Nói mấy câu nữa, Du Lệ liền dẫn Chử Hiệt rời đi. Lâm Cửu nhìn theo bóng họ mãi không rời, cho đến khi An Như ở trong gọi cậu ta, mới cuống quít đáp một tiếng, vội vàng nhảy vào trong phòng, bộ dạng vừa hấp tấp vừa bộp chộp, lại bị An Như răn dạy mấy câu.
Cậu cười ngốc nghếch, bảo đảm sau này chắc chắn sẽ để ý hơn.
An Như lười nói với cậu, thằng bé này cái gì cũng tốt cả, chỉ là hơi quá ngốc, bà cứ lo lắng chỉ lơ là chút thôi, đứa bé này sẽ bị giới giải trí làm ô nhiễm, hoặc bị một bà nhà giàu hay đàn ông lôi đi còn tưởng người ta tốt mở đường tìm lối cho cậu nữa.
Bận rộn mất một ngày, Lâm Cửu tạm biệt người đại diện trở về biệt thự Lâm gia ở thành tây. Thấy cậu, Lâm Tam kinh ngạc bảo, “Tiểu Cửu Nhi, sao lại tự dưng về thế hả?”
Lâm Cửu nhìn quanh thấy các huynh đệ vẫn không ở trong biệt thự, chỉ có mình Lâm Tam thì hỏi, “Anh Ba, mọi người đâu rồi?”
“Anh cả thì về Hồ Nguyệt Cốc rồi, nhóm lão Bát và Hề lão đại thì đang ở Tây Bắc tinh lọc uế khí, những người khác ai cũng có việc cả, không ở đây” Lâm Tam rót cho cậu một ly sữa bò, cười bảo, “Lại có chuyện gì rồi hả?”
Từ khi tiến vào giới giải trí, Lâm Cửu cũng trở thành người bận rộn, ngày thường không có việc gì thì không dễ tới đây, cứ khi nào tới là có việc.
Lâm Cửu ai da một câu, “Anh Ba, em nói cho anh biết nhé, nữ thần của em về rồi! Còn cái tay vệ sỹ không rõ là gì kia vẫn đi theo chị ấy, em rất lo cho chị ấy nha, chẳng may cái tên đó làm chuyện gì xấu với nữ thần của em thì phải làm sao đây? Chị dâu sẽ lo lắng… Nữ thần của em xinh đẹp như thế, người ghen ghét chị ấy không ít, người ngầm muốn hãm hại chị ấy cũng nhiều…”
Nghe cậu liên thiên một hồi, Lâm Tam chỉ cười cười.
Lâm Cửu thấy thế, giận bảo, “Anh Ba à, sao anh chẳng có tý phản ứng nào thế ạ? Đừng có lạnh lùng thế chứ, chị dâu bảo chúng ta phải chăm sóc cho nữ thần Lệ Chi nhiều hơn, nếu như chị ấy xảy ra chuyện gì, anh chẳng phải làm chị dâu thất vọng hay sao?”
Lâm Tam thò tay búng trán cậu một cái, hỏi, “Vậy em có biết cái vị vệ sỹ tên Chử Hiệt kia rốt cuộc là thứ gì không hả?”
Lâm Cửu chán nản lắc đầu. Mười huynh đệ nhà họ Lâm, đều là thực vật thành tinh, có được kỹ năng thiên phú đặc biệt, kỹ năng thiên phú của Lâm Cửu chính là có thể cảm giác được sự tồn tại của phi nhân loại, đây là chênh lệch khác xa giữa người và yêu, nhưng cũng linh tinh, chẳng có tác dụng gì, may các huynh đệ nhà họ Lâm có yêu cầu không cao với cậu.
Sau khi gặp được Chử Hiệt, chuyện này vẫn là do cậu lần đầu tiên phát hiện ra bản thân mình còn có thứ tồn tại mình nhìn không thấu. Cậu chỉ có thể cảm giác được Chử Hiệt không phải là nhân loại thuần túy, nhưng rốt cuộc anh là thứ gì cậu cũng nhìn không thấu. Đến cậu mà nhìn không thấu, thì người và yêu khác càng không thể nhìn thấu được.
