Chương 63

Du Lệ ngồi uống trà ở khu nghỉ của cửa hàng bán hoa. Khu nghỉ có cây xanh vờn quanh, có ghế gỗ treo, trên đó bày mấy cái gối ôm thêu, trà là trà hoa nhài, đã qua chế biến cẩn thận có mùi thơm ngọt thanh khiết, bên trong thoang thoảng mùi hoa thơm thanh nhã, dư vị tận cùng.

Du Lệ bưng chén trà uống một ngụm, không kìm được than thở.

Gian hàng bán hoa này thần kỳ quá, khiến người đến không nỡ rời đi, rõ ràng đang là hè mà không cảm giác được khí nóng nực và oi bức của ngày hè tý nào.

Lúc này, có một loạt tiếng vỗ cánh phành phạch vang lên, Du Lệ ngẩng đầu nhìn lại thì phát hiện ra con Anh Vũ Kim cương kia đang bay đến khu nghỉ, đứng trên chiếc giá đỡ được kéo từ trần nhà xuống, nghiêng đầu nhìn cô.

Du Lệ, “…..” Chắc đang nhìn cô đi? Cứ cảm thấy cái con điểu này đang đánh giá cô vậy.

Đột nhiên con Anh Vũ Kim Cương a lên một câu, hỏi, “Tiểu thư xinh đẹp, vì sao chị lại phải ngụy trang hả?”

Du Lệ suýt nữa thì bị sặc nước trà, khϊếp sợ nhìn con Anh Vũ Kim Cương kia, cảm thấy nó chắc chắn đã thành tinh rồi.

Có tiếng chân bước lộc cộc vang lên, rồi thấy anh bạn nhỏ nhân viên có bộ dạng thanh tú chạy tới, trong tay bưng một mâm điểm tâm trắng như tuyết, nói với con Anh Vũ kia, “Không cho phép làm phiền khách, nếu không tôi sẽ mách anh Ba đó”

Con Anh Vũ Kim Cương kêu a a a một loạt, nhảy nhót kêu lên, “Lâm Tứ là tên xấu, tôi muốn cáo trạng với lão đại, anh làm nhục nhân cách của điểu tôi”

Anh bạn nhỏ nhân viên cửa hàng cười lạnh một tiếng bảo, “Con điểu như mày mà có nhân cách hả?” Nói xong chẳng thèm để ý tới nó, nói với Du Lệ, “Đừng để ý đến nó, nó chỉ hơi ồn ào tý thôi, chỗ nào cũng thích học vẹt cả” Cậu ta thả mâm điểm tâm xuống, cười bảo, “Anh Ba tôi đang bồi vị tiên sinh đó đi lấy huyết linh chi rồi, cái này hơi mất thời gian chút, xin mời quý khách ăn chút điểm tâm trước đi ạ”

Du Lệ cười cười với cậu ta, “Cảm ơn”

Anh bạn nhỏ nhân viên cửa hàng lại vội vã đi ngay.

Du Lệ tiếp tục ngồi ở chỗ này nghỉ, hưởng thụ không khí tươi mát của cửa hàng bán hoa, thỉnh thoảng lại lườm lườm con Anh Vũ Kim Cương đậu trên giá một cái.

Lườm lườm một lúc, con Anh Vũ Kim Cương chợt nói, “Ôi ôi, tôi biết chị là ai rồi”

Du Lệ suýt nữa lại bị nó làm sặc, thấy hơi buồn cười hỏi, “Vậy mày nói xem tao là ai nào?”

Con Anh Vũ Kim Cương xòe đôi cánh sặc sỡ cực đẹp ra, hô to lên một câu, “Nữ thần Tiểu Lệ Chi!”

“Binh!”

Du Lệ còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy một loạt âm thanh lục cục, rồi sau đó lại thấy anh bạn nhỏ nhân viên cửa hàng vừa đi đã chạy tới, mặt mũi đỏ bừng nhìn mình.

Anh bạn nhỏ nhân viên cửa hàng thấy Du Lệ nhìn qua, bối rối, bảo, “Cô, cô là Nữ thần Lệ Chi ư?”

Du Lệ, “…. Cứ gọi tôi là Du Lệ thì được rồi”

Anh bạn nhỏ nhân viên cửa hàng kích động mặt đỏ bừng nói bối rối, “Tôi, tôi tên Lâm Tứ, là anh của Lâm Cửu, cứ hay nghe tiểu Cửu Nhi nói qua về cô, nghe bảo là cùng một công ty với các cô”

Lúc này Du Lệ thật sự kinh ngạc, cười đáp, “Thì ra là anh Lâm Cửu ha! Chào anh, hôm qua tôi còn gặp Lâm Cửu trong công ty đó, cậu ta là một đứa trẻ rất ngoan và đáng yêu”

Con Anh Vũ Kim cương nói vô cùng đắc ý, “Tôi vẫn thông minh nhất, lập tức nhận ra cô ấy ngay, tiểu Cửu Nhi vẫn thường hay nói về cô ấy đó”

Lâm Tứ chẳng thèm để ý tới nó, cứ nhìn Du Lệ chằm chằm, làm người ta nhìn đã biết ngay đây là một thiếu niên fan của minh tinh, hiện giờ biết minh tinh mình thích tự dưng cải trang vào trong tiệm nhà mình, kích động tới mức chẳng biết làm gì cho phải, chỉ đành nhìn Du Lệ liên tục.

