Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mê Mẩn Vì Em

Chương 103

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cuối cùng A Kỳ Bác Nhĩ Đức vẫn không thuyết phục nổi Du Lệ tham gia trò chơi của gã, tiếc nuối vô cùng, đành sửa lại là mời họ cùng tham gia trò chơi săn thú cùng gã.

“Trò chơi săn thú á?’’ Du Lệ buồn bực, chẳng lẽ cũng là một trò chơi ác ma nữa sao?

“Đúng vậy, được tổ chức săn thú trong rừng rậm” A Kỳ Bác Nhĩ Đức chỉ vào cánh rừng rậm mêng mông vô bờ ngoài thành A Trát Bỉ Đặc, nói đầy kiêu ngạo, “Đó là khu rừng rậm săn thú của tôi, ở trong đó có rất nhiều tiểu khả ái, thú vị lắm”

Du Lệ nghĩ đến những thực vật kỳ lạ được gieo trồng trong vườn lâu đài, cũng ghi lại từ “tiểu khả ái” mà anh ta nhắc tới trong đầu.

A Kỳ Bác Nhĩ Đức ra sức thuyết phục, khiến Du Lệ thấy mà hơi ngượng.

Cô nhìn về phía Chử Hiệt hỏi, ‘Chử Hiệt à, anh có muốn đi không/”

Nếu đã dò hỏi kỹ rồi, thật ra cũng muốn xác nhận từ chỗ anh xem đi săn trong rừng có an toàn không, nếu anh cảm thấy không ổn thì cô cự tuyệt ngay. Du Lệ vẫn rất yêu tính mạng, đặc biệt là ở địa bàn chỗ nào cũng là của Ma tộc, tính nguy hiểm không cần nói cũng biết, cô hoàn toàn không lấy sinh mạng mình ra nói chơi được.

“Ảo Phỉ Nick, đi nào!” A Kỳ Bác Nhĩ Đức cười tủm tỉm bảo, ‘Thắng Ma tộc có thể đạt được hắc ma tinh thạch của A Trát Bỉ Đặc, nghe đâu nó có giá trị tương đương trăm triệu tiền vàng ở xã hội loài người đó”

Mắt Chử Hiệt lóe lên, đáp, “Vậy đi nào”

Du Lệ, “…” Hình như chỉ cần nói tới chuyện tiền thì bạn trai nhà cô đặc biệt tích cực ghê cơ.

May mà A Kỳ Bác Nhĩ Đức vẫn chưa ý thức được vị Ma tộc này hiện giờ chỉ hướng về tiền, cố gắng kiếm tiền kết hôn, nếu không cũng không mất công thuyết phục. Thậm chí gã còn chèn Du Lệ vào, tốt bụng đề xuất với Chử Hiệt, (Ảo Phỉ Nick, đây là cơ hội tốt đó, anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó thì….)

Gã cười khà khà một cái, ra vẻ ‘Anh hiểu” rồi đó.

Chử Hiệt, “…..” Có cần tẩn cho gã một trận nữa không nhỉ?

Chử Hiệt nhìn Du Lệ cẩn thận, tuy biết cô không hiểu ma ngữ gì, nhưng anh vẫn thấy chột dạ.

A Kỳ Bác Nhĩ Đức bảo họ là hai ngày sau sẽ tham gia trò chơi đi săn, bảo họ là đừng bỏ lỡ, rồi rời đi.

Nhìn theo gã rời đi, Du Lệ nhìn Chử tiên sinh rất nghiêm túc, nghi ngờ hỏi, “Vừa rồi hai anh nói gì thế?”

“Không có gì”

“Thật không?”

Chử tiên sinh rất nghiêm chỉnh ừm một câu, dù gì thì anh cũng không làm ý như lời A Kỳ Bác Nhĩ Đức nói, nên không cần chột dạ, cũng phải biểu hiện cho chính nghĩa vào.

Du Lệ quyết định tạm thời tin tưởng anh.

**

A Kỳ Bác Nhĩ Đức là một người thuộc phái hành động (Ý là nói làm ngay), sau khi chắc chắn họ sẽ tham gia trò chơi săn thú, buổi chiều đã cho người tới đo quần áo cười ngựa đi săn cho họ.

Du Lệ hỏi một thị nữ đang ghi số liệu đo đạc, “NHững con người khác có đi không?”

Thị nữ vẫn dùng thứ tiếng Anh nằng nặng như cũ đáp, “Có ạ”

Du Lệ nghe thế lại lo lo, Ma tộc trong A Trát Bỉ Đặc cũng không biết nói tiếng Anh nhiều, còn cô thì lại tiếp xúc với Ma tộc, đa số toàn là thành chủ A Kỳ Bác Nhĩ Đức dùng thứ tiếng Anh không nặng như thế, nhưng vẫn làm cô nửa hiểu nửa đoán, còn khẩu âm của những Ma tộc khác thì thật đáng sợ.

