Chương 2: Trí nhớ biến mất
Edit+Beta: Lã Thiên Di
“Ăn no sao?” Hidemoto cười tủm tỉm hỏi.
“Một người ăn gần sức ăn của ba người.” Thức thần ở một bên nhịn không được mở miệng nói.
“Lần đầu tiên nhìn thấy một công chúa có thể ăn như vậy!”
“Bởi vì ta đói bụng. Tiểu Mễ [1], ngươi phải hiểu được và thông cảm cho người khác nga!”
[1] Tiểu Mễ: hạt gạo nhỏ
Kính Hinh quay đầu nhìn về phía bên tiểu cô nương làm bằng gốm sứ giống như oa nhi, ánh mắt cong cong, miệng cong cong. Nàng là Shikigami (thức thần) [2] của Keikain Hidemoto.
[2] Shikigami (式神: thức thần) là loại bùa chú được sử dụng để triệu tập một loại linh hồn bởi onmyouji. Chúng có thể được xem giống như là hầu cận của phù thủy và được triệu hồi thường xuyên thông qua việc sử dụng những tờ giấy có kích thước bằng lòng bàn tay (ofuda) viết thần chú trên đó.
“Tiểu Mễ? Thật là một cái tên ngu ngốc, ta mới không gọi bằng tên này.” Nữ oa nhi thức thần bưng bát kháng nghị trả lời.
“Vậy tên của ngươi gọi là gì?” Bụng đã căng no, tâm tình Kính Hinh rõ ràng vô cùng tốt, cả người đều cười khanh khách.
“……”
Nữ oa nhi nhìn về phía Hidemoto, một loại ánh mắt cầu xin giúp đỡ. Chủ nhân chưa từng có đặt tên cho nàng, luôn luôn đều gọi nàng là thức thần.
“Tiểu Mễ, tên rất có ý tứ. Cứ như vậy đi.”
Hidemoto dùng cây quạt che khuất khóe miệng, cùng Kính Hinh đùa với thức thần nhà mình.
“Tiểu Lạp khi nào thì lấy điểm tâm đem đến a.” Kính Hinh một mặt chờ mong nuốt nuốt nước miếng, trong miệng gọi Tiểu Lạp, Tiểu Lạp là một nam oa nhi thức thần khác. Cứ như thế mà lấy tên của lão thổ, Hidemoto đồng ý để nàng đặt tên cho thức thần của mình. Bởi vì cảm thấy bộ dáng rối rắm của thức thần rất là thú vị.
Hidemoto dùng cây quạt khảy lông bên thủy tinh châu [3], không chút để ý hỏi: “Điểm tâm một hồi sẽ mang đến, ngươi đã thích ứng được với cái tên ‘YouHime’, còn có sinh hoạt của nàng sao?”
[3] Thủy tinh châu: quả cầu thủy tinh
“Cái tên ‘YouHime’ này là do mọi người gọi, ta chính mình là có tên.”
Kính Hinh kiên định trả lời, cho dù người này cho nàng ăn cơm, cũng không thể yêu cầu nàng bỏ qua tên của bản thân.
Dường như nhìn thấu Kính Hinh, Hidemoto cười nhẹ nói: “A……, ta không có tính toán cho ngươi bỏ qua tên, chính là muốn biết ta nên xưng hô với ngươi như thế nào?”
“Ta gọi là Kính Hinh, ngươi đã biết trong thân thể này thay đổi linh hồn, như vậy có thể hay không cho ta trở lại thân thể nguyên bản của mình?” Hiện tại điều mà nàng muốn biết nhất chính là làm sao để thoát ly [4] khỏi thế giới kỳ quái này.
[4] Thoát ly: rời khỏi
“Kính Hinh sao? Ngươi có còn nhớ rõ chính mình như thế nào lại biến thành ‘YouHime’ không?”
Nghe được lời nói của Hidemoto, Kính Hinh ngớ ra. Lắc đầu nói: “Không nhớ rõ.”
Nàng thậm chí không nhớ chính mình trước khi xuyên không là đang làm cái gì. Cho nên mới sẽ cảm thấy tất cả đều vô cùng kì diệu.