Điều này khiến Lâm Cửu vô cùng lo lắng, chẳng rõ Chử Hiệt che giấu tung tích đi theo bên cạnh Du Lệ rốt cuộc là muốn gì đây.
Lâm Tam xoa xoa đầu cậu, ngẫm nghĩ rồi bảo, “Được rồi, rảnh thì anh sẽ đi một chuyến”
Hiện giờ cương thi cổ mộ Tây Bắc đã được khống chế, nạn cương thi đã được giải quyết, anh ta cũng nhàn hơn, âm thầm bảo vệ con người cũng không sao.
Lâm Cửu vô cùng vui vẻ, kéo tay áo anh ta, bảo, “Anh Ba, Anh Ba, anh thật sự là Anh Ba tốt của em. Hay anh đến làm trợ lý cho em đi, em sẽ trả tiền lương cho anh, đến lúc đó anh có thể đàng hoàng đến công ty của chúng em, tiếp xúc với kẻ đó, nếu trong lòng gã có ý xấu, anh trực tiếp ra tay, em ủng hộ anh”
Lâm Tam ngoài cười nhưng trong không cười, bảo, “Bảo một ông chủ như anh đi tới một công ty làm trợ lý cho em à, nghĩ cũng hay quá ha, anh ham chút tiền ít ỏi ấy của em lắm hả?”
Lâm Cửu im như thóc, chẳng dám quậy tùm lum nữa.
So với mấy huynh đệ nổi bật trở thành ông chủ của cậu, cậu lăn lộn trong giới giải trí vẫn là một kẻ quá nghèo.
**
Trong lòng Du Lệ quá nhớ tới chuyện hôn sự của Giang Úc Linh, lúc tối về, đã gọi điện thoại ngay cho Giang Úc Linh.
“Nghe bảo hai người sắp làm đám cưới, khi nào thế?” Du Lệ hỏi.
Giang Úc Linh cười bảo, “Cậu biết tin từ đâu thế? Ba mình còn đang xem ngày kìa, vẫn chưa công bố ra ngoài đâu” Vì chưa định được ngày nên cô vẫn chưa nói với bạn thân câu nào.
“Là Lâm Cửu, hôm nay tới công ty gặp được cậu ta. Thằng nhóc này cũng hay thật còn cười ngọt ngào nữa, trên mặt hiện lên hết. Đúng rồi, sao tự dưng lại muốn làm đám cưới thế?”
Năm trước Giang Úc Linh đi nông thôn, xúc động tìm một người đàn ông kết hôn, đợi bạn bè thân thiết như họ biết thì chuyện đã thành, nhưng vẫn chưa tổ chức hôn lễ, cũng chỉ có lĩnh giấy kết hôn. Còn Giang Úc Linh thường ngày đều lười với mọi chuyện, không tổ chức hôn lễ cũng chẳng sao cả, thậm chí cảm thấy chuyện tổ chức một hôn lễ cũng khiến người ta thấy mệt nên không có càng tốt.
Du Lệ cứ cảm thấy tính cách đại tiểu thư không thay đổi mấy tự dưng đổi chủ ý chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra rồi.
“Hết cách thôi, đây là yêu cầu của ba mình, ông bảo có con rồi, không làm đám cưới thì không thể nào chấp nhận nổi” Giọng Giang Úc Linh trở nên mềm mại hẳn.
Ba ba Giang thương con gái rượu, cứ cảm thấy con gái rượu bị thiệt thòi, cho rằng con gái rượu mình chính là đại tiểu thư của tập đoàn Giang thị, cần phải tổ chức một đám cưới long trọng, mới không làm thất vọng thân phận của cô ấy. Đến mức mà cái vị con rể kia, đành chấp nhận cho rồi, dù sao Giang thị cũng chẳng thiếu tiền, nuôi thêm một kẻ ăn trắng mặc trơn (ăn bám) cũng không có sao.
Du Lệ như nằm mơ, giọng đột nhiên cao vống lên, “Có con á?”
“Đúng thế, vừa mới hơn một tháng thôi” Giọng Giang Úc Linh càng nhẹ nhàng hơn.
Mãi cho đến khi Du Lệ thả điện thoại xuống, người vẫn lặng đi, sau đó thì nghĩ lung tung, đến Giang Úc Linh nhỏ hơn cô hẳn một tuổi mà sắp có con rồi, còn mình đến sinh ra một Tiểu Bình quả cũng không được coi là sớm nữa rồi.
