Chương 1: CHUYỆN HÔN ƯỚC

Tại một quán cà phê, một người phụ nữ trung niên mặc dù tuổi đã cao nhưng trên nét mặt vẫn mang nét trẻ măng không hề có dấu hiệu già đi trong khi bà đã ngoài năm mươi, trông người phụ nữ này ăn mặc vô cùng sang trọng nhìn là biết không hề tầm thường một chút nào, vừa nhìn vào đã biết cao quý như nào rồi.

Lệ Chi Lan vô cùng khúm núm vừa có chút e dè khi phải đối diện với một người quyền quý trước mặt, hai tay nắm chặt vào nhau chứng tỏ cô đang căng thẳng. Bỗng người phụ nữ quyền quý ấy lại nở ra một nụ cười hiền hậu, đoán biết cô gái nhỏ đang căng thẳng.

- Con không cần phải căng thẳng đâu, hãy thả lỏng cơ thể ra ta có ăn thịt con đâu mà con lại sợ sệt

- Hả...à dạ dạ

Bởi vì quá căng thẳng nên Lệ Chi Lan trả lời một cách nhanh chóng nhưng rồi không biết bản thân đang trả lời cái gì, nhưng khi nghe bà ấy nói như vậy cùng với ánh mắt hiền hậu ấy bỗng khiến cho cô từ từ buông lỏng người mình ra, thấy vậy Phong phu nhân lên tiếng.

- Con là Lệ Chi Lan đúng không ? Con rất giống mẹ của con, xinh đẹp đoan trang y như mẹ con vậy

Nghe vậy, cô cũng rất hoang mang với lời nói của Phong phu nhân nhưng cô biết chắc bà ấy biết mẹ của mình, cô dè chừng hỏi.

- Bác...bác biết mẹ con ạ ? Mà có lẽ bác biết rõ về mẹ con đúng không ạ

Phong phu nhân vẫn luôn dùng ánh mắt yêu mến nhìn cô kể cả từ lúc cô vào trong quán.

- Tất nhiên là ta biết chứ, mẹ của con và ta vốn là bạn thân của nhau mà

Nghe đến đây, Lệ Chi Lan vô cùng kinh ngạc lẫn không tin, cô nhìn Phong phu nhân với ánh mắt đầy không tin đây sự thật.

- Thật sự bác là bạn của mẹ con sao ?

- Ừm, ta và mẹ con quen nhau từ hồi cấp ba nhưng mà ta mới biết cách đây không lâu rằng mẹ con đã qua đời vào hai năm trước, chắc con buồn lắm đúng không, con đừng quá đau lòng mẹ con trên trời sẽ rất lo lắng con có biết không..

Lệ Chi Lan khẽ trầm mặt, đã trôi qua hai năm kể từ ngày mẹ cô mất, mẹ cô mất vì bệnh ung thư nhưng vì không có tiền chữa bệnh cho bà ấy mà cô đã ân hận suốt hai năm, nếu mà cô cố gắng một chút thì mẹ cô đã được cứu sống rồi, tại cô vô dụng chỉ kiếm một chút tiền lẻ để ăn qua ngày làm sao đủ để chữa bệnh cho mẹ cô, mà đã lâu rồi chưa có ai từng nhắc mẹ trước mặt cô nữa.

Khẽ nhìn Phong phu nhân mà cười gượng gạo.

- Dạ con không sao rồi bác, cảm ơn bác vì lời động viên của bác



Phong phu nhân rất hài lòng, bà không nghĩ cô gái nhỏ này lại có tính hiền lành vừa khiêm tốn, cảm xúc ổn định cô hoàn toàn giống Lệ Chi Hà mẹ của cô không những ngoại hình xinh đẹp uyển chuyển mà tính tình lại khiêm tốn như vậy, bà càng quý trọng cô hơn.

- À quên mất, ta tìm gặp con để nói chuyện này với con

- Chuyện gì ạ ?

- Thật ra là...vào ba mươi năm trước, lúc đó ta đang mang thai cũng chưa rõ giới tính mà cùng lúc đó mẹ của con chưa mang thai con, nhưng mà giữa ta và mẹ con đã lập một khế ước rằng nếu giữa hai người sinh một trai một gái thì sẽ cho tụi nó kết hôn, nhưng vào năm đó gia đình bác xảy ra một số chuyện đành định cư qua nước ngoài sinh sống, vậy nên bác đã mất hết liên lạc với mẹ con đến tận bây giờ mới biết được là mẹ của con không may đã mất...