“Nữ thần à, em có thể chụp một kiểu ảnh với chị được không?” Lâm Tứ ngượng ngùng hỏi.

Du Lệ thường hay khoan dung với fan, “Đương nhiên là được nhưng tôi thế này có được không?”

Lâm Tứ nhìn thẳng vào mặt cô, hơi bối rối, nếu không phải con Anh Vũ Kim Cương kêu lên, cậu ta thật ra cũng không thể phát hiện ra đây là Du Lệ. Du Lệ ngụy trang thật sự cũng không phải là ngày một ngày hai, chủ yếu là do Lâm Tứ cứ nhìn người khách chằm chằm với ý không tốt, thêm nữa lại được ngụy trang rồi, khí chất của cô cũng thay đổi hẳn, không có hỏa nhãn kim tinh đúng thật là không nhận ra nổi.

Cuối cùng Du Lệ vẫn thỏa mãn yêu cầu của fan, gỡ hết tóc giả trên đầu xuống, rồi lại gỡ khung mắt kính đen xì che mắt ra, chậm rãi điều chỉnh lại khí chất, đã nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng thường ngày.

Một đầu tóc đẹp rối tung thả xuống, chung quanh có cây xanh vờn quanh, cô gái xinh đẹp miệng cười tủm tỉm, trong nháy mắt xinh đẹp như tiên nữ giáng trần, ai ai nhìn thấy cũng đều không kìm được nín thở.

Lâm Tứ vẫn luôn cho rằng loài yêu được trời ưu ái có được dung mạo đẹp mà con người không bao giờ có, hiện giờ thấy Du Lệ, tiếp xúc gần mới phát hiện ra hoá ra trong loài người cũng có sự tồn tại xinh đẹp đến vậy, xinh đẹp mị hoặc chẳng kém loài yêu tý nào.

Cậu ta tự dưng hiểu rõ vì sao Lâm Cửu lại tôn sùng cô đến như thế.

Lâm Tứ được Lâm Cửu và các cô gái hàng xóm láng giềng thì thào mưa dần thấm lâu cũng biến thành một fan cuồng của nữ thần Lệ Chi.

“Được, chúng ta cùng chụp một kiểu đi nào” Du Lệ nói với cậu ta.

Tay chân Lâm Tứ luống cuống, cuối cùng mặt đỏ đi tới, cùng ngồi trên một chiếc ghế treo với cô, hai người cùng chụp ảnh chung.

Lúc Lâm Tam và Chử Hiệt về, liền thấy cảnh cả hai đang ngồi trên ghế treo chụp ảnh chung.

Thần sắc Chử Hiệt khẽ thay đổi, phát hiện ra trong lòng mình dâng lên một luồng du͙© vọиɠ khó chịu, chỉ muốn ném con tiểu yêu đang ngồi cạnh Du Lệ đó bay đi thôi.

Loại cảm giác ấy tới quá nhanh, khiến anh không kịp thích ứng.

Với thân thể hiện giờ của anh, không nên có loại tình cảm quá mức mãnh liệt như thế này mới đúng.

Còn Lâm Tam thấy Du Lệ gỡ hết ngụy trang xuống cũng không thấy kỳ lạ, cứ như đã sớm nhìn thấu ngụy trang của cô từ lâu rồi.

Thấy họ về, Du Lệ cười hỏi, “Đã được rồi à?” Cô nhìn thấy trong tay Lâm Tam xách theo một hộp quà, cái này nói rõ hẳn là huyết linh chi và nhân sâm rồi.

Chử Hiệt ừm một câu, vẫn nhìn chằm chằm con tiểu yêu kia không rời.

Lâm Tứ tự dưng thấy sởn da gà, vội vàng đứng bật dậy từ ghế treo, đi tới sát bên cạnh Tam ca của mình, nhìn Chử Hiệt đầy cảnh giác. Trong nháy mắt vừa rồi kia, cậu ta cảm giác được sự nguy hiểm phát ra từ trên người đàn ông này, đó không phải là ảo giác.

Kẻ này nhìn cậu ta chằm chằm như vậy làm gì nhỉ?

“Vừa rồi hai người làm gì thế?” Lâm Tam vỗ vỗ đầu em trai nhỏ của mình

Lâm Tứ nhanh chóng hứng lên, “Anh Ba à, chúng em đang chụp ảnh chung đó. Không ngờ người khách hôm nay lại là nữ thần Lệ Chi, nếu biết là nữ thần Lệ Chi, vừa rồi em nên làm chủ bán huyết linh chi cho họ ngay, không cần anh phải đi một chuyến làm gì”

Lời này bay tới cái đầu lạnh của Lâm Tam.

Chử Hiệt đi tới cạnh Du Lệ, nhìn nhìn cô, rốt cuộc luồng thô bạo kia đột nhiên ép xuống, cả người thoạt nhìn có vẻ thờ ơ và lãnh đạm.

