Mê Luyến

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: đồng nhân Nurarihyon no Mago, xuyên không, nhất kiến chung tình,… Convert: Shiyuka (TTV) Edit+Beta:Lã Thiên Di Đây là tác phẩm đầu tiên mà mình edit, trong quá trình edit sẽ có nhiều điểm sa …
Xem Thêm

Chương 10: Biến hóa
Edit+Beta: Lã Thiên Di

Kính Hinh nhìn chính bản thân mình trong gương, hai mắt đều thâm quầng cả lên, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Ngày hôm qua sau khi bị Rihyon cầu hôn xong thế là nàng liền mất ngủ.

Mặc kệ như thế nào đi nữa, việc Rihyon cầu hôn đều là quá đột ngột. Buông gương đồng xuống, Kính Hinh ra ngoài ngồi ở trên sàn đình viện, hít một hơi thật sâu.

Loại chuyện luyến ái này nàng chưa từng có nghĩ tới, trước kia việc ổn định cuộc sống nàng còn không biết nên làm thế nào nữa chứ nói gì đến kết hôn. Đúng rồi, chờ tốt nghiệp xong thì tìm một công việc ổn định sau đó tìm một người tốt với nàng và hiếu thuận với cha mẹ nàng thì cùng người đó kết hôn.

Lại nói tiếp, sau khi nàng nhận thức được Rihyon, hắn luôn đối xử tốt với nàng. Thế giới này cũng không tồn tại cái vấn đề gì liên quan đến cha mẹ hay gia tộc, thân phận như thế nào……

Hai má Kính Hinh đột nhiên đỏ lên. Nàng thế nhưng lại tưởng tượng sẽ cùng hắn kết hôn, điều đó cũng không hẳn là sai nhỉ!?. Tuy rằng nàng cũng không để ý về việc đối tượng mà mình kết hôn là Ayakashi, nhưng nếu muốn ở trong thế giới này thành lập gia đình như trong lời nói…… thì một tia hi vọng trở về thế giới cũ của nàng sẽ bể mất.

Nếu hết thảy đều là mộng thì tốt rồi. Khi nàng vừa ngủ dậy thì phát hiện nguyên lai hóa ra nàng đang ở tại phòng học, lão sư dùng phấn viết trên bảng đen đề bài luyện tập. Sau đó người bạn ngồi cùng bàn cười nhạo nàng có phải hay không trong mộng lại mơ thấy chính mình ăn cái gì. Tan học về nhà, ba ba thì đã nấu cơm, mẹ thì sai nàng đi mua hoa quả……

“Tiểu Hinh.”

Nghe được có người gọi tên mình, Kính Hinh hoảng hốt. Khuôn mặt tuấn mỹ của Rihyon phóng đại trước mắt mình, nàng hoảng hồn nhanh chóng vội vàng lui ra phía sau, nhỏ giọng hỏi: “Nura?”

“Ân, nàng đang nghĩ cái gì, bộ dáng thật chuyên tâm nha?”

Rihyon ngoéo khóe môi một cái, ánh mắt vừa rồi của nàng trống rỗng, không hồn nhìn về một nơi xa xăm nào đó. Loại ánh mắt này hắn cũng không hề xa lạ gì, nàng hẳn là suy nghĩ về cuộc sống trước kia của mình. Nhưng hắn không hề thích nàng lộ ra loại ánh mắt này chút nào.

“Chẳng lẽ đang suy nghĩ về ta sao?”

“Khụ……”

Ban đầu thì đúng là nàng đang suy nghĩ về hắn, nghĩ đến ngày hôm qua về lời cầu hôn của hắn nên trả lời như thế nào, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thế nhưng đã nghĩ đến cuộc sống trước kia.

“Nura, về sự tình mà ngươi nói vào ngày hôm qua.”

“Về việc trở thành vợ của ta sao?”

Mâu quang Rihyon hơi chuyển, nàng nhanh như vậy đã cho hắn câu trả lời, hơn phân nửa phần trăm chắc chắn là nàng sẽ cự tuyệt. Tuy rằng hắn thật sự hi vọng nàng sẽ lập tức trả lời, nhưng hiện tại tạm thời thì không thể sốt ruột: “Tiểu Hinh nên nghiêm cẩn suy xét lại, giẫm lên tình cảm của người khác thì thật tàn nhẫn nha!”