Phì phì phì, lại nghĩ đến cái gì thế hả.
Du Lệ vội vã lắc đầu vứt hết mọi ý nghĩ đáng sợ ấy đi, tuyệt đối không thể để Bà cô tẩy não cô cho được, mới 25 tuổi đang còn trẻ mà. Còn sinh con gì nữa, cô tạm thời vẫn chưa có kế hoạch này.
“Sao thế?”
Chử Hiệt bưng một ly sữa bò nóng tới, thứ này dành cho cô uống đưa tới trước mặt cô.
Du Lệ nhìn người ngồi ở cạnh, người đàn ông dưới ánh đèn đẹp đến lạ thường, không kìm được nói lời thật lòng, “Em có một người bạn thân tên Giang Úc Linh, cô ấy là đại tiểu thư của tập đoàn Giang thị, trước đây em được cô ấy giúp đỡ rất nhiều, năm đó nếu không có cô ấy âm thầm che chở thì đoán chừng lúc ấy em vào giới giải trí chắc sẽ bị thực hiện quy tắc ngầm rồi”
Với vóc dáng này của cô, không tiền không thế, trong mắt những người nào đó thì chính là thứ đồ chơi vui vẻ. Lúc đó cô mới có mười sáu tuổi, chỉ suýt nữa đã bị một kẻ giàu có trong giới giải trí chơi đùa, lúc đó cô vẫn chưa thành niên.
Dĩ nhiên sau đó thì kẻ giàu có ấy cũng bị Giang Úc Linh lén lút tống vào ngục giam.
“Quy tắc ngầm hả?” Chử Hiệt thầm nghĩ, quy tắc gì nhỉ?
Du Lệ xua xua tay, “Chuyện đó không quan trọng nữa, tóm lại, cô ấy là bạn thân của em, sau này có cơ hội em sẽ dẫn anh tới gặp cô ấy. Vừa rồi em có gọi điện thoại cho cô ấy, mới biết được thì ra cô ấy đã mang thai rồi, cô ấy còn nhỏ hơn em một tuổi đó”
Nghe thấy lời cô nói, tầm mắt Chử tiên sinh hạ xuống, nhìn nhìn bụng cô, hỏi, “Vậy em cũng sinh một đứa đi nhỉ?”
Du Lệ, “….”
“Nếu muốn sinh một thằng nhóc thì phải kết hôn trước đã” Chử Hiệt cau mày, anh nhớ lại dữ liệu tra trên mạng, nghe bảo con người đến một tuổi nhất định nào đó, sẽ có khả năng sinh sản, thể hiện ở chuyện là kết hôn rồi sinh ra một đứa con. Chẳng nhẽ cô ấy đã đến tuổi này rồi?
Vì thế anh nói vô cùng nghiêm túc, “Nếu em muốn, anh sẽ phối hợp với em, anh sẽ cố gắng kiếm tiền”
Du Lệ lập tức không biết dùng thái độ gì để thể hiện cái logic đầy cảm động đó của Chử tiên sinh nữa. Rốt cuộc là sao anh lại đưa ra kết luận thế này nhỉ?
Du Lệ, “Em không có, không phải thế, đừng có nói vớ vẩn”
“Thật không?”
Biểu hiện của Chử tiên sinh không rõ là thất vọng hay còn gì khác, Du Lệ cũng không muốn phân tích thêm sợ lại làm rối chuyện lên, nói nhanh, “Được rồi, Bà Cô em đã biết em có bạn trai rồi, định gặp anh. Em chẳng có người thân nào khác, chỉ có mỗi Bà Cô thôi, bà ấy rất quan trọng với em, em định dẫn anh về cho bà lão được nhìn thấy”
Chử Hiệt cũng nghiêm túc gật đầu, cái này thì anh lại hiểu, nghe bảo trước khi kết hôn, tốt xấu gì con rể cũng phải ra mắt người lớn mới được.
Được anh đồng ý, Du Lệ gọi điện thoại cho Bà Cô, bảo ngày mai sẽ dẫn bạn trai về cho bà xem.