Lâm Tam cười nói với Du Lệ, “Tôi nghe Tiểu Cửu Nhi nói qua về cô rồi, cô là bạn của tiểu thư Giang và tiểu Cửu Nhi, hôm nay huyết linh chi và nhân sâm này tặng làm quà cho hai người, sau này xin nhờ tiểu thư Du chiếu cố cho tiểu Cửu Nhi nhiều hơn”

“Không được, không cần” Chử Hiệt nói lãnh đạm. Du Lệ cũng cười bảo, “Thứ này quá quý, chúng tôi không thể nhận được. Hơn nữa, tôi và Lâm Cửu đều là nghệ sỹ trong công ty, chiếu cố đến cậu ta cũng đúng”

Lâm Tam thấy họ kiên trì đành bảo, “Thôi vậy, hai người cứ bỏ chút phí bao nhiêu cũng được”

Đợi Chử Hiệt lấy thẻ ra, nhìn con số đối phương lấy, Du Lệ mới biết phí vất vả trong miệng Lâm Tam tự dưng cũng quá thấp đi? Có thật là chỉ cần chừng này tiền, đoán chừng cũng chưa đủ phí vận chuyển, quả thật chẳng khác gì tặng không vậy. Anh ta như thế khiến Du Lệ rất băn khoăn.

Chử Hiệt không biết giá thị trường, cũng không rõ giá cả ra sao, cứ tự nhiên mà trả tiền.

Lâm Tam cười bảo, “Tiểu thư Du không cần để ý, với chúng tôi mà nói, huyết linh chi và nhân sâm này cũng không quý lắm, là đặc sản quê chúng tôi, trong núi ở bên chỗ chúng tôi có nhiều lắm, chỉ cần cho người đi hái là lấy được về, không xa lắm đâu”

Du Lệ trong nháy mắt thấy anh em họ Lâm thực sự là nhà quá giàu, chẳng rõ quê họ ở đâu mà có thể sản xuất nhiều linh vật khiến người ta hâm mộ đến thế.

Tuy là thế, Du Lệ vẫn cảm thấy băn khoăn, quyết định chọn ít cây cối ở đây mang về.

Trong tiệm này cây cối hầu hết đều xanh tươi khỏe khoắn, chỉ nhìn thôi người ta cũng muốn mang về nhà.

Lâm Tứ nghe bảo cô muốn mua bồn hoa, vô cùng nhiệt tình tới giới thiệu cho cô, rồi chọn cho cô trên dưới mười bồn, không cần họ mang đi cho đỡ vất vả, cứ vượt quá năm bồn thì họ sẽ mang hoa tới tận nhà.

Du Lệ thanh toán tiền, Lâm Tứ vẫn kiên trì chỉ thu phí thu hoạch, rồi cùng Chử Hiệt rời đi.

Cả huyết linh chi và nhân sâm đều được họ mang về tới tận nhà, Du Lệ liền gọi điện cho trợ lý Trịnh qua giúp nhận.

Lâm Tam đứng ở cửa tiệm nhìn theo hai người rời đi, ánh mắt sâu thẳm.

Lâm Tứ nghịch di động có ảnh chụp chung, nhìn thế nào cũng thích, thấy Lâm Tam đứng im ở đó, hỏi, “Anh Ba à, đang nhìn gì đó”

Lâm Tam không để ý tới cậu ta, gọi điện ngay cho Lâm Cửu.

Lâm Cửu nhận được điện thoại, giọng nhanh nhẹn hoạt bát truyền từ di động tới, “Anh Ba, tìm em có việc ạ?”

Lâm Tam ừ một câu, bảo, “Hôm nay anh thấy tiểu thư Du và vệ sỹ của cô ấy rồi”

Lâm Cửu suýt ngã từ ghế dựa xuống sàn, được nhân viên trang điểm ấn vội xuống, cậu ta cười nhìn chuyên viên trang điểm một cái, bảo có việc gấp, vội vàng chui vào buồng vệ sinh, tiếp tục nói chuyện điện thoại với anh Ba nhà mình.

“Anh Ba, thế nào rồi? Cái vị Chử Hiệt đó có vấn đề gì à?”

“Anh ta có vấn đề gì không thì anh không biết, nhưng anh có thể khẳng định là anh ta không có ác ý” Lâm Tam nói, “Anh ta biết Mễ lão thái gia, hôm nay anh ta tới trong tiệm của anh mua huyết linh chi, theo lời anh ta nói, là do Mễ lão thái gia đã đề cử anh ta tới đây”

Cửa hàng bán hoa là sản nghiệp của anh em họ Lâm, người biết nó là cửa hàng bán hoa của loài yêu không nhiều, chưa nói sẽ có kẻ chạy tới gian cửa hàng này đòi mua huyết linh chi.

Mễ lão thái gia là cường giả Huyền Môn, cũng là mấy lão thái gia chỉ có trong thiên sư Huyền Môn, đức cao vọng trọng, thực lực mạnh mẽ, là người thủ hộ của thế giới thần quái nước Hoa. Nếu Chử Hiệt quen biết Mễ lão thái gia, bất kể là anh biết gì tự dưng sẽ không làm tổn thương tới nhân loại được.

Lâm Cửu giật mình nói, “Thật sao? Không gạt người đó chứ?”

“Chắc không đâu, anh ta nói không sai” Lâm Tam khẳng định đáp.

Rốt cuộc Lâm Cửu cũng yên tâm hẳn, nói thầm, “Tuy là thế, nhưng rốt cuộc anh ta là thứ gì thế? Cả em cũng nhìn không ra anh ta là thứ gì, che giấu quá sâu. Anh Ba à, anh nói xem Hề Triển Vương có thể nhìn ra được không?”

