- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Mê Mẩn Vì Em
- Chương 70
Mê Mẩn Vì Em
Chương 70
“Lại có việc nữa ạ?” Chử Hiệt ừm một cái, bảo, “Nội dung việc hôm nay là tế trăm quỷ, địa điểm ở một nông trang thuộc vùng ngoại ô”
Du Lệ nghe đến “Tế trăm quỷ” không kìm được run lên, lại liếʍ liếʍ môi, cố trấn định hỏi, “Tế trăm quỷ này có ý gì thế ạ? Chẳng nhẽ có người định chơi trò hiến tế linh tinh gì ạ?”
Chử Hiệt nói dứt khoát, “Không rõ nữa, em muốn biết thì có thể cùng đi xem”
Du Lệ, “Chẳng may gặp quỷ thì…”
“Không sao” Chử Hiệt an ủi cô, “Không chắc có thể gặp quỷ được đâu, mấy ngày nay anh đều làm việc, đại đa số đều do sợ bóng gió một trận thôi mà”
Du Lệ do dự, cuối cùng do tò mò công việc làm thêm của anh, trong lòng cũng biết rõ anh cố gắng như thế để làm việc cũng vì tiết kiệm tiền để kết hôn, là một bạn gái, cô cần phải duy trì cổ vũ sự cố gắng vì tương lai của bạn trai nha.
Vì thế cô do dự một lúc cuối cùng cũng đồng ý. Tiếp đó, Du Lệ bắt đầu thành thạo ngụy trang bản thân, cố gắng dùng thâm niên hóa trang của mình ngụy trang cho các fan không thể nhận ra mình được.
Vừa ra đến cửa, Chử Hiệt nói với Quả Lông xù đang lăn tròn ở ban công, “Lại đây”
Tiểu Hắc Cầu đang nằm thoải mái dưới bồn cây xanh kêu meo meo, vốn chẳng muốn ra cửa, quả thật mùa hè ở kinh thành quá nóng bức, cứ như một cái l*иg hấp vậy, chưa nói đến người mà cả động vật còn không muốn đi ra ngoài nữa. Hắc Cầu gần đây thích cái địa bàn ban công này nhất, nghiễm nhiên coi nó trở thành địa bàn của mình, không có việc gì thì lăn lộn dưới đám cây xanh.
Nhìn vào đôi mắt xanh băng của nam nhân, cuối cùng Hắc Cầu đáng thương cũng đành kêu meo một câu, đi theo họ ra ngoài.
Du Lệ ôm lấy Hắc Cầu, hôn lên bộ lông xù của nó, cười bảo, “Tiểu Hắc Cầu à, hôm nay cùng chị ra ngoài, nếu gặp quỷ quái, em phải bảo vệ chị tốt tốt nha”
Hắc Cầu ngửa đầu lên nhìn cô, kêu một tiếng mễ pi với cô.
Du Lệ coi như nó đã đồng ý.
Chử Hiệt thì liếc mắt nhìn Hắc Cầu một cái, thần sắc lạnh nhạt, nhìn thân thể thể cuộn tròn lại thành một quả cầu mèo, nói với Du Lệ, “Đừng lo, anh sẽ bảo vệ em”
Du Lệ cười tươi rói với bạn trai nhà mình, thừa lúc không có ai, cô nhón chân lên hôn lên mặt anh một cái.
Sắc mặt Chử Hiệt hơi chần chừ, không còn dùng ánh mắt khủng bố nhìn chằm chằm Hắc Cầu nữa.
Do địa điểm là ở vùng ngoại ô, Du Lệ vẫn quyết định lái xe của họ tới.
Thật ra Du Lệ cũng có xe, lại còn là mấy chiếc nữa, ngoài mình bỏ tiền ra mua, còn có người khác tặng cho, đều là xe hàng hiệu, đắt vô cùng. Nhưng thường ngày công ty có trợ lý của công ty lái xe tới đón, Du Lệ cũng không biết dùng xe thế nào, những xe này cũng đành đặt trong gara thôi, thỉnh thoảng lắm mới dùng có một ít.
Du Lệ chọn một chiếc thoạt nhìn không bắt mắt cho lắm, chủ động ngồi vào ghế lái. Chử Hiệt ngồi ở ghế phụ, nhìn cô chằm chằm.