Du Lệ vốn định ngày mai dẫn bạn trai về không cần quà, nhưng Chử Hiệt lại cự tuyệt, nguyên nhân cự tuyệt rất đơn giản, lúc tới gặp người lớn trong nhà phải có quà, không thể đi hai tay không được, anh bớt chút thời gian đi chuẩn bị quà.
Du Lệ nghĩ đến anh không có tiền nhiều cho lắm, lo anh không đủ tiền, nói khéo léo, “Hay là để em chuẩn bị đi ạ”
Chử Hiệt lắc đầu, về mặt này lại vô cùng kiên trì, “Không được, nhất thiết anh phải chuẩn bị, nếu không chẳng có ý nghĩa gì hết’ Anh đã xem qua diễn đàn rồi, biết đến gặp người lớn nhà gái phải có quà, là do nhà trai chuẩn bị, cái này mới là thành ý.
Du Lệ thật ra chẳng để ý, chuyện này chẳng ngại Chử Hiệt. Nếu Chử Hiệt chỉ là người bình thường, trong túi không có mấy, vay tiền cũng cần phải có, nhưng Chử Hiệt lại là thiên sư, cũng không giao tiếp bình thường với xã hội, hơn nữa, về mặt nhận thức cũng hơi khác chút, Du Lệ thật chẳng muốn để mặc anh mà chỉ muốn tự mình bao trọn, nuôi anh, để anh bảo vệ tốt bản thân mình là ổn.
Nhưng thấy anh kiên trì như thế, Du Lệ cũng không nói gì nữa, về mặt chỉ số EQ này cô vẫn nên có, bạn trai định làm gì thì cứ để cho anh làm thoải mái đi.
**
Sáng hôm sau, hai người cùng ra ngoài đi mua quà cho Bà Cô. Du Lệ lo lắng Chử Hiệt không lo được, hỏi anh xem có cần cô đi cùng không, Chử Hiệt không hiểu sao lại đồng ý luôn.
Chử tiên sinh chỉ nghĩ vô cùng đơn giản, có thể được ở bên nhau dĩ nhiên là muốn ở bên nhau rồi, cô ấy muốn đi anh càng vui vẻ hơn kìa. Tuy thế trên mặt vẫn lạnh tanh, nhưng nhìn động tác anh kéo tay cô thì cũng cảm giác được chút.
Chỉ là Du Lệ ra cửa sợ có người nhận ra, đành phải ngụy trang trước, rồi mới cùng anh ra ngoài.
Tuy đã ngụy trang rồi, nhưng gương mặt Chử Hiệt vẫn thế, trên đường đi cũng thu hút rất nhiều tầm mắt.
Họ đi tới trước một quầy hàng chuyên bán quà, chọn đi chọn về, Chử Hiệt vẫn không hài lòng, cảm thấy không thích hợp với người già. Tuổi tác Bà Cô cũng đã lớn, tuy vẫn chưa gặp phải bệnh tật gì, nhưng người già cần phải giữ gìn sức khỏe, có loại dược liệu nào dành cho người cao tuổi dưỡng sức khỏe tốt hơn nhỉ?
Chử Hiệt kéo Du Lệ từ trung tâm thương mại ra ngoài. Du Lệ chẳng rõ nguyên do, đành phải đi theo anh. Đi cả ngày họ cũng tới một quán lẩu để giải quyết bữa trưa, rồi tiếp tục lại đi dạo.
Đúng vậy, trong mắt Du Lệ, họ chính là đang đi dạo phố, chẳng có mục đích gì. Thêm vào hiện giờ đã là tháng bảy, mùa hè ở thủ đô quả thật nóng chết người, nóng tới mức khiến cô thấy hơi mệt mỏi.
Chử Hiệt liếc nhìn cô một cái, bước chân chuyển nhanh, đi tới một ngõ nhỏ âm u.
Ngõ nhỏ này khác hẳn cái ngõ của Bà Cô kia, vô cùng rộng, hai bên ngõ nhỏ là hàng loạt cửa hàng, ngập tràn phong cách cổ xưa, thêm nữa cũng rất mát lạnh.
Cứ như đang từ một nơi đô thị phồn hoa tiến vào một phố xá ngập tràn cổ xưa vậy. Du Lệ hơi giật mình, chẳng rõ Chử Hiệt sao mà lại phát hiện ra cái nơi thế này.