“Không rõ, phải để Hề Triển Vương tới gặp qua mới biết được”

Lâm Tam cũng không để bụng chuyện này, nếu xác định đối phương không bị uy hϊếp thì không cần để ý cho lắm.

***

Lúc rời khỏi cửa hàng bán hoa thì đã sang chiều rồi.

“Không ngờ cửa hàng bán hoa này lại là người nhà Lâm Cửu mở, thật có duyên quá”

Du Lệ cảm thán, “Nhà họ thật có nhiều tiền, ở đâu cũng có huyết linh chi, quả thật là một núi tiền, Lâm Cửu chẳng phải là kẻ giàu có sao? Đúng rồi, cái vị Mễ lão thái gia đó là ai thế ạ?”

“Ông ấy là thiên sư” Chử Hiệt lạnh nhạt đáp.

Du Lệ bừng tỉnh nhanh chóng hiểu ra, chẳng trách mà anh em nhà họ Lâm lại có thể bỏ thứ huyết linh chi này ra, nếu là thiên sư thì hiểu ngay. Nghe bảo thiên sư Huyền Môn thần thông quảng đại, xuất huyết linh chi ra cũng không có chuyện gì đi…

Du Lệ không hỏi nhiều, đã coi cửa hàng bán hoa phân loại vào thiên sư, mà cho dù không phải của thiên sư thì cũng liên quan lớn tới thiên sư.

Chẳng mấy khi được ra ngoài, Du Lệ cũng không vội về, hơn nữa lúc trước cũng được nghỉ ngơi một lúc ở cửa hàng bán hoa, lại được uống trà nữa nên hiện giờ sức lực đều dư thừa, vẫn có thể chơi được thêm nửa ngày nữa.

Ăn nhậu chơi bời, chạy theo bốn thú vui của cuộc đời một cách vui vẻ.

Du Lệ hứng thú vô cùng bắt đầu bón cho bạn trai, dẫn anh đi dạo khắp phố ẩm thực ngon, tới nhà nào cũng ăn.

Chơi đến tận lúc trời tối hẳn, Du Lệ đã no năng không muốn động đậy.

Chử Hiệt dẫn cô đến ngồi trên ghế trong công viên để nghỉ, đưa cho cô một ly trà hoa cúc, trong tay anh còn cầm một túi hạt dẻ rang đường, cứ luôn tay bóc ăn.

Một lát sau chỉ còn lại một đống vỏ hạt dẻ.

Chử Hiệt nhìn nhìn, gói rác lại, tiện tay nhặt đám rác rưởi mọi người ném lung tung quanh đó lên, bỏ vào túi xách tới cho vào thùng rác cách đó không xa.

Du Lệ đang bưng trà hoa cúc uống, đột nhiên thấy một cô bé chui từ trong bụi cây ra, đi đến trước mặt cô.

Dưới ánh đèn đường không sáng cho lắm, Du Lệ nhìn thấy gương mặt cô bé đó hơi trắng xanh cứng đờ, trong lòng lóe lên cảm giác cổ quái, bảo, “Người bạn nhỏ à, sao em lại ở chỗ này thế, người nhà em đâu rồi?”

Cô bé chỉ nhìn cô, chậm rãi lắc đầu, cặp mắt đen như mực đó chẳng có chút sự sống nào.

Bị cặp mắt to đen ấy nhìn mình chằm chằm, Du Lệ bất giác thấy run rẩy, đột nhiên cảm thấy chung quanh hơi lạnh lẽo, trong lòng không xua tan nổi cảm giác quái dị, đang định nói gì đó đã thấy Chử Hiệt trở lại.

Cô bé có vẻ hơi sợ anh, thân thể co rúm lại, dịch sang bên cạnh.

Chử Hiệt khinh thường lườm nhẹ cô bé một cái, nói với Du Lệ, “Còn muốn đi dạo nữa không? Hay chúng ta về nhà nhé”

Du Lệ vâng một câu, quay đầu nhìn lại cô bé kia, thoạt nhìn cô bé chừng bảy tám tuổi, bộ dáng trông rất đáng yêu, chỉ là mặt cứng ngắc, không có biểu hiện gì trên đó cả, trên người mặc một bộ váy lụa trắng, trang điểm giống như một công chúa nhỏ, vừa nhìn đã biết là bảo bối được cha mẹ nâng niu trên tay.

Đã muộn thế này rồi mà chỉ một mình cô bé cô đơn ở đây, Du Lệ bỗng chốc không yên tâm lắm.

“Người bạn nhỏ à, em bị lạc người nhà à? Có cần chị đi tìm chú cảnh sát đưa em về nhà không?” Du Lệ hỏi dịu dàng.

Cô bé vẫn không nói chuyện chỉ cứng đờ lắc đầu.

Du Lệ không rõ ý cô bé là gì, đành nhìn về phía Chử Hiệt, hỏi anh xem hiện giờ phải làm sao? Nhìn thấy người nhà bị lạc mất con mà để mặc, nếu bị bọn buôn người bắt cóc, lương tâm cô cũng không được yên.Chử Hiệt thấy cô nhìn qua, vốn định không muốn để ý, nhìn về phía cô bé đó, nói lãnh đạm, “Em đã chết rồi, đừng có lưu luyến mãi ở nhân gian nữa”

Chương 63

Du Lệ ngồi uống trà ở khu nghỉ của cửa hàng bán hoa. Khu nghỉ có cây xanh vờn quanh, có ghế gỗ treo, trên đó bày mấy cái gối ôm thêu, trà là trà hoa nhài, đã qua chế biến cẩn thận có mùi thơm ngọt thanh khiết, bên trong thoang thoảng mùi hoa thơm thanh nhã, dư vị tận cùng.

