! Hừ!
- Đi nhanh lên, chặn xe kia lại!
Vẻ mặt người đàn em đang lái xe cũng rất khó coi. Kỹ thuật lái xe của bọn họ tuy không thể gọi là hàng đầu nhưng cũng đã trải qua huấn luyện đặc biệt, nếu muốn truy đuổi một chiếc xe khác thì quá dư sức!
Nhưng mà hôm nay... Người đàn em lái xe thấy chiếc xe phía trước lao đi thần tốc, chiếc xe ấy giờ chỉ như một đốm nhỏ ở phía trước thì trán bắt đầu túa mồ hôi!
Thật sự là gặp đối thủ rồi!
- Vâng, anh Kiệt! – Anh ta đạp mạnh chân ga. Ngồi cùng xe với Thượng Quan Kiệt Thiếu đang tản ra khí lạnh, người đàn em chỉ có thể run rẩy đè mạnh lên chân ga, toàn thân căng cứng, không dám thả lỏng.
- Đại ca, hiện tại họ đang ở phía nam đường Khang Kiêu. Đến giao lộ sẽ sang đường Tuyền Hạ!
- Vâng! Là đường cụt!
- Rõ!
- ...
Thượng Quan Kiệt Thiếu cúp điện thoại, mở máy liên lạc trên xe ra rồi ra lệnh.
- Ellen, cậu mau chặn trước đường Tuyền Hạ. Powell, xuất phát từ phía bên phải chỗ giao lộ ở đường Khang Kiêu; những chiếc xe khác tiếp tục đuổi theo, dồn chiếc xe kia vào đường Phú Ninh.
- Rõ!
Đôi mắt rét lạnh của Thượng Quan Kiệt Thiếu nhìn chằm chằm vào chiếc xe Ferrari đỏ rực phía trước. Thời khắc nguy hiểm lại chính là cơ hội! Lần này xem mấy người chạy được đi đâu!
Nhưng mà Thượng Quan Kiệt Thiếu không thể ngờ rằng kỹ thuật lái xe của đối phương đã đạt đến mức thuần thục, có thể gọi là tuyệt đỉnh... Đến nỗi về sau, mỗi khi nhớ lại cảnh mạo hiểm kí©h thí©ɧ như hôm nay, anh ta chỉ có thể líu lưỡi vào nhau, những hình ảnh trong đầu hiện ra rõ mồn một, lúc đó anh ta mới hiểu được thế nào là... tay đua xuất thần thực sự!
Cũng chính kỹ thuật điêu luyện đến mức quỷ quái đó đã nhiều lần cứu anh ta trong lúc nguy nan, giúp anh ta giữ lại được tính mạng quý giá của mình.
- Á... – Cả người Đường Kiến Tâm theo quán tính hết nghiêng trái rồi lại nghiêng phải. Cô nắm chặt lấy tay nắm trên xe, cố gắng ổn định cơ thể, giọng nói run run, hổn hển – Tiểu Ngải, chị em chỉ có một cái mạng thôi đấy!
Mẹ ơi! Tốc độ kí©h thí©ɧ đến mức liều chết thế này, có chết cô cũng không tưởng tượng ra nổi! Cô nhiều tuổi rồi, trái tim yếu ớt sao chịu nổi sự giày vò của cô bé này chứ!
Tuy tình huống hiện giờ rất đặc biệt, đúng là phải chạy trối chết, nhưng mà không thể cho cô chút thời gian để bình tĩnh lại được à?
Tiểu Ngải cười khanh khách!
- Chị, sao lại trở nên nhát gan thế...