Lúc lái ra sau tiểu khu, Du Lệ nhìn nhìn Chử Hiệt, cười hỏi anh, “Hiện giờ anh học được lái xe rồi à?
“Có học được một chút” Anh ngẫm nghĩ, “Nhưng vẫn chưa được quen cho lắm” Anh định đợi quen thuộc rồi vừa đi vừa kiểm tra đối chứng xe, sau này ra cửa cũng tiện, không để cô cứ lái xe mãi.
Du Lệ cười bảo, “Vậy đợi lúc nào về, chúng mình tìm một chỗ luyện xe đi”
Chử Hiệt dĩ nhiên không có ý kiến, lái xe tốn công tốn sức, tự mình có thể lái được xe thì càng tốt hơn.
**
Lúc chạng vạng họ đi tới nơi đã định.
Đây là một nông trang đặc sắc ở vùng ngoại ô, nằm giữa lưng chừng núi, có một con đường uốn lượn đi lên nông trang, thấp thoáng thấy nông trang ở giữa vùng non xanh nước biếc, kiến trúc bằng gỗ, đá, trước cổng có treo hai cái đèn l*иg, lộ ra phong cách cổ xưa.
Quang cảnh nông trang lấy rừng cây làm chủ đạo, kết hợp với hiện đại, tốn khá nhiều tiền, thỉnh thoảng chỉ có một số ít kẻ giàu có tới đây chơi mà thôi.
Trước cửa đã có người đứng đợi ở đó đón. Lúc cánh cửa xe trượt xuống, Du Lệ đã thấy một thanh niên trẻ thò người vào, lúc đầu nhìn thấy cô thì sững sờ, ánh mắt nhìn xuyên thấu qua cô, thấy Chử Hiệt ngồi ở ghế lái phụ thì lập tức cao hứng hẳn lên.
“Chử tiên sinh, ngài tới rồi à, chúng tôi đều đang đợi ngài đó ạ”
Du Lệ đánh giá người thanh niên này thoạt nhìn giống như sinh viên còn đang đi học, nhưng lại rất biết nịnh nọt với Chử Hiệt.
Sau khi Du Lệ dừng xe xong, hai người xuống xe, người thanh niên đó đi tới, trước tiên là cung kính chào Chử tiên sinh một cái, rồi nói tiếp, “Chử tiên sinh, đêm nay xin phiền ngài rồi ạ. Còn nữa, hôm nay đến nông trang còn có cả Lâm Nghi Dung, cô ấy là Đại tiểu thư Lâm thị, tính tình hơi đỏng đảnh chút, đến lúc đó xin ngài cảm thông nhiều hơn cho”
Mặt Chử Hiệt lạnh nhạt không biểu hiện gì, rõ ràng không nể mặt mũi với bất cứ ai.
Người thanh niên biết rõ tính tình của anh, không nói thêm gì nữa, quay đầu nhìn về phía Du Lệ, tự dưng phát hiện ra một con Lông xù đen ngồi trên vai Du Lệ, bất giác sững sờ, nói, “Chào cô, tôi tên Tôn Thừa Duệ, cô là gì của Chử tiên sinh…”
“Tôi tên Du Quất, là trợ lý của Chử tiên sinh” Du Lệ chẳng chút khách sáo lấy ngay cái tên của Bà Cô ra dùng.
Tôn Thừa Duệ chớp chớp mắt, “Thì ra là trợ lý của Chử tiên sinh, mấy lần trước sao chưa gặp Du tiểu thư bao giờ thế nhỉ?”
Lúc trước Du Lệ cũng biết từ chỗ Chử Hiệt, biết mấy ngày nay anh làm gì, đều là làm ít chuyện kỳ lạ do một số thanh niên đặt ra, ngoài chuyện mời đĩa tiên gặp phải quỷ ra, thì những chuyện khác đều là sợ bóng gió thôi.
Còn lần mời đĩa tiên đó, nếu không phải Chử Hiệt đến nhanh chỉ e những thanh niên đó đều phải chịu tội.
Tôn Thừa Duệ chính là người duy nhất tham gia mời đĩa tiên lần đó, rao nhiệm vụ trên mạng, mời Chử Hiệt tới, sau khi biết rõ năng lực của Chử Hiệt, thì cực kỳ tôn sùng anh.