Du Lệ hỏi Chử Hiệt, “Em đã muốn hỏi từ lâu rồi, họ học tiếng Anh từ đâu thế? Sao nghe mà thấy khác quá vậy?”

“Chắc là học với con người đi vào thành A Trát Bỉ Đặc”

“Học lâu không?”

“Không rõ, chắc là rất lâu rồi”

Rốt cuộc mỗi một lần thông đạo được mở, cũng sẽ có con người đi vào thành A Trát Bỉ Đặc, muốn học một ngoại ngữ thì có rất nhiều cơ hội.

Du Lệ không tưởng tượng nổi nếu học rất lâu rồi thì sao lại nói tiếng Anh cứ quang quác như vịt kêu thế không biết? Cứ như một người nước ngoài học thứ tiếng Hoa Hạ vậy.

“Vậy ngoài tiếng Anh ra thì họ còn nói những thứ tiếng khác sao?” Du Lệ muốn biết thêm xem họ có còn biết nói những ngôn ngữ khác khó nghe như thế không nữa.

Chử tiên sinh đáp rất thành thật, “Không rõ”

Câu trả lời này của Chử Hiệt là thật, tuy đã biến thành Ma tộc rồi, tính cách anh hơi thay đổi, nhưng sự thay đổi đó không nhiều, vẫn là vẻ hờ hững chẳng thèm quan tâm đến cái gì như cũ, chuyện gì mà chẳng liên quan đến mình thì cũng không tốn sức đi để ý quan tâm làm gì.

Nhưng nếu có kẻ nào dám dọa anh, lại thần kỳ phát hiện ra anh cái gì cũng biết, chỉ thấy buồn bực trong lòng chẳng dám nói ra thôi, dám có gan hù dọa người của anh thì con ma đó sẽ có kết cục rất thảm.

Đây là người bạn thân A Kỳ Bác Nhĩ Đức đã từng được nếm thử, và gã cũng bị đói xử thảm hại tới mức nào.

Lúc ăn tối, A Kỳ Bác Nhĩ Đức mời họ cùng ăn cơm.

Tới thành A Trát Bỉ Đặc đã được hai ngày rồi, Du lệ cũng biết Ma Cảnh này tên là A Trát Bỉ Đặc, hơn nữa toàn bộ A trát Bỉ Đặc chỉ có một thành phố, nên được lấy tên là thành A Trát Bỉ Đặc.

Còn chủ nhân của A Trát Bỉ Đặc dĩ nhiên là A Kỳ Bác Nhĩ Đức rồi.

Có thể nói, A Kỳ Bác Nhĩ Đức là thành chủ A Trát Bỉ Đặc, toàn bộ Ma Cảnh là địa bàn của gã, thân phận địa vị của anh còn cao cấp hơn những Ma tộc ở Ma Cảnh Egani rất nhiều.

Vì thế với bữa tối mà A Kỳ Bác Nhĩ Đức mời, sau khi hỏi dò ý kiến Chử hiệt, Du Lệ vẫn nể tình mà nhận lời.

Bữa tối rất phong phú, đồ ăn bày đầy trên cái bàn dài hai mươi mét, mà thành viên dùng cơm thì chỉ có một người và hai ma mà thôi.

Du Lệ ngồi cạnh Chử Hiệt, nhìn người hầu tòa lâu đài bận rộn mang đồ ăn lên bày, lại nhìn một đám Ma tộc đứng quanh thấy mãi thành quen, cuối cùng cô cũng hiểu rõ sức ăn của Chử Hiệt ở trong Ma tộc thực ra vẫn rất bình thường, rốt cuộc cái vị thành chủ A Kỳ Bác Nhĩ Đức này cũng là một kẻ ăn nhiều như thế sao.

Nếu có mặt Đồ Nhĩ Tư ở đây, cũng sẽ nói cho cô biết, đây chẳng bình thường chút nào!

Tuy các loại khả năng của Ma tộc mạnh hơn loài người nhưng họ cũng chỉ ăn nhiều hơn con người có một chút thôi, cứ như họ ăn vậy tuyệt đối là rất ít.

Chỉ có loại Cổ Ma này mới có cái dạ dày đáng sợ thế.

Quả nhiên, ăn cơm một tiếng, chưa từng thấy Chử Hiệt và A Kỳ Bác Nhĩ Đức ngừng lại tý nào.

Mà họ còn cố tình vừa ăn vừa nói chuyện, còn đồ ăn trên bàn thì nhanh chóng biến mất.

Du Lệ ăn một chiếc bánh mì, một miếng thịt nướng và một bát canh thì thấy no rồi, với sự chiêu đãi nhiệt tình của A Kỳ Bác Nhĩ Đức, cô chỉ đành lễ phép là mình đã ăn no.