Du Lệ bưng chén trà uống một ngụm, không kìm được than thở.

Gian hàng bán hoa này thần kỳ quá, khiến người đến không nỡ rời đi, rõ ràng đang là hè mà không cảm giác được khí nóng nực và oi bức của ngày hè tý nào.

Lúc này, có một loạt tiếng vỗ cánh phành phạch vang lên, Du Lệ ngẩng đầu nhìn lại thì phát hiện ra con Anh Vũ Kim cương kia đang bay đến khu nghỉ, đứng trên chiếc giá đỡ được kéo từ trần nhà xuống, nghiêng đầu nhìn cô.

Du Lệ, “…..” Chắc đang nhìn cô đi? Cứ cảm thấy cái con điểu này đang đánh giá cô vậy.

Đột nhiên con Anh Vũ Kim Cương a lên một câu, hỏi, “Tiểu thư xinh đẹp, vì sao chị lại phải ngụy trang hả?”

Du Lệ suýt nữa thì bị sặc nước trà, khϊếp sợ nhìn con Anh Vũ Kim Cương kia, cảm thấy nó chắc chắn đã thành tinh rồi.

Có tiếng chân bước lộc cộc vang lên, rồi thấy anh bạn nhỏ nhân viên có bộ dạng thanh tú chạy tới, trong tay bưng một mâm điểm tâm trắng như tuyết, nói với con Anh Vũ kia, “Không cho phép làm phiền khách, nếu không tôi sẽ mách anh Ba đó”

Con Anh Vũ Kim Cương kêu a a a một loạt, nhảy nhót kêu lên, “Lâm Tứ là tên xấu, tôi muốn cáo trạng với lão đại, anh làm nhục nhân cách của điểu tôi”

Anh bạn nhỏ nhân viên cửa hàng cười lạnh một tiếng bảo, “Con điểu như mày mà có nhân cách hả?” Nói xong chẳng thèm để ý tới nó, nói với Du Lệ, “Đừng để ý đến nó, nó chỉ hơi ồn ào tý thôi, chỗ nào cũng thích học vẹt cả” Cậu ta thả mâm điểm tâm xuống, cười bảo, “Anh Ba tôi đang bồi vị tiên sinh đó đi lấy huyết linh chi rồi, cái này hơi mất thời gian chút, xin mời quý khách ăn chút điểm tâm trước đi ạ”

Du Lệ cười cười với cậu ta, “Cảm ơn”

Anh bạn nhỏ nhân viên cửa hàng lại vội vã đi ngay.

Du Lệ tiếp tục ngồi ở chỗ này nghỉ, hưởng thụ không khí tươi mát của cửa hàng bán hoa, thỉnh thoảng lại lườm lườm con Anh Vũ Kim Cương đậu trên giá một cái.

Lườm lườm một lúc, con Anh Vũ Kim Cương chợt nói, “Ôi ôi, tôi biết chị là ai rồi”

Du Lệ suýt nữa lại bị nó làm sặc, thấy hơi buồn cười hỏi, “Vậy mày nói xem tao là ai nào?”

Con Anh Vũ Kim Cương xòe đôi cánh sặc sỡ cực đẹp ra, hô to lên một câu, “Nữ thần Tiểu Lệ Chi!”

“Binh!”

Du Lệ còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy một loạt âm thanh lục cục, rồi sau đó lại thấy anh bạn nhỏ nhân viên cửa hàng vừa đi đã chạy tới, mặt mũi đỏ bừng nhìn mình.

Anh bạn nhỏ nhân viên cửa hàng thấy Du Lệ nhìn qua, bối rối, bảo, “Cô, cô là Nữ thần Lệ Chi ư?”

Du Lệ, “…. Cứ gọi tôi là Du Lệ thì được rồi”

Anh bạn nhỏ nhân viên cửa hàng kích động mặt đỏ bừng nói bối rối, “Tôi, tôi tên Lâm Tứ, là anh của Lâm Cửu, cứ hay nghe tiểu Cửu Nhi nói qua về cô, nghe bảo là cùng một công ty với các cô”

Lúc này Du Lệ thật sự kinh ngạc, cười đáp, “Thì ra là anh Lâm Cửu ha! Chào anh, hôm qua tôi còn gặp Lâm Cửu trong công ty đó, cậu ta là một đứa trẻ rất ngoan và đáng yêu”

Con Anh Vũ Kim cương nói vô cùng đắc ý, “Tôi vẫn thông minh nhất, lập tức nhận ra cô ấy ngay, tiểu Cửu Nhi vẫn thường hay nói về cô ấy đó”

Lâm Tứ chẳng thèm để ý tới nó, cứ nhìn Du Lệ chằm chằm, làm người ta nhìn đã biết ngay đây là một thiếu niên fan của minh tinh, hiện giờ biết minh tinh mình thích tự dưng cải trang vào trong tiệm nhà mình, kích động tới mức chẳng biết làm gì cho phải, chỉ đành nhìn Du Lệ liên tục.