Đây là một vị vô cùng thích chuyện kỳ lạ, bất cứ ở đâu có chuyện kỳ lạ cũng biết, nhưng lại không có năng lực gì, không gặp quỷ còn đỡ, còn thật sự mời được quỷ tới mới biết là lợi hại. Chuyện này sau khi biết rõ năng lực của Chử Hiệt, Tôn Thừa Duệ thật hận không thể lúc nào cũng mời anh tới đây để trấn giữ.
Trong gia đình Tôn Thừa Duệ có mở công ty, tuy không phải nhà giàu có gì, nhưng cũng được coi là có tiền, mới vì có tiền mà nhàn nhã làm những chuyện mê tín phong kiến kiểu này.
“LÚc trước bận chút việc, hôm nay nghe các anh định chơi trò tế trăm quỷ mới tới đây xem sao” Du Lệ ra vẻ bộ dạng cao nhân.
Tôn Thừa Duệ lập tức nghiêm nghị hẳn lên, đặc biệt lúc này hình tượng của Du Lệ thật sự như đúng là làm việc, mặc một bộ đường trang cách tân, học những thiên sư kia, trên vai có một con mèo nhỏ bằng bàn tay ngồi, nhìn bộ dạng cao thâm khó dò, vừa nhìn đã biết là cao nhân Huyền Môn rồi.
Với tồn tại như thế, Tôn Thừa Duệ lúc nào cũng tôn kính.
Tiếp đó, Tô Thừa Duệ lại nói tình hình với họ. Vừa đúng dịp học sinh nghỉ hè, có một nhóm thanh niên chẳng mấy khi được rảnh, hẹn nhau tới chơi ở nông trang vùng ngoại ô, hơn nữa cảm thấy chơi đơn thuần không đã lắm, muốn chơi chút kí©h thí©ɧ.
Kí©h thí©ɧ này là sao, là mời quỷ nghênh thần, có người đã nghĩ ra chuyện chơi trò tế trăm quỷ.
Vào nông trang toàn là bạn học của Tôn Thừa Duệ, những bạn học này đều đang học trung học, toàn là con nhà giàu có, trong đó thân phận cao quý nhất phải kể đến chính là đại tiểu thư của tập đoàn Lâm Thị – Lâm Nghi Dung.
Mà Lâm Nghi Dung cũng là người nghĩ ra chuyện tế trăm quỷ, nguyên nhân là…
Tôn Thừa Duệ hạ giọng nói nhỏ, “Từ sau sự kiện đĩa tiên trước đó, Chử tiên sinh đã nổi tiếng trong đám học sinh chúng tôi rồi, Lâm đại tiểu thư sau khi nghe tới tên ngài, vẫn luôn muốn gặp được ngài…”
Du Lệ cảnh giác nhìn cậu ta, trực giác cho thấy vị Lâm đại tiểu thư kia muốn đoạt đàn ông với cô vậy.
Lúc họ đi vào nơi các bạn Tôn Thừa Duệ nghỉ, một nhóm thanh niên cùng đồng loạt nhìn qua.
Lúc thấy Chử Hiệt đến gần cửa, nhóm nữ sinh đầu tiên là lộ ra tia kinh ngạc tột độ, mãi vẫn chưa hồi phục tinh thần, tiếp đó mặt đỏ bừng, rồi cứ ngắm trộm Chử Hiệt liên tục.
Hôm nay Chử Hiệt mặc bộ đồ đơn giản, quần tây và áo sơ mi, trên cổ tay đeo đồng hồ nam nổi tiếng, là món quà Du Lệ mua tặng cho lúc ở nước F, tuy không phải là hàng hiệu gì, nhưng cũng không sang, đeo trên người anh khá phù hợp, khiến người ta có cảm giác như một quý công tử vậy, mỗi cử chỉ hành động đều tinh xảo và ưu nhã, tự nhiên vốn có.
“Anh chính là Chử Hiệt mà mọi người nói đó sao?”
Một giọng nói yêu kiều thanh nhã vang lên, Du Lệ nhìn quá xem, thấy ngồi trong đám nữ sinh có một cô bé trông khá xinh đẹp, cô bé mặc bộ váy màu hồng nhạt dài tới gối, tóc buộc cao, có cắm một cài tóc trân trâu, ra dáng con nhà giàu cao quý.
Lúc này hai mắt cô ta sáng quắc nhìn Chử Hiệt chằm chằm, mặt hơi hồng.