“Con người thật đáng thương quá đi’ A Kỳ Bác Nhĩ Đức than lên, “Rõ ràng con người có thể sáng tạo ra rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng do dạ dày quá nhỏ, nên ngày nào cũng cố sức mà ăn cũng chỉ ăn được có một chút, cả đời cũng không thể ăn hết đám thức ăn ngon lành do mình sáng tạo ra”

Du Lệ, “….. ha ha”

Một tiếng sau, đám đồ ăn trên bàn cũng bị tiêu diệt gọn. Du Lệ nhìn nhìn hai vị Ma tộc, thấy bụng họ vẫn phẳng lì, cứ như ở đó có một cái động không đáy vậy, toàn bộ đồ ăn đổ vào đó đều tiến thẳng vào động đó vậy.

Tiếp đó họ rời sang chỗ đình viện trong khu rừng lâu đài, để người hầu bưng bánh ngọt và trà mang tới.

Ánh mặt trời đã xuống núi, cột đá ở giữa đình viện được khắc hoa khảm đá quý dần trở nên sáng dần lên, nhìn từ cao xuống dưới thấy cả thế giới như nhuộm ánh trăng vậy.

A Kỳ Bác Nhĩ Đức vốn là một con ma rất biết hưởng thụ, sinh hoạt cũng rất cao sang, chưa bao giờ để mình bị thiệt cả.

Gã chỉ vào đám đá quý đang phát sáng rực rỡ kia bảo, “Tôi đã từng nghe một con người nói rằng, ban đêm thế giới loài người sẽ có trăng, cũng có loại ánh sáng của trăng chiếu rọi, tôi đã đi rất nhiều nơi mới tìm được thứ đá quý có thể phát sáng như trăng thế này đấy, thấy có đẹp không/”

“Vâng, đúng là đẹp thật” Du Lệ khen thật lòng.

A Kỳ Bác Nhĩ Đức cao hứng lắm, gã cứ như một kẻ đi thu gom vậy, thích thú cho người ta được thưởng thức những thứ gã cất chứa, Du Lệ cũng rất phối hợp khen ngợi.

Một người một ma cứ vui vẻ đáp qua lại, ánh mắt Chử Hiệt nhìn mấy lần trên người A Kỳ Bác Nhĩ Đức, cũng không cắt ngang lời họ.

“Đúng rồi, tiên sinh A Kỳ này, các anh ngoài nói tiếng Anh ra thì còn nói ngôn ngữ khác không?” Du Lệ cuối cùng không kìm được hỏi.

“Không biết” A Kỳ Bác Nhĩ Đức đáp dứt khoát, “Chúng tôi có thể tiếp xúc với con người, đại đa số là nói bằng tiếng Anh thôi” Gã nhìn mắt Du Lệ, nói như tiếc nuối, “Thật ra thì tôi cũng thấy rất hứng thú với con người ở thế giới Đông Phương các cô, tiếc là Yêu tộc và thiên sư bảo vệ giới Đông phương quá mạnh, thêm nữa là rất đoàn kết”

Ma tộc chẳng cách nào tiến bừa vào giới Đông Phương được, cứ để mặc người ta tiến vào Ma Cảnh.

Du Lệ nói thầm, thật tốt quá đi, nếu mà cứ để Ma tộc các người tùy tiện tiến vào giới Đông phương để làm loạn thì cũng quá nguy hiểm rồi.

Xem ra đây là nguyên nhân con người tham gia trò chơi ác ma không có người của Hoa Hạ.

“Nghe bảo trong thế giới con người các cô thì khó học nhất là tiếng Hoa Hạ, có rất nhiều người nói tiếng Hoa Hạ không được tý nào” Nói đến đây, A Kỳ Bác Nhxi Đức lại thấy tiếc, đến tiếng Anh họ khó như thế mà họ còn nói được, nếu mà học tiếng Hoa Hạ khó thế, thì đến bao giờ mới có thể học được đây?

Du Lệ tiện nói luôn, “Không có đâu, Chử Hiệt nói rất giỏi đó”

A Kỳ Bác Nhĩ Đức nghi ngờ nhìn Chử Hiệt, không tin tý nào.

Chử Hiệt bưng chén trà lên nhấp miệng, bình thản bảo, “Có người trời sinh đã vụng rồi, chẳng cách nào học được ngôn ngữ tộc mình đâu”

Da mặt A Kỳ Bác Nhĩ Đức cứng đờ, tức giận bảo, ‘Ảo phỉ Nick, Ý anh là gì hả/”

“Là ý trên mặt chữ đó!”

A Kỳ Bác Nhĩ Đức suýt nữa thì tức giận nổ phổi ngay tại chỗ, Du Lệ thấy tình hình có vẻ không ổn, vội vàng kéo Chử Hiệt chào rời đi.