“Kính Hinh, ngươi cảm thấy trở thành ‘YouHime’ không tốt sao? Nàng có dung mạo tuyệt sắc khuynh quốc, linh lực cường đại, năng lực chữa khỏi hết thảy đau xót……”
“Ngươi tới gặp ta, chính là muốn nói cái này sao? Muốn ta quên chính mình, giả dạng làm ‘YouHime’ mà sống sót?”
Kính Hinh nhíu mày. Nếu thật đúng là như vậy thì hỏng bét, tên nam nhân trước mắt này là người duy nhất có thể giúp nàng trở về thế giới cũ.
“Không phải, đơn giản chính là không muốn ngươi bỏ qua cơ hội tốt mà thôi.” Hidemoto cười khẽ.
“Bỏ qua một thân thể tuyệt thế mĩ mạo thì không nói, mỗi ngày đều bị giam cầm ở trong phòng. Năng lực chữa trị cũng không phải được tùy tâm sử dụng, mà là bị cái người gọi là ‘Phụ thân đại nhân’ kia lợi dụng để kiếm tiền. Tim của ta vẫn là mục tiêu của bọn Youkai, sinh mệnh hiện tại của ta chính là ‘ngàn cân treo sợi tóc’. Quan trọng nhất là cơm, mỗi bữa đều ăn không đủ no.”
Kính Hinh mặt không biểu cảm, giọng điệu nghiêm túc trả lời. “Từ những điều trên ta có kết luận như sau. Ta không muốn thân thể tuyệt sắc khuynh thành, hy sinh tự do của ta, sinh mệnh, còn có khẩu vị ăn uống.”
“Ngươi rất thú vị đâu! Nhưng thật có lỗi, ta không có cách nào cho ngươi trở lại thân thể nguyên bản.”
Kính Hinh khóe miệng hơi run rẩy, người này tuy rằng ngoài miệng nói xong thật có lỗi. Nhưng hoàn toàn là một bộ dáng mặt mày hớn hở a. Kính Hinh hít một hơi thật sâu: “Ngươi đã biết linh hồn thay đổi người, như vậy ngươi có biết tại sao lại thay đổi không?”
“Ân, biết a. Đại khái là YouHime chân chính mấy ngày hôm trước ở trong pháp trận do đệ đệ ta họa a ~.”
“……”
“Thật không ngờ pháp trận ở trong đình viện lại bị YouHime đứng vào.”
“……”
“Hắn vẫn là một cái đứa nhỏ, rất có khả năng cảm thấy rất nhàm chán. Cho nên họa một cái pháp trận gì gì đó không biết làm.”
Xem bộ dáng Hidemoto một mặt nói ‘Ta vô tội’, Kính Hinh nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Sau đó, cái pháp trận kia đến cuối cùng là làm cái gì?”
Hidemoto đưa tay vào trong áo, sau đó lấy ra một quyển sách, cười tủm tỉm nói: “Sáng sớm ta mới biết được hắn vẽ pháp trận như thế này, nhưng là một loại pháp trận sẽ không thấy hiệu quả……”
Kính Hinh khẩn trương đoạt lấy quyển sách trên tay Hidemoto. “Chính là trang thứ hai……” Keikain Hidemoto ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.
Đó là một cái pháp trận tương đối phức tạp, giao thoa cùng nhau tung hoành còn có tự phù kỳ quái. Kính Hinh xem liền cảm thấy quáng mắt, đệ đệ hắn như vậy lại có thể họa ra được cũng hay nhở.
Trong sách còn có một tờ giấy viết thư màu trắng, mặt trên viết –
Hidemoto ca ca thân ái:
Ca, quyển sách có pháp trận kia là do đệ nhị họa ra. Mấy ngày hôm trước ta cùng Dono ca ca đi đến Thành chủ Phủ đệ làm hộ vệ, vì cảm thấy nhàm chán nên ta tùy tiện họa ở trong đình viện. Lúc đó ta cũng không nhớ được đây là cái pháp trận gì, về nhà tìm đọc sau mới phát hiện đây là một cái pháp trận cấm.
Hoàn hảo cái pháp trận kia có khả năng sẽ không hiệu quả, cho nên ca ca tìm thời gian đi vào đình viện của Thành chủ Phủ đệ đem cái pháp trận kia xóa đi. Nếu như có người bị pháp trận kia làm hại, làm ơn thay thế ta nói lời xin lỗi, tận lực bồi thường cho người bị hại kia.