“Nữ thần à, em có thể chụp một kiểu ảnh với chị được không?” Lâm Tứ ngượng ngùng hỏi.

Du Lệ thường hay khoan dung với fan, “Đương nhiên là được nhưng tôi thế này có được không?”

Lâm Tứ nhìn thẳng vào mặt cô, hơi bối rối, nếu không phải con Anh Vũ Kim Cương kêu lên, cậu ta thật ra cũng không thể phát hiện ra đây là Du Lệ. Du Lệ ngụy trang thật sự cũng không phải là ngày một ngày hai, chủ yếu là do Lâm Tứ cứ nhìn người khách chằm chằm với ý không tốt, thêm nữa lại được ngụy trang rồi, khí chất của cô cũng thay đổi hẳn, không có hỏa nhãn kim tinh đúng thật là không nhận ra nổi.

Cuối cùng Du Lệ vẫn thỏa mãn yêu cầu của fan, gỡ hết tóc giả trên đầu xuống, rồi lại gỡ khung mắt kính đen xì che mắt ra, chậm rãi điều chỉnh lại khí chất, đã nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng thường ngày.

Một đầu tóc đẹp rối tung thả xuống, chung quanh có cây xanh vờn quanh, cô gái xinh đẹp miệng cười tủm tỉm, trong nháy mắt xinh đẹp như tiên nữ giáng trần, ai ai nhìn thấy cũng đều không kìm được nín thở.

Lâm Tứ vẫn luôn cho rằng loài yêu được trời ưu ái có được dung mạo đẹp mà con người không bao giờ có, hiện giờ thấy Du Lệ, tiếp xúc gần mới phát hiện ra hoá ra trong loài người cũng có sự tồn tại xinh đẹp đến vậy, xinh đẹp mị hoặc chẳng kém loài yêu tý nào.

Cậu ta tự dưng hiểu rõ vì sao Lâm Cửu lại tôn sùng cô đến như thế.

Lâm Tứ được Lâm Cửu và các cô gái hàng xóm láng giềng thì thào mưa dần thấm lâu cũng biến thành một fan cuồng của nữ thần Lệ Chi.

“Được, chúng ta cùng chụp một kiểu đi nào” Du Lệ nói với cậu ta.

Tay chân Lâm Tứ luống cuống, cuối cùng mặt đỏ đi tới, cùng ngồi trên một chiếc ghế treo với cô, hai người cùng chụp ảnh chung.

Lúc Lâm Tam và Chử Hiệt về, liền thấy cảnh cả hai đang ngồi trên ghế treo chụp ảnh chung.

Thần sắc Chử Hiệt khẽ thay đổi, phát hiện ra trong lòng mình dâng lên một luồng du͙© vọиɠ khó chịu, chỉ muốn ném con tiểu yêu đang ngồi cạnh Du Lệ đó bay đi thôi.

Loại cảm giác ấy tới quá nhanh, khiến anh không kịp thích ứng.

Với thân thể hiện giờ của anh, không nên có loại tình cảm quá mức mãnh liệt như thế này mới đúng.

Còn Lâm Tam thấy Du Lệ gỡ hết ngụy trang xuống cũng không thấy kỳ lạ, cứ như đã sớm nhìn thấu ngụy trang của cô từ lâu rồi.

Thấy họ về, Du Lệ cười hỏi, “Đã được rồi à?” Cô nhìn thấy trong tay Lâm Tam xách theo một hộp quà, cái này nói rõ hẳn là huyết linh chi và nhân sâm rồi.

Chử Hiệt ừm một câu, vẫn nhìn chằm chằm con tiểu yêu kia không rời.

Lâm Tứ tự dưng thấy sởn da gà, vội vàng đứng bật dậy từ ghế treo, đi tới sát bên cạnh Tam ca của mình, nhìn Chử Hiệt đầy cảnh giác. Trong nháy mắt vừa rồi kia, cậu ta cảm giác được sự nguy hiểm phát ra từ trên người đàn ông này, đó không phải là ảo giác.

Kẻ này nhìn cậu ta chằm chằm như vậy làm gì nhỉ?

“Vừa rồi hai người làm gì thế?” Lâm Tam vỗ vỗ đầu em trai nhỏ của mình

Lâm Tứ nhanh chóng hứng lên, “Anh Ba à, chúng em đang chụp ảnh chung đó. Không ngờ người khách hôm nay lại là nữ thần Lệ Chi, nếu biết là nữ thần Lệ Chi, vừa rồi em nên làm chủ bán huyết linh chi cho họ ngay, không cần anh phải đi một chuyến làm gì”

Lời này bay tới cái đầu lạnh của Lâm Tam.

Chử Hiệt đi tới cạnh Du Lệ, nhìn nhìn cô, rốt cuộc luồng thô bạo kia đột nhiên ép xuống, cả người thoạt nhìn có vẻ thờ ơ và lãnh đạm.