Giẫm lên tình cảm của người khác?! Kính Hinh khóe miệng hơi hơi run rẩy, nhìn tên nam nhân yêu mị trước mắt này nói nàng giẫm lên tình cảm của hắn, nàng đành mở miệng gải thích: “Ta còn không có tính đến việc kết hôn, cũng chỉ là tính đến việc thành hôn……”

“Ân, ta đã biết, vậy việc kia chờ nàng tính toán xong thì lại cùng ta nói.”

“Không, ý của ta là……?!”

“Ý tứ của nàng ta đã lý giải xong rồi.”

Nháy mắt hắn đột nhiên tới gần gương mặt nàng, hô hấp nóng rực cứ thế mà đập vào bên má nàng. Hai má Kính Hinh lập tức đỏ bừng, nhanh chóng lui ra phía sau, cùng hắn kéo mở khoảng cách, lắp bắp hỏi: “Ngươi lý… giải cái gì… thật sự lý giải sao?”

Nhìn đến phản ứng của nàng, trong mắt Rihyon nổi lên tươi cười. Điều hắn muốn chính là loại hiệu quả này, làm cho nàng biết hắn chính là muốn cưới nàng làm vợ.

“Ngươi cười cái gì, ta chính xác là đang cự tuyệt ngươi, ngươi biết không?” Kính Hinh bĩu môi nói.

“Ta biết, nàng chính là muốn đem thời gian kết hôn hoãn lại, không có quan hệ gì cả. Nàng đang suy xét lúc nào kết hôn mới là thời điểm tốt.” Rihyon mắt vàng trung mang theo giảo hoạt quang mang.

“Thời gian kết hôn đều nghe hết theo lời nàng.”

“Ngươi căn bản là không có nghe ta nói, không phải là hoãn thời gian kết hôn……”

Lời của nàng còn chưa có nói xong, hắn liền bế ngang nàng, cúi đầu ở bên tai nàng thấp giọng nói: “Đối với ta mà nói, đây là hoãn thời gian kết hôn. Tiểu Hinh, nếu nàng gả cho người khác ta nhất định sẽ đi quấy rối đến cùng.”

“…… Ngươi là vô lại sao?” Kính Hinh không nói gì.

“Chỉ là do không có cách nào thôi.”

Rihyon tươi cười yêu dã: “Nếu không dùng phương thức vô lại này thì ta không thể cưới nàng vào cửa.”

(Di Di: Ô, hóa ra anh cũng biết chính mình vô lại sao!?

Rihyon: Con nít con nôi đi sang chỗ khác chơi. *lườm*

Di Di: Phũ thế, uổng công em khen anh là đồ vô lại.

Rihyon: Mới nói cái gì đó *sát khí hừng hực tỏa ra*

Di Di: Hahaha… em đâu có nói gì đâu, chắc anh nghe nhầm đó. Nào, quay lại vấn đề chính thôi. *nói xong Di Di liền bay nhanh với tốc độ ánh sáng*)

“Ngươi đang mang ta đi đâu?”

“Đi ăn cơm dã ngoại.”

Nghe được Rihyon nói như vậy, nguyên bản mặt Kinh Hinh đang ở trạng thái không tình nguyện liền nháy mắt sáng ngời, theo bản năng hỏi: “Ngươi đã nói cho Hidemoto biết là nên chuẩn bị nhiều đồ ăn chưa?”

“…… Chỉ có hai người chúng ta thôi, Tiểu Hinh.”

Rihyon dừng bước chân lại, Kính Hinh chớp chớp mắt nói: “Không mang Hidemoto theo sao?”

(Di Di: “mang” ư!? (⊙︿⊙) Tiểu Hinh cũng thật là ác đó, tại sao lại coi anh ấy như hành lý mà xách theo cơ chứ. Số anh thật là khổ đấy Hidemoto à. *vỗ vai đồng cảm*

Hidemoto: “…” *quạ quạ*

Di Di: “…” *liếc mắt đầy an ủi*

Hidemoto: Đó là số phận đau thương của những nam phụ đấy Di Di à. *thở dài*

Di Di: Không sao, anh còn có em mà. Em là chuyên gia theo chủ nghĩa nam phụ. Trong bất kì nơi nào, có nam phụ bị rớt đài, em liền “lượm” người đó về làm của nên anh cứ anh yên tâm đi. *một mặt đầy gian tà*

Hidemoto: “…” *lặng lẽ rút khỏi khi Di Di còn đang ở trong tự kỉ cấp độ cuối của mình*)

“Đương nhiên không mang theo, chúng ta phải đi ước hội [1].”

