- Tự tin quá nhỉ?
Đôi môi mỏng phun ra mấy từ, Lôi Khiếu Thiên liền xông lên, bàn tay nhanh như chớp muốn chụp lấy lưng Đường Kiến Tâm...
Đường Kiến Tâm thầm tính toán trong lòng rồi nhanh chóng tránh đòn tấn công của Lôi Khiếu Thiên từ sau lưng. Nhân lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, cô bật người nhảy lên đứng trên tay vịn cầu thang rồi nhảy ra ngoài cửa sổ...
Lôi Khiếu Thiên hơi sững người. Khi anh thấy rõ động cơ của Đường Kiến Tâm thì nhanh chóng xông lên nhưng vẫn chậm một bước. Anh trừng mắt nhìn cô gái đang rơi tự do trong không trung kia, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm.
Chết tiệt! Cô lại dám nhảy xuống! Cô có biết mình đang ở tầng mấy không? Hả? Khốn nạn, là tầng bốn mươi hai đó...
Đường Kiến Tâm khẽ nhếch miệng nhìn người nào đó đang cúi người đứng bên cửa sổ nhìn mình, ánh mắt đầy giễu cợt...
Muốn bắt cô ư, kiếp sau đi!
Cô chẹp chẹp miệng rồi đưa tay ra sau balo, bật dù lên. Chiếc dù được mở ra đưa Đường Kiến Tâm bay đi...
Lôi Khiếu Thiên chưa bao giờ biết đến cảm giác khi trái tim đập thình thịch là như thế nào, nhưng rốt cuộc hôm nay anh cũng cảm nhận được thế nào gọi là sợ hãi, nhất là khi nhìn cô nhảy xuống dưới...
- Anh?
- Đại ca?
Thẩm Dương Kỳ cuống quýt kéo Lôi Khiếu Thiên lại, sợ anh ấy cũng “nghĩ quẩn” mà nhảy xuống giống cô gái không bình thường kia. Đừng đùa thế chứ, nếu anh ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì anh ta về nhà sẽ bị ngũ mã phanh thây mất!
Lôi Khiếu Thiên nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ đang nhếch lên của cô, đôi mắt ngày càng thẫm lại.
Anh là một bại tướng rồi!
Ừm, được lắm, lần đầu tiên dám có người mắng anh là một bại tướng, mà người này lại còn là cô nữa! Cảm giác này, mẹ nó, cực kì khó chịu!
Anh quay người lại, giật lấy chiếc điện thoại di động từ một thuộc hạ rồi ra lệnh, giọng nói đầy lạnh lẽo...
- Đến tập đoàn Hồng Tân... Không được để cô ấy bị thương!
Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên Doc truyen..o.r,,g..
- ... – Thượng Quan Kiệt Thiếu hơi sững lại liền bị đối phương đấm một cú vào mặt. Cảm giác đau đớn trên trán kéo anh ta trở về hiện thực, nghĩ đến mệnh lệnh vừa rồi của đại ca, anh ta rên lên một tiếng rồi nhanh chóng đuổi theo mục tiêu...
Vυ"t! Lôi Khiếu Thiên vứt điện thoại ra phía sau rồi bước nhanh về phía thang máy. Một thuộc hạ giật mình không bắt kịp, Thẩm Dương Kỳ đưa tay sờ lên mũi rồi nhanh chóng bắt lấy chiếc điện thoại.
Anh ấy đúng là khó phục vụ thật! Nhưng mà chuyện lần này khiến anh ta được mở mang tầm mắt. Nếu như bình thường thì anh họ của anh ta sẽ chẳng bao giờ vì mấy chuyện cỏn con mà tự ra tay thế này. Nhưng hôm nay anh ấy không những tự “xuất trận” mà ngạc nhiên hơn cả là lời nói và hành động của anh ấy...
Cho dù anh ta có ngốc nghếch, chậm chạp đến mức nào đi nữa thì cũng biết phụ nữ với người anh họ của mình chỉ là điều tầm thường, nhưng mà lần này thì đối đãi quá khác biệt rồi.
Chuyện này tuyệt đối chưa từng xảy ra bao giờ!
- Anh? Cô ấy là...? – Rốt cuộc sau mấy lần tặc lưỡi nhìn chằm chằm bóng lưng của Lôi Khiếu Thiên, anh ta cũng không nén được sự tò mò trong lòng. Thẩm Dương Kỳ xác định chết thì chết nhưng không thể không mở miệng hỏi, nếu không trong lòng thấy rất ngứa ngáy, không phải là tự làm khổ chính mình à?
Trong thang máy, Lôi Khiếu Thiên nhìn chằm chằm vào từng con số đang chậm chạp thay đổi. Hôm nào phải đập cái thang máy này ra mới được, làm ăn gì mà chậm quá mức!
- Chị dâu tương lai của cậu!
Đúng lúc Thẩm Dương Kỳ đang cảm thấy không khí trong thang máy ngày càng loãng, ngày càng quỷ dị, anh ta thậm chí còn cho rằng mình sẽ chết trong thang máy vì thiếu dưỡng khí thì đột nhiên vang lên bên tai sáu chữ khiến Thẩm Dương Kỳ như bị sét đánh trúng...
Chị dâu tương lai của cậu! Chị dâu tương lai của cậu!
Làm ơn đi mà, ông anh họ của anh ta đã “tu thành chính quả” bản lĩnh gϊếŧ người không cần động dao rồi à? Mẹ kiếp, anh ta đâu phải cáo chín đuôi, có nhiều mạng như thế để cho anh ấy dọa đâu.
Tự dưng anh ấy lại phun ra mấy từ chị dâu gì đó, lại còn là... một kẻ trộm nữa! Trời ơi, thần sấm ở đâu rồi, hãy đập mấy phát vào đầu anh ta đi!
Cả một tòa nhà được phen náo động chỉ vì một cô gái vừa mới nhảy từ tầng bốn mươi hai xuống ư? Anh ta thật sự muốn phát điên luôn rồi...