Lâm Tam cười nói với Du Lệ, “Tôi nghe Tiểu Cửu Nhi nói qua về cô rồi, cô là bạn của tiểu thư Giang và tiểu Cửu Nhi, hôm nay huyết linh chi và nhân sâm này tặng làm quà cho hai người, sau này xin nhờ tiểu thư Du chiếu cố cho tiểu Cửu Nhi nhiều hơn”

“Không được, không cần” Chử Hiệt nói lãnh đạm. Du Lệ cũng cười bảo, “Thứ này quá quý, chúng tôi không thể nhận được. Hơn nữa, tôi và Lâm Cửu đều là nghệ sỹ trong công ty, chiếu cố đến cậu ta cũng đúng”

Lâm Tam thấy họ kiên trì đành bảo, “Thôi vậy, hai người cứ bỏ chút phí bao nhiêu cũng được”

Đợi Chử Hiệt lấy thẻ ra, nhìn con số đối phương lấy, Du Lệ mới biết phí vất vả trong miệng Lâm Tam tự dưng cũng quá thấp đi? Có thật là chỉ cần chừng này tiền, đoán chừng cũng chưa đủ phí vận chuyển, quả thật chẳng khác gì tặng không vậy. Anh ta như thế khiến Du Lệ rất băn khoăn.

Chử Hiệt không biết giá thị trường, cũng không rõ giá cả ra sao, cứ tự nhiên mà trả tiền.

Lâm Tam cười bảo, “Tiểu thư Du không cần để ý, với chúng tôi mà nói, huyết linh chi và nhân sâm này cũng không quý lắm, là đặc sản quê chúng tôi, trong núi ở bên chỗ chúng tôi có nhiều lắm, chỉ cần cho người đi hái là lấy được về, không xa lắm đâu”

Du Lệ trong nháy mắt thấy anh em họ Lâm thực sự là nhà quá giàu, chẳng rõ quê họ ở đâu mà có thể sản xuất nhiều linh vật khiến người ta hâm mộ đến thế.

Tuy là thế, Du Lệ vẫn cảm thấy băn khoăn, quyết định chọn ít cây cối ở đây mang về.

Trong tiệm này cây cối hầu hết đều xanh tươi khỏe khoắn, chỉ nhìn thôi người ta cũng muốn mang về nhà.

Lâm Tứ nghe bảo cô muốn mua bồn hoa, vô cùng nhiệt tình tới giới thiệu cho cô, rồi chọn cho cô trên dưới mười bồn, không cần họ mang đi cho đỡ vất vả, cứ vượt quá năm bồn thì họ sẽ mang hoa tới tận nhà.

Du Lệ thanh toán tiền, Lâm Tứ vẫn kiên trì chỉ thu phí thu hoạch, rồi cùng Chử Hiệt rời đi.

Cả huyết linh chi và nhân sâm đều được họ mang về tới tận nhà, Du Lệ liền gọi điện cho trợ lý Trịnh qua giúp nhận.

Lâm Tam đứng ở cửa tiệm nhìn theo hai người rời đi, ánh mắt sâu thẳm.

Lâm Tứ nghịch di động có ảnh chụp chung, nhìn thế nào cũng thích, thấy Lâm Tam đứng im ở đó, hỏi, “Anh Ba à, đang nhìn gì đó”

Lâm Tam không để ý tới cậu ta, gọi điện ngay cho Lâm Cửu.

Lâm Cửu nhận được điện thoại, giọng nhanh nhẹn hoạt bát truyền từ di động tới, “Anh Ba, tìm em có việc ạ?”

Lâm Tam ừ một câu, bảo, “Hôm nay anh thấy tiểu thư Du và vệ sỹ của cô ấy rồi”

Lâm Cửu suýt ngã từ ghế dựa xuống sàn, được nhân viên trang điểm ấn vội xuống, cậu ta cười nhìn chuyên viên trang điểm một cái, bảo có việc gấp, vội vàng chui vào buồng vệ sinh, tiếp tục nói chuyện điện thoại với anh Ba nhà mình.

“Anh Ba, thế nào rồi? Cái vị Chử Hiệt đó có vấn đề gì à?”

“Anh ta có vấn đề gì không thì anh không biết, nhưng anh có thể khẳng định là anh ta không có ác ý” Lâm Tam nói, “Anh ta biết Mễ lão thái gia, hôm nay anh ta tới trong tiệm của anh mua huyết linh chi, theo lời anh ta nói, là do Mễ lão thái gia đã đề cử anh ta tới đây”

Cửa hàng bán hoa là sản nghiệp của anh em họ Lâm, người biết nó là cửa hàng bán hoa của loài yêu không nhiều, chưa nói sẽ có kẻ chạy tới gian cửa hàng này đòi mua huyết linh chi.

Mễ lão thái gia là cường giả Huyền Môn, cũng là mấy lão thái gia chỉ có trong thiên sư Huyền Môn, đức cao vọng trọng, thực lực mạnh mẽ, là người thủ hộ của thế giới thần quái nước Hoa. Nếu Chử Hiệt quen biết Mễ lão thái gia, bất kể là anh biết gì tự dưng sẽ không làm tổn thương tới nhân loại được.

Lâm Cửu giật mình nói, “Thật sao? Không gạt người đó chứ?”

“Chắc không đâu, anh ta nói không sai” Lâm Tam khẳng định đáp.

Rốt cuộc Lâm Cửu cũng yên tâm hẳn, nói thầm, “Tuy là thế, nhưng rốt cuộc anh ta là thứ gì thế? Cả em cũng nhìn không ra anh ta là thứ gì, che giấu quá sâu. Anh Ba à, anh nói xem Hề Triển Vương có thể nhìn ra được không?”

