Chương 13: Hình xăm

Mặc dù Vi Hiểu Lam cảm thấy ấm ức nhưng bản tính của cô là hay quên. Và thường thì cơn buồn ngủ mà kéo đến sẽ khiến cô mặc kệ tất cả. Hai tay cô duỗi thẳng ra, bị cột gần đầu giường, cơ thể thì nằm nghiêng sang bên trái.

Gần sáng, Sở Dật đang ngủ say thì bị một cú đạp bất ngờ làm giật mình, anh mở bừng mắt ra, sau đó phát hiện có một bàn chân trắng nõn đang duỗi ra từ bên cạnh và đặt trên ngực anh.

Tư thế ngủ của Vi Hiểu Lam hết sức xấu, người nằm nghiêng, một chân gác trên ngực của Sở Dật và chân còn lại thì duỗi sang hướng khác tạo thành góc hơn chín mươi độ.

Phản xạ của Sở Dật rất tốt, khi ngủ cũng cảnh giác, chưa bao giờ để ai tấn công mình bất ngờ, nhưng bởi vì gần đây nhiều việc, anh lâu rồi mới có thể yên giấc thế này nên không chú ý đến cú đạp của cô.

Muốn yên giấc mà không được như ý nguyện. Anh còn chưa động đến Vi Hiểu Lam, cô đã trả thù anh trước, dùng chân làm một cú thật mạnh khiến anh phải dậy sớm hơn dự tính.

Sở Dật ngồi dậy, nhìn thấy dáng nằm kỳ quái của Vi Hiểu Lam thì tức giận vung tay ra, tát mạnh vào mông cô.

Chát.

Vi Hiểu Lam bị đau tỉnh, cô mơ mơ màng màng hé mắt ra, còn trong trạng thái ngái ngủ mà ngẩng đầu lên. Trái tim của Sở Dật thoáng qua một chút ấm áp khi nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của cô.

Sau khi đã nhận thức rõ chuyện gì đang xảy ra, Vi Hiểu Lam cáu kỉnh liếc anh rồi nhìn ra ngoài. Thấy mặt trời còn chưa lên, cô ngáp một cái, nằm xuống tiếp tục ngủ. Cô hồn nhiên mặc kệ