[1] Ước hội: nói nôm na dễ hiểu là đi hẹn hò đó mờ ~. Để nguyên bản là ước hội cho nó hay.

Hai má Kính Hinh xuất hiện một màu đo đỏ đáng nghi, phản bác nói: “Là chuyến đi dã ngoại, mới không phải ước hội đâu.”

“Tiểu Hinh, vô luận xảy ra sự tình gì nàng đều luôn nghĩ đến Hidemoto đầu tiên.” Rihyon môi mỏng thượng quải một chút mỉm cười, Kính Hinh nháy mắt cảm nhận được một loại cảm giác áp bách.

“Còn đồng ý cho hắn xưng hô tên của nàng.”

“Xưng hô thẳng tên thì có vấn đề gì?” Kính Hinh nhíu mày hỏi, đột nhiên nhớ tới lần trước Rihyon hô thẳng tên của Yuki-Onna, hai má Yuki-Onna lập tức liền đỏ bừng.

“Đương nhiên là có vấn đề.”

Ngón tay hắn nhẹ nhàng phất qua bên má nàng, làm cho trái tim của Kính Hinh không thể khống chế được gia tốc liền đập nhanh. Hắn dùng âm thanh yêu mị nói: “Tên gọi của nữ tử chỉ có thể cho phu quân của mình gọi, nàng biết không?”

“Không biết.”

Kính Hinh không có chần chờ gì liền trả lời. Nhíu mày, cho nên nàng thật chán ghét thế giới này. Không chỉ đơn giản là nàng không thể được nhìn thấy người thân mà còn vì văn hóa, phong tục tập quán ở đây nàng một chút cũng đều không biết gì.

“Cuộc sống ở thế giới của ta, quan hệ bằng hữu đều là xưng hô thẳng tên không cần xưng hô dòng họ. Đây là điều vô cùng bình thường .”

“Ta cũng đã nghĩ đến trường hợp này.”

Rihyon nhẹ nhàng cười, nhưng giọng điệu vẫn không có đổi: “Nhưng ta cảm thấy thật ghen tị, tựa như hiện tại là đang ghen tị với Hidemoto……”

“Nura, sắc mặt của ngươi luôn không thay đổi nói toàn những lời làm cho người khác có thể vì nó mà đỏ mặt hay tim ngày càng đập nhanh hơn.”

Kính Hinh bất đắc dĩ thở dài, hai má mang theo một tia đỏ ửng nói: “Ngươi đối với ta cầu… hôn… Chuyện này thật sự làm cho ta thật kinh ngạc. Bởi vì, vô luận là gì đi chăng nữa ngươi và Hidemoto đều là bằng hữu của ta.”

“Hidemoto là bằng hữu thì không sai chút nào.”

Rihyon tươi cười yêu dã để sát vào gương mặt nàng, ở nàng trên trán nhẹ nhàng in xuống một nụ hôn, câu môi nói: “Nhưng bổn thiếu gia là phu quân tương lai của nàng.”

Kính Hinh vuốt cái trán mình vừa mới bị hôn, hai má đỏ bừng rống to: “Nura Rihyon!! Ai ai ai cho ngươi làm như vậy !!” (Di Di: đây là lần đầu tiên Tiểu Hinh kêu đầy đủ họ và tên của anh ra nha)

“Ha ha ha!”

Rihyon phát ra tiếng cười sung sướиɠ: “Bởi vì ta muốn nhìn thấy bộ dạng đỏ mặt của Tiểu Hinh!”

“Không cần ngươi luôn phải thể hiện biểu cảm mình thật tự nhiên nói ra những lời buồn nôn như vậy!”

Kính Hinh nghiến răng nghiến lợi. Từ trong tay áo kimono lấy đao luôn giấu sẵn trong đó ra, cánh tay Rihyon chặt chẽ ngăn cản hành động của nàng, tươi cười yêu mị nói: “Không thể như vậy được đâu. Bởi vì những lời ta nói đều là thật, mà Tiểu Hinh cũng thật là… luôn lấy đao khi dễ ta.”

“Ai khi dễ ngươi, rõ ràng là ngươi luôn nói những lời buồn nôn!”

Kính Hinh hất tay Rihyon ra, thẹn quá thành giận nói: “Ngươi sẽ không bao giờ có thể nói chuyện một cách nghiêm túc.”