“Không rõ, phải để Hề Triển Vương tới gặp qua mới biết được”

Lâm Tam cũng không để bụng chuyện này, nếu xác định đối phương không bị uy hϊếp thì không cần để ý cho lắm.

***

Lúc rời khỏi cửa hàng bán hoa thì đã sang chiều rồi.

“Không ngờ cửa hàng bán hoa này lại là người nhà Lâm Cửu mở, thật có duyên quá”

Du Lệ cảm thán, “Nhà họ thật có nhiều tiền, ở đâu cũng có huyết linh chi, quả thật là một núi tiền, Lâm Cửu chẳng phải là kẻ giàu có sao? Đúng rồi, cái vị Mễ lão thái gia đó là ai thế ạ?”

“Ông ấy là thiên sư” Chử Hiệt lạnh nhạt đáp.

Du Lệ bừng tỉnh nhanh chóng hiểu ra, chẳng trách mà anh em nhà họ Lâm lại có thể bỏ thứ huyết linh chi này ra, nếu là thiên sư thì hiểu ngay. Nghe bảo thiên sư Huyền Môn thần thông quảng đại, xuất huyết linh chi ra cũng không có chuyện gì đi…

Du Lệ không hỏi nhiều, đã coi cửa hàng bán hoa phân loại vào thiên sư, mà cho dù không phải của thiên sư thì cũng liên quan lớn tới thiên sư.

Chẳng mấy khi được ra ngoài, Du Lệ cũng không vội về, hơn nữa lúc trước cũng được nghỉ ngơi một lúc ở cửa hàng bán hoa, lại được uống trà nữa nên hiện giờ sức lực đều dư thừa, vẫn có thể chơi được thêm nửa ngày nữa.

Ăn nhậu chơi bời, chạy theo bốn thú vui của cuộc đời một cách vui vẻ.

Du Lệ hứng thú vô cùng bắt đầu bón cho bạn trai, dẫn anh đi dạo khắp phố ẩm thực ngon, tới nhà nào cũng ăn.

Chơi đến tận lúc trời tối hẳn, Du Lệ đã no năng không muốn động đậy.

Chử Hiệt dẫn cô đến ngồi trên ghế trong công viên để nghỉ, đưa cho cô một ly trà hoa cúc, trong tay anh còn cầm một túi hạt dẻ rang đường, cứ luôn tay bóc ăn.

Một lát sau chỉ còn lại một đống vỏ hạt dẻ.

Chử Hiệt nhìn nhìn, gói rác lại, tiện tay nhặt đám rác rưởi mọi người ném lung tung quanh đó lên, bỏ vào túi xách tới cho vào thùng rác cách đó không xa.

Du Lệ đang bưng trà hoa cúc uống, đột nhiên thấy một cô bé chui từ trong bụi cây ra, đi đến trước mặt cô.

Dưới ánh đèn đường không sáng cho lắm, Du Lệ nhìn thấy gương mặt cô bé đó hơi trắng xanh cứng đờ, trong lòng lóe lên cảm giác cổ quái, bảo, “Người bạn nhỏ à, sao em lại ở chỗ này thế, người nhà em đâu rồi?”

Cô bé chỉ nhìn cô, chậm rãi lắc đầu, cặp mắt đen như mực đó chẳng có chút sự sống nào.

Bị cặp mắt to đen ấy nhìn mình chằm chằm, Du Lệ bất giác thấy run rẩy, đột nhiên cảm thấy chung quanh hơi lạnh lẽo, trong lòng không xua tan nổi cảm giác quái dị, đang định nói gì đó đã thấy Chử Hiệt trở lại.

Cô bé có vẻ hơi sợ anh, thân thể co rúm lại, dịch sang bên cạnh.

Chử Hiệt khinh thường lườm nhẹ cô bé một cái, nói với Du Lệ, “Còn muốn đi dạo nữa không? Hay chúng ta về nhà nhé”

Du Lệ vâng một câu, quay đầu nhìn lại cô bé kia, thoạt nhìn cô bé chừng bảy tám tuổi, bộ dáng trông rất đáng yêu, chỉ là mặt cứng ngắc, không có biểu hiện gì trên đó cả, trên người mặc một bộ váy lụa trắng, trang điểm giống như một công chúa nhỏ, vừa nhìn đã biết là bảo bối được cha mẹ nâng niu trên tay.

Đã muộn thế này rồi mà chỉ một mình cô bé cô đơn ở đây, Du Lệ bỗng chốc không yên tâm lắm.

“Người bạn nhỏ à, em bị lạc người nhà à? Có cần chị đi tìm chú cảnh sát đưa em về nhà không?” Du Lệ hỏi dịu dàng.

Cô bé vẫn không nói chuyện chỉ cứng đờ lắc đầu.

Du Lệ không rõ ý cô bé là gì, đành nhìn về phía Chử Hiệt, hỏi anh xem hiện giờ phải làm sao? Nhìn thấy người nhà bị lạc mất con mà để mặc, nếu bị bọn buôn người bắt cóc, lương tâm cô cũng không được yên.Chử Hiệt thấy cô nhìn qua, vốn định không muốn để ý, nhìn về phía cô bé đó, nói lãnh đạm, “Em đã chết rồi, đừng có lưu luyến mãi ở nhân gian nữa”