Chử Hiệt chẳng thèm đáp một câu, được Tôn Thừa Duệ dẫn dắt, ngồi vào trước một cái bàn.
Du Lệ ngồi ngay ở cạnh anh, sau khi ngụy trang, cô chỉ hơi xinh đẹp chút, ngồi bên cạnh Chử Hiệt, càng tôn lên nhan sắc của anh, trong nháy mắt quả thật cô trở thành một con vịt xấu xí vô cùng.
Lâm Nghi Dung rụt rè ngồi xuống cạnh Chử Hiệt, rụt rè dùng khóe mắt liếc ngắm anh.
Lúc họ vừa tới, vừa đúng bữa cơm chiều.
Tôn Thừa Duệ chẳng khác gì một đàn em chăm chỉ, vội vàng làm người phục vụ cho cả bọn, cậu ta dọn cơm chiều lên, hơn nữa số lượng khá nhiều, Du Lệ cảm thấy chuyện này hẳn là Tôn Thừa Duệ muốn mời Chử Hiệt ăn cơm, biết rất rõ sức ăn của anh.
Lâm Nghi Dung vẫn luôn để ý đến Chử Hiệt, thấy Tôn Thừa Duệ coi anh như thùng cơm vậy, mang nhiều đồ ăn lên, không kìm được giận dữ quát Tôn Thừa Duệ một cái, “Anh làm gì thế? Cứ vậy mà đối đãi đại sư người ta thế sao?”
Những nữ sinh khác cũng giận dỗi hẳn lên, giận đến mức Du Lệ cũng chỉ đành trơ mắt nhìn.
Có phải là cô cũng nên học chút chuyện giận dữ theo nhóm cô bé này không nhỉ? Cô liếc mắt ngắm Chử Hiệt một cái, đúng lúc anh cũng nhìn sang, sau đó thì ăn ngon lành tất cả mọi thứ trước mặt cô.
Du Lệ lập tức quên tiệt vô cùng hứng thú cũng ăn theo.
Tôn Thừa Duệ không để ý các cô gái, cười bảo, “Đêm nay Chử tiên sinh còn phải đợi rất lâu đó, không ăn no thì sao có sức mà làm việc được, có phải không ạ?”
Lúc này cả đám nữ sinh chỉ mải nhìn đại soái ca tuyệt thế, đâu còn để ý tới cậu ta, cùng đồng loạt đồng ý, tiếp tục ngắm trộm trai đẹp, càng nhìn càng không thể nào rời mắt nổi.
Lâm Nghi Dung cũng vậy, càng nhìn người đàn ông này càng cảm thấy đàn ông này hoàn mỹ tới mức khiến phụ nữ động lòng, bất kể là khuôn mặt tuấn tú không tì vết hay là dáng vẻ dùng cơm, hoàn toàn giống một quý công tử xuất thân từ nhà giàu.
Dĩ nhiên lúc trước cô nàng đã hỏi qua Tôn Thừa Duệ rồi, biết vị này thực ra cũng chẳng phải quý công tử nhà giàu gì cả, mà là người trong Huyền Môn, lại càng thần bí hơn cả nhà giàu nữa.
Tuấn mỹ, cường đại và thần bí.
Ba dạng người này đều là những vũ khí sắc bén hấp dẫn phụ nữ, thế mà Chử Hiệt đều chiếm trọn cả.
Lâm Nghi Dung cũng nghe được sự tồn tại của Chử Hiệt từ chỗ bạn học, vốn tưởng Tôn Thừa Duệ nói khoác, trên thế giới này sao lại có nam nhân hoàn mỹ lại lợi hại thế chứ, chắc do họ không biết hết thôi, mới khen anh ta thành vậy. NHưng giờ nhìn thấy rõ người thật, mới biết được họ cũng không có phóng đại lên tý nào, người thật còn đẹp mê hồn hơn lời họ tả kìa.
Cô nàng ôm ngực giữ chặt con tim nhảy bần bật trong ngực, hai mắt cứ nhìn chằm chằm không cách nào rời được.
Tốc độ ăn cơm của Chử Hiệt cũng nhanh, nhưng cũng không chật vật chút nào mà ngược lại càng đẹp mắt hơn.
Dưới cái nhìn chằm chằm của một đám đông, anh coi như không thấy quét sạch mọi đồ ăn trên bàn đi.