Rihyon cảm thấy chính mình đã ở trong trạng thái nghiêm túc để nói chuyện. Lời hắn nói đều là những lời thật lòng nha, hắn chính là thích nhìn thấy bộ dạng vừa thẹn vừa giận này của nàng. Cuối cùng hắn trở lại bộ dáng không đứng đắn, mở miệng nói: “Những lời này đều là lời thật lòng của ta.”

“Ngươi đúng là một tên yêu quái miệng đầy xảo trá!”

Kính Hinh nhéo lấy tóc ở thái dương hắn, nhìn đến động tác của Kính Hinh, Rihyon khơi mào một luồng tóc nàng cùng tóc chính mình quấn quít cùng nhau, trong mắt lưu chuyển lưu quang say lòng người, thấp giọng nói: “Vợ chồng son.”

“Ngươi cho là đem tóc nối cùng nhau chính là vợ chồng son sao?”

Kính Hinh xả hồi chính mình tóc, Rihyon cho là đương nhiên nói: “Ân, đối với ta mà nói, Tiểu Hinh chính là ‘thê tử kết tóc’ cùng ta.”

“Nura, ngươi quả nhiên là tên Ayakashi kỳ quái, rõ ràng chúng ta cùng nhau nhận thức không có bao lâu……”

“Thời gian quen biết không có quan hệ.”

Rihyon buông Kính Hinh, mắt vàng tràn đầy ôn nhu làm người ta say mê, câu môi nói: “Ta nghĩ muốn ở bên cạnh nàng cả đời, ta nghĩ muốn nàng cả đời này đều ở bên người ta, ta cũng sẽ dùng cả đời này ở bên cạnh bảo vệ nàng.”

Tên này chắc chắn sẽ luôn nói một ít lời ngon tiếng ngọt đễ dụ dồ người khác, nhưng hưởng thụ một tí cũng không có hại gì đâu nhỉ. Kính Hinh cảm nhận được trái tim chính mình đang ngày càng tăng nhanh. Lời ngon tiếng ngọt của tên này thật dễ dàng làm cho người ta sa vào nơi đó.

“Ai sẽ tin những lời xảo trá này của ngươi kia chứ!” Hai gò má Kính Hinh đỏ lên như trái gấc, ánh mắt lóe ra, không dám ngẩng đầu nhìn mặt Rihyon.

“Tiểu Hinh không tin cũng không có quan hệ gì, về sau ta sẽ thường xuyên nói đi nói lại nhắc nhở nàng nhớ kỹ lời đó. Bởi vì sớm muộn gì ta và nàng phải gặp mặt nhau để tự chứng thực.” Rihyon vỗ về nàng tươi cười yêu dị nói.

“Khụ……”

Không khí càng ngày càng ngượng ngùng, Kính Hinh không được tự nhiên nói sang chuyện khác. Nhìn trước mắt nàng là những bậc thang thật dài, một mặt đầy hắc tuyến hỏi: “Còn phải tiếp tục đi lên bậc thang sao?”

Trước mắt là khi Rihyon mang nàng đến trong thành, nàng là đang đi bộ lên bậc thang.

“Không cần thiết.”

Rihyon ôm lấy thân thể Kính Hinh, mỉm cười: “Ta mang nàng đi lên.”

Kỳ thật Kính Hinh cũng muốn hỏi là trên đó có cái gì, hoặc là hỏi Rihyon đến tột cùng muốn cho nàng nhìn thấy cái gì?

Trên những bậc thang thật dài là đỉnh núi, xuyên qua rừng cây, vách núi bị cây cối vây quanh che khuất, ánh sáng phía sau của Thành chủ Phủ đệ chiếu vào trong mắt Kính Hinh. Mỗi tòa nhà ngói khổng lồ đó bị những bức tường cao lớn kia ngăn cản lại, nhìn chung quanh Thành chủ Phủ đệ thật không hợp với bên trong tí nào, có vẻ vừa âm trầm đầy tử khí.

“Rất giống nhà giam đi, nàng đã luôn bị giam ở nơi đó.”

Nghe được lời nói của Rihyon, Kính Hinh hơi giật mình: “Chính là cảm thấy thật âm trầm, nghe ngươi nói như vậy, thật sự rất giống một cái nhà giam thật lớn đâu.”