Khi đi xa rồi, Du Lệ mới bảo, “Anh cần gì phải làm cho anh ấy tức thế chứ?”

Chắc A Kỳ Bác Nhĩ Đức trời sinh không có thiên phú ngôn ngữ, vì thế mới phải đi theo con người vào thành A TRát Bỉ Đặc học nhiều năm như thế, chỉ học được thứ tiếng Anh bồi, thấy cũng đáng thương quá.

Mặt Chử Hiệt lạnh tanh bảo, ‘Anh ta vẫn cứ thích kéo em nói chuyện”

Du Lệ, “….. Vì thế anh mới mất hứng à?”

Chử tiên sinh im bặt. Du Lệ lập tức không nhịn được phì cười, túm lấy cánh tay anh, cười nghiêng ngả dựa vào cánh tay anh.

Cô cũng không ngờ được là, người đàn ông này lại ghen (ăn dấm chua), hóa ra lại có phản ứng thế này, đáng yêu quá đi.

Du Lệ ngửa mặt lên nhìn anh, thấy anh bĩu môi đi phía trước, tự dưng nhón chân lên, hôn nhanh một cái lên mặt anh.

Thần sắc Chử Hiệt hơi động, định hôn lại, Du Lệ đã rụt về, ngẩng đầu nhìn người đi phía trước, thần sắc cứng đờ, lại hơi ngượng.

So với ngượng ngùng của cô, đám người hầu có Nydia đi ngang qua cũng đều cứng đờ, giật mình nhìn họ.

Cô ta không ngờ được là cái cô gái Đông Phương này lại có quan hệ thế này với Ma tộc, chẳng trách mà tối qua cô ta hẹn lại không đến, thì ra là vậy.

Con người bị Ma tộc dụ dỗ không ít, nhưng cũng vì sự khác nhau giữa người và ma nên có kết quả rất ít.

Đột nhiên, trong lòng Nydia chợt run lên, thấy đôi mắt vàng sáng của vị Ma tộc đi cạnh cô gái Đông phương kia lia tới, rõ ràng chỉ là một động tác tùy ý thôi lại khiến cả người cô ta rét run lên, chẳng dám nhìn lâu, vội vàng cúi đầu đi theo những người hầu khác rời đi.

Mãi cho tới khi họ biến mất, Du Lệ mới nói với Chử Hiệt, “Đó, con người kia là Nydia đó”

Chử Hiệt khẽ ừ bừa, vẫn còn nhớ mãi chuyện vừa rồi, cứ nhìn cô chằm chằm bảo, ‘Tiểu Lệ Chi à, có cần hôn lại nữa không?”

Du Lệ, “….”

Dĩ nhiên là mình không hôn rồi, Du Lệ lôi thẳng anh về phòng. Vừa đẩy cửa phòng ra thì nghe được một tiếng kêu “mễ pi” nũng nịu yêu thương.

“Tiểu Hắc Cầu!”

Du Lệ kêu lên sung sướиɠ, ngẩng đầu nhìn thấy một Cục lông xù đen đang ngồi trên tay vị ghế sofa, trong ánh sáng nhu hòa của đám đá quý trên tường, đôi mắt màu hổ phách của tiểu Hắc Cầu lóng lánh sáng.

Du Lệ một tay bế nó lên, cao hứng nói, “Lúc trước em đi đâu thế, chị rất lo lắng đó”

Tiểu Hắc Cầu dùng móng vuốt xù lông đè đè tay cô lại, cất tiếng meo một cái.

Hai kẻ chủ sủng (chủ nhân – sủng vật, vật cưng) đang lúc giao lưu, có một tay thò qua túm cục lông xù lên.

Du Lệ ngẩng đầu nhìn người nam nhân đang xách tiểu Hắc Cầu đi, nghe thấy anh bảo, “Em đi rửa mặt trước đi”

Du Lệ nhìn anh, lại nhìn tiểu ma bay đang bị treo lơ lửng giữa không trung, bốn móng co cụm lại, nghi ngờ bảo, “Anh lại muốn bắt nạt nó à?”

‘Không, anh chỉ giao rõ chuyện cho nó thôi”

Ma bay rất thông minh, mấy ngày rồi Du Lệ cũng được thử biết rồi, không hỏi gì nhiều, mà đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Đợi khi cô đi rồi, Chử Hiệt cúi đầu nhìn cục lông xù cuộn tròn giữa không trung, lạnh nhạt hỏi, ‘Tìm được rồi chứ?”

Tiểu Hắc Cầu kêu meo một tiếng, thân thể lơ lửng giữa không trung quay quay.

“Làm được không tồi” Chử Hiệt tiện tay ném nó đi, để nó tự mình đi tìm chỗ mà nghỉ ngơi.
« Chương TrướcChương Tiếp »