Nói đến đây Phong phu nhân không kiềm được cảm xúc mà muốn bật khóc, Lệ Chi Lan cảm nhận được sự xúc động của bà liền vội lấy khăn trong túi xách của mình ra.

Sau đó đưa khăn của mình cho bà ấy.

- Nếu bác không chê thì nhận lấy ạ, con cảm ơn bác vì vẫn nhớ đến mẹ của con, nhưng mà...về hôn ước ?

Lệ Chi Lan thoáng đầu rất bất ngờ vừa kinh ngạc, không nghĩ rằng giữa mẹ cô và bà ấy lại lập ra một khế ước, nhưng chuyện này mẹ cô hoàn toàn không hề nói chuyện này với cô, ngay sau khi thông qua lời kể của bà ấy thì cô mới biết,

Nhìn gương mặt xinh đẹp vì sốc của cô, xem ra Lệ Chi Hà không nói chuyện này với con gái mình, Phong phu nhân nhanh chóng lấy ra một chiếc vòng tay uyên ương ngọc lục bảo ra đặt lên bàn.

- Có phải con cũng có một cái giống hệt cái vòng tay này đúng không ?

Cô lại một lần nữa kinh ngạc, ngay sau đó lấy ra một chiếc vòng tay y hệt chiếc vòng tay mà Phong phu nhân đưa ra, sau đó đặt cạnh nhau, Phong phu nhân mỉm cười lên tiếng.

- Vậy con tin giữa vật đính ước của ta và mẹ con chưa hửm ?

- À...dạ vâng...

Lệ Chi Lan vẫn còn rất hoang mang không biết phải làm như thế nào, không phải là cô sẽ kết hôn với con trai bà ấy đấy chứ ? Nhưng mà nhìn bà ấy quyền quý như vậy sao phải để con trai mình cưới một người tầm thường như cô được, điều này khiến cô có chút khó hiểu..người giàu họ thường có khẩu vị lạ à ?

- Vậy cho nên là bác muốn con phải kết hôn với con trai bác đúng không ạ ?

Phong phu nhân gật đầu nhẹ.



- Đúng vậy, nếu như con không muốn kết hôn thì cũng không sao cùng lắm sẽ hủy hôn ước này mà

Nói đến đây, giọng Phong phu nhân trầm xuống gương mặt thoáng chốc có chút tiếc nuối và luyến tiếc, bỗng bà bồi thêm vài câu.

- Nhưng mà hôn ước này là mẹ con ý tưởng ra, nếu con không đồng ý kết hôn cũng không sao hết, ta chỉ sợ mẹ con cảm thấy buồn mà thôi...

Lệ Chi Lan khẽ cắn cắn một dưới, cô ngước nhìn thẳng vào mắt Phong phu nhân, không hề do dự mà quả quyết trả lời.

- Không ạ, con sẽ đồng ý kết hôn

- Thật sao ?

Phong phu nhân kích động chỉ thiếu chút nữa muốn nhảy cẩn lên như đười ươi, nhưng may thay bà kiềm hãm được sự phấn khích trong lòng, may mà nhờ năng khiếu diễn xuất của bà. Lệ Chi Lan lại một lần nữa gật đầu kiên định, không một chút chần chừ.

...

Tại biệt phủ Tây Thần, sau khi gặp Lệ Chi Lan xong bà quyết định đi gặp con trai của mình chỉnh là Phong Cẩn, bà đã nói rõ ràng và ra sức giải thích cho anh hiểu nhưng anh nhất quyết không đồng ý bởi vì anh đã người mình yêu.

Rõ ràng mẹ anh cũng biết anh đang có bạn gái nhưng vì cái hôn ước vớ vẩn đó mà bắt anh cưới một cô gái không hề quen biết, còn muốn chia cắt anh và bạn gái.

Phong phu nhân làm hết sức có thể khuyên anh, cuối cùng bà chỉ đành dùng chiêu cuối cùng là đe dọa tính mạng của mình với anh. Phong Cẩn vì lo lắng cho mẹ mình mà hy sinh tình yêu của mình, vào tối hôm đó anh đã gọi điện cho bạn gái.

Anh hít thật sâu mới lên tiếng.

- Tĩnh Lương, chia tay đi !

Đầu dây bên kia vô cùng hoang mang và sốc nặng, không tin đây là sự thật.

- Anh...anh đang giỡn với em thôi đúng không ? Làm ơn nói phải đi..

- Anh không giỡn, vậy nên chúng ta đừng gặp lại nhau, ngày mai anh cưới vợ rồi...