Là do ta quá sơ suất, thế nhưng pháp trận kia có tác dụng như thế nào ta đều quên. Sâu trong tâm can ta cảm thấy chính mình tu hành không đủ, cho nên xuất hành khởi giá đi tu. Thỉnh chớ chờ đợi.
Kí tên
Keikain Dodan.
“Cái gọi là tu hành bất quá là chuốc họa xong liền chạy trốn đi, hoàn toàn đem trách nhiệm đổ cho người khác!” Kính Hinh hung hăng đem thư quăng trên mặt đất.
Sau đây sẽ là phần giới thiệu về cái pháp trận kia.
Đó là một cái chú pháp cấm. Đem thân thể cùng linh hồn phù hợp triệu hồi trên thân thể đã tử vong, linh hồn được triệu hồi mất đi hết tất cả trí nhớ của bản thân trở thành chủ nhân của thân thể không có linh hồn.
Kính Hinh vô lực, tại sao loại chuyện này đều có thể làm ra, thế giới này đến cùng là có bao nhiêu sự tình không khoa học a!
“Cái pháp trận kia do Dodan họa ra là một cái bán thành phẩm, cho nên người thường đi lên cũng không có chuyện gì xảy ra. Nhưng YouHime là người có được linh lực cường đại. Có khả năng là linh lực của nàng ấy đã khởi động pháp trận này rồi”. Âm thanh từ tính trầm thấp của Hidemoto lộ ra một tia xin lỗi.
“Bởi vì là bán thành phẩm, cho nên trí nhớ của ngươi chỉ mới bị mất một nửa. Ngươi còn nhớ rõ thân phận của chính mình.”
“Cái pháp trận này không phải đối người chết mới hữu hiệu sao?”
“A, hẳn là như vậy đi, nhưng là thông qua ‘YouHime’ làm thí nghiệm. Chứng minh kỳ thật đối người sống cũng hiệu quả.”
“Không cần tùy tiện lấy người khác ra làm thí nghiệm a!” Kính Hinh phẫn nộ, trán nổi đầy gân xanh.
Hidemoto vô tội cười, hắn là sáng sớm mới phát hiện ra trong sách có cái thư tín kia, lập tức liền chạy tới Thành chủ Phủ đệ. Nhưng là tựa hồ đã không đến kịp, pháp trận kia thế nhưng lại hiệu quả, người bị hại lại chính là YouHime.
“Kia, YouHime nguyên bản đâu? Nàng ở trong thân thể của ta sao?”
“Dung hợp thôi, linh hồn của YouHime và ngươi cùng dung hợp ở trong một thể xác.”
Hidemoto tươi cười thâm ý sâu sa, giọng điệu nghiêm cẩn làm cho Kính Hinh ngây dại, khóe miệng giật giật nói: “Linh hồn hai người cùng nhau dung hợp ? Này không khoa học……”
“Không khoa học? Tuy rằng không hiểu ý nghĩa của từ này, nhưng ít nhiều là ngươi cũng có thể cảm giác được đi.” Hidemoto giơ khóe miệng lên.
“Càm giác được chính bản thân mình trở nên có chút kỳ quái.”
“……”
Không thể phản bác, đột nhiên có thể nghe được tiếng Nhật. Đối với người tên là ‘YouHime’ hoàn toàn không quen thuộc lại ngụy trang phi thường thành công. Trong nháy mắt nàng cũng từng có chút hoang mang, nàng có lẽ chính là YouHime.
“Ta không thể trở về được sao?”
“Đừng làm ra cái biểu cảm tuyệt vọng đó.”
Hidemoto loan toan khóe miệng: “Ta sẽ nghĩ biện pháp. Trước đó, ngươi có nguyện vọng gì cứ nói ra, ta sẽ giúp ngươi.”
Kính Hinh hơi giật mình, lấy tay nắm chặt tay áo kimônô, thấp giọng nói: “Nguyện vọng của ta?”
Trầm mặc một lát, Kính Hinh giọng điệu tràn ngập kiên định nói: “Ta nghĩ muốn mỗi ngày đều được ăn no.”
“Chính là như vậy sao?” Hidemoto nhịn không được cúi đầu cười.
“Như vậy về sau đói bụng đi đến Keikain gia, mỗi ngày ta sẽ cho ngươi đều được ăn no .”