“Nhưng nó không thể giam được nàng, cho dù nhà giam đó có những bức tường so với hiện tại còn cao gấp mấy lần.” Rihyon giọng điệu từ từ nói.

“Ngươi cho là ta có cánh sao? Nếu tường so với bây giờ còn cao hơn, lại có binh lính trông coi, làm sao có thể không giam được ta?” Khóe miệng Kính Hinh hơi run rẩy, hay là hắn cho rằng nàng là siêu nhân sao?

“Những bức này không thể giam giữ được nàng, trong thế giới này chỉ có ta mới có thể giam giữ nàng, cho nên nàng cứ an tâm ở trong này tiếp tục cuộc sống sinh hoạt.” Âm thanh Rihyon từ tính mà lười nhác mang theo vô hạn mê hoặc.

Kính Hinh còn không có tới kịp nói cái gì, không khí đột nhiên hạ nhiệt một cách nhan chóng, Kính Hinh rùng mình một cái. Nhìn theo phương hướng vừa mới phát ra lãnh khí, nàng thấy Setsura chính là một mặt u oán bất mãn xem nàng, Kính Hinh ngẩn ngơ, Yuki-Onna hẳn là dùng loại này ánh mắt nhìn Rihyon mới đúng. Vì cái gì lại nhìn nàng, giống như nàng mới là ‘Kẻ phụ lòng’ nàng ta vậy.

“Nga? Cơm trưa là do Yuki-Onna tới đưa sao, Gyuuki có chuyện gì à?” Rihyon lười biếng hỏi, hắn nhớ được trước khi đi, hắn đã phân phó Gyuuki đưa cơm tới.

“Ân, hắn có việc.” Setsura gật đầu, không nói gì, thực tế là nàng bám theo Gyuuki sau đó từ trong tay hắn đoạt hộp thức ăn mà chạy tới.

“Cơm trưa?” Hai mắt Kính Hinh sáng lên, nhìn thoáng qua hộp thức ăn trong tay Setsura nuốt nước miếng, không dám bổ nhào qua, khoảng cách dù xa như vậy nhưng nàng đều có thể cảm nhận được trên người Setsura đều phát ra lãnh khí.

“Ân. Hừ, ngươi không đi tới nhận hộp cơm để ăn cái gì sao?” Setsura nhàn nhạt lườm Kính Hinh một cái, mặt mày trong lúc đó lúc có lúc không nói nên lời quyến rũ.

“……”

Kính Hinh gục đầu xuống, nàng từ sau khi đi đến nơi này đều không có nhiều bằng hữu cho lắm. Setsura là người lãnh ngạo yêu mị, là một tuyệt sắc mỹ nữ, trên mặt viết rõ ‘chỉ có thể ngắm cứ không thể tiến’. Nàng rất muốn cùng nàng ta trở thành bằng hữu, nhưng nàng lại không biết nên làm thế nào để hai người có thể hòa thuận với nhau. Đặc biệt, nàng ta thoạt nhìn tựa hồ không hề thích chính mình.

“Hừ hừ……”

Setsura bất mãn nhìn Kính Hinh. Lần trước khi nàng ta nhìn đến thức ăn gì đó, hai mắt sáng lên liền bổ nhào qua. Thế nhưng hiện tại đồ ăn ở trong tay nàng, nàng liền thể hiện bộ dáng do dự không có khẩu vị. Nàng ta đối với nàng có ý kiến gì sao?

Không khí có chút cứng ngắc, Rihyon vừa mới chuẩn bị mở miệng nói cái gì đó, Kính Hinh đã mở miệng trước, nàng gãi đầu, nhỏ giọng đối Setsura nói: “Cái kia, cô đã đi xa như vậy nhất định rất mệt, cô ăn trước đi.”

“……”

Rihyon ngây ngẩn cả người, đối với đồ ăn hay gì đó hắn đây là lần đầu gặp đến Kính Hinh có bộ dạng hào phóng như vậy. Lần trước dưới tàng cây anh thụ vào thời điểm ăn điểm tâm, nàng chỉ cho phép hắn cùng Hidemoto mỗi người ăn một khối đồ ăn mà thôi.

Rihyon nhìn về phía Setsura với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu. Muốn nhìn xem Kính Hinh vì sao hội như vậy ‘Đặc thù’ đối đãi với Setsura, hắn cũng muốn nàng đặc thù đối đãi với mình như vậy.

Thêm Bình Luận