Người đi trên phố này cũng không nhiều, lại không thấy vắng vẻ, đưa mắt nhìn lại có thể thấy ông chủ và nhân viên cửa hàng hai bên đều lười biếng, hoặc chậm rãi uống trà tán gẫu, lộ ra một vẻ xa cách.
Họ đi một mạch trên đường, đi tới trước một cửa hàng bán hoa thì dừng lại.
Du Lệ ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu trên cửa hàng, đó là cửa hàng bán hoa. Cái tên này khá thú vị, trang trí trên cửa là một cây mộc thạch, có một ngọn núi giả phun nước suối cùng dãy bồn hoa, mỗi một chậu cây đều vô cùng xanh tươi, rực rỡ.
Có núi non nước cây, lộ ra một cảnh sơn thủy hữu tình, khiến người ta không kìm được mà muốn đi vào.
Vừa vào đến cửa, có một luồng không khí tươi mát trong lành ập tới trước mặt, xua tan cái nắng hè chói chang oi bức kinh người đi.
Nó khác hẳn sự mát mẻ do điều hòa mang tới, mà càng tự nhiên thoải mái, cứ như đến từ nhiệt độ ổn định do núi rừng điều tiết vậy, làm người tiến vào không tự chủ được thả lỏng thân thể, tinh thần căng thẳng cũng thả lỏng theo.
Mặt trước cửa hàng không lớn lắm, cây cối bày biện theo trật tự, mỗi loại cây đều xanh tốt vô cùng, tràn ngập sinh mệnh.
Một con kim cương Anh Vũ màu sắc sặc sỡ đứng trên giá gỗ, lúc thấy họ tiến vào, há mồm kêu, “Xin mời vào, Lâm Tứ, có khách đến kìa, mau tới tiếp khách!”
Du Lệ, “….” Ô chẳng lẽ con Anh Vũ này thành tinh rồi à?
Trong tiệm có một thanh niên trẻ tuổi mặc áo thun quần bò, đeo tạp dề làm việc nghe thấy quay đầu nhìn qua, cười bảo, “Xin chào, quý khách có cần gì không ạ?”
Chử Hiệt nói thẳng, “Tôi cần một củ nhân sâm và huyết linh chi năm trăm năm”
Anh bạn nhỏ cửa hàng lập tức ngây ra.
Người ngây ra còn có cả Du Lệ nữa, đây không phải là cửa hàng bán hoa đó sao? Hóa ra còn kiêm cả chức bán dược liệu nữa à?
Anh bạn nhân viên cửa hàng nhanh chóng hồi phục tinh thần, cười bảo, “Quý khách nói đùa rồi, ở đây là cửa hàng bán hoa, không có những thứ đó đâu”
Chử Hiệt trấn định nói, “Bảo ông chủ các anh đến đây”
Nụ cười trên mặt anh bạn nhân viên cửa hàng dần ngưng lại, cảm thấy người đàn ông này tới chắc chắn định gây chuyện, nhưng không thể đuổi người ta đi được, đành gọi điện cho ông chủ.
Mười phút sau, một thanh niên rạng rỡ tiến vào cửa hàng.
“Anh Ba!” Anh bạn nhân viên cửa hàng thấy anh ta, vui vẻ nói, “Anh đến rồi, là hai vị quý khách này ạ, họ cần huyết linh chi và nhân sâm ạ”
Người thanh niên – Lâm Tam nhìn về phía hai người Du Lệ, tầm mắt dừng lại bồi hồi trên hai người họ, cười hỏi, “Không rõ quý khách nghe ở đâu có nói chỗ chúng tôi có huyết linh chi nhỉ?”
“Mễ Kiến Hành” Chử Hiệt đáp.
Trên mặt Lâm Tam lộ ra nét kinh ngạc, rồi nhanh chóng cười tươi rói, bảo, “Thì ra là lão thái gia nhà họ Mễ, nếu là Mễ lão thái gia đã đề cử, chúng tôi có thể nhường một ít cho hai người, coi như kết một cái duyên vậy”
“Xin cảm ơn”. Du Lệ nhìn ngơ ngác, hóa ra cửa hàng bán hoa thật sự có bán dược liệu nha, thật quá sức tưởng tượng rồi.