Keikain Hidemoto đứng dậy đi đến trước bàn, vẽ một trương phù [5] đưa cho Kính Hinh.
[5] Trương phù: hình nhân bằng giấy
“Đây là ‘Shikigami’ [6], chính là lúc ta vừa mới mang ngươi đi ra, Shikigami có thể biến thành bộ dáng của ngươi thay ngươi ngây ngốc trong phòng. Nó có thể thay thế ngươi ở lại trong Thành chủ Phủ đệ. Sau đó thừa dịp ta phái thức thần đem xe đi đón ngươi là có thể đến Keikain gia ăn cơm.” Hắn đối nàng mỉm cười, âm thanh từ tính lộ ra con người ôn nhu.
[6] Shikikami – Một dạng Shikigami có thể thay đổi hình dạng.
“Còn muốn thêm cái gì?”
“Có thể phiền toái ngươi chế tạo ra cho ta một cây đao sao? Đao dùng để chém gϊếŧ Youkai hay Ayakashi [7].” Kính Hinh nghiêng đầu đối Hidemoto nhẹ nhàng cười.
[7] Ayakashi: Thỉnh thoảng thì từ “Ayakashi” được sử dụng thay cho “Youkai”, nhưng hai từ có thể thay thế cho nhau. Trong Arc nói về quá khứ, từ đầu tiên được sử dụng phổ biến hơn, trái ngược lại ở thời đại hiện nay, từ thứ hai lại thông dụng hơn. Trong Series, “Ayakashi” còn sữ dụng là một chữ để đọc thay thế cho Hán tự đầu tiên của từ “Youkai” (妖 – yêu).
“Tánh mạng của ta, ta muốn dùng chính bàn tay của mình tự mình bảo hộ mới là kiên định.”
“Trách không được vì sao ngươi không muốn tuyệt thế mỹ mạo, bởi vì linh hồn Kính Hinh so tuyệt thế mĩ mạo còn tuyệt hơn thế nhiều.”
Hidemoto lộ ra một tia cười nhàn nhạt, sườn mặt tuấn mỹ mang theo một hơi thở nhẹ nhàng mà phô trương.
“Thật sự là cám ơn ngươi đã khích lệ, sau khi đệ đệ ngươi trở về…” khóe miệng Kính Hinh lộ ra nụ cười, dung nhan khuynh thành lộ ra mềm mại. Mà nụ cười mềm mại đáng yêu này làm cho Hidemoto cảm thấy lạnh cả sóng lưng.
“…Ta cần phải làm cho hắn thấy một mất một còn.”
“Đó là đương nhiên……”
Hidemoto cân nhắc vì nàng tạo ra bả đao kia. Bả đao chuyên dùng để chém yêu đi, bằng không tánh mạng đệ đệ nhà hắn khó mà giữ a.
“Đừng lo lắng, ta sẽ không đối với đệ đệ ngươi làm cái gì. Cho dù cảm xúc có thể không khống chế được, không cẩn thận làm nguy hại đến hắn…”
Kính Hinh ôn nhu cười: “…Ta sẽ lập tức dùng năng lực chữa trị của ta, chữa khỏi cho hắn.”
“Đã phạm tội về sau còn muốn hủy diệt hành vi phạm tội sao? Này, ngươi quả thật đúng là một công chúa điện hạ khủng bố.” Keikain Hidemoto cười nói.
“Hiện tại nên đưa công chúa điện hạ trở về, còn điểm tâm thì cứ mang về ăn đi.”
“Điểm tâm?!” Kính Hinh hai mắt sáng ngời, lộ ra ngón tay cái nói.
“Keikain Hidemoto, ngươi quả nhiên là một người tốt.”
“Loại xưng hô này quả thật mới lạ. Bảo ta Hidemoto thì tốt rồi, về sau thỉnh nhiều hơn chỉ giáo, Tiểu Hinh.”
“…… Bảo ta A Hinh đi. Cảm ơn ngươi, Hidemoto.”
Cứ như vậy Kính Hinh kết giao được với người bằng hữu đầu tiên, người đó chính là – chùm đầu xỏ đã hại nàng xuyên không đến thế giới này, tên là Keikain Hidemoto, là một âm dương sư rất lợi hại. Bởi vì có hắn trợ giúp, cuộc sống xuyên không của nàng chính thức mở màn……