Sau khi ăn cơm chiều xong, sắc trời cũng dần tối hẳn.
Trong nông trang đã bật đèn sáng, đèn đường dùng hình dạng đèn l*иg bao phủ bên ngoài, cũng không sáng cho lắm, lại khiến ánh sáng mông lung, làm cho toàn cảnh nông trang hiện ra thêm lung linh.
Sau khi phục vụ dọn sạch phòng nghỉ, Lâm Nghi Dung vỗ vỗ tay, cười bảo, “TRời sắp tối rồi, chúng ta mấy giờ thì bắt đầu chơi?”
Nhìn ra là cả đám thanh niên này lấy Lâm Nghi Dung làm chủ.
Lâm Nghi Dung ngừng lại như muốn nhìn chút bản lĩnh của Chử Hiệt, đồng thời cũng mượn dịp để…. Gần gũi với anh.
Nhưng Chử Hiệt từ đầu tới cuối chẳng thèm liếc nhìn cô nàng cái nào, chỉ ngồi trog một góc, nhìn cả đám thanh niên chơi. Còn Du Lệ là trợ lý của Chử Hiệt, giá trị nhan sắc không đủ, càng chẳng có ai phản ứng gì.
Du Lệ thò tay lấy Cục Lông xù trên vai xuống ôm vào lòng, xoa xoa lưng nó, nói nhỏ với Chử Hiệt, “Ở đây không có dị thường gì chứ?”
Chử Hiệt lắc đầu với cô. Du Lệ lập tức thở phào nhẹ nhõm, tuy một đám thanh niên muốn tìm đường chết, nhưng Du Lệ vẫn không muốn vì bọn họ mà dẫn những thứ đáng sợ tới.
Đám thanh niên kia sau khi mang những công cụ tới, thì bắt đầu chuẩn bị chơi.
Trước khi chơi, Lâm Nghi Dung mời Chử Hiệt tới gần, “Chử tiên sinh, hay anh chơi cùng chúng tôi đi. Nếu có chuyện gì xảy ra, anh cũng kịp thời ra tay ngay”
Nữ sinh khác nghe thấy cũng ồn ào có lý vội vàng khuyên nhủ.
Thực ra quan trọng hơn là các cô nàng cũng muốn được tiếp xúc gần gũi với anh hơn.
Chử Hiệt không dao động, thậm chí còn lười đáp lại, hững hờ.
Lâm Nghi Dung hơi khó chịu, cô nàng lớn chừng này rồi đây vẫn là lần đầu tiên có nam nhân chẳng thèm nể mặt cô ta, mà nam nhân này lại trông quá đẹp trai, đây là người đàn ông đều tiên cô ta thấy đẹp trai nhất, kể cả Thiệu đại thiếu gia Thiệu Sâm cũng không bằng.
Đối với người đẹp, bất kể là nam hay nữ, ai cũng có sự nhẫn nại bao dung với họ cực cao.
Lâm Nghi Dung cũng không ngoại lệ, tuy hơi mất hứng nhưng cũng không giận, mắt đảo vòng, chỉ vào Du Lệ ngồi cạnh Chử Hiệt bảo, “Cô là trợ lý của Chử tiên sinh đi, vậy thì cô cũng có thể tham gia chơi”
Du Lệ chỉ vào mình, “Tôi á?”
Lâm Nghi Dung hơi cau mày, không thích có kẻ nghi ngờ cô nàng, khẽ vênh mặt lên, nói cao ngạo, “Chính là cô đó”
Lúc này Chử Hiệt cũng quay đầu lại nhìn cô, cặp mắt xanh băng kia nhìn con người xuyên thấu, cứ như trên dòng sông băng vậy, tuy lạnh cũng khiến người ta mê muội.
Lâm Nghi Dung suýt chết chìm trong đôi mắt đó, tiếp đó lại nghe thấy giọng người đàn ông lạnh băng, “Cô ấy không được”
“Vì sao không được chứ?”
Lâm Nghi Dung càng mất hứng hơn, bọn họ bỏ tiền ra mời họ tới, không phải là mời đại gia, bảo gì làm gì sao không được.
Chử Hiệt thò tay ra, ôm lấy Du Lệ vào lòng, bảo, “Đây là bạn gái của tôi, tôi không thích”
Du Lệ, “…”
Mọi người, “…”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Mê Mẩn Vì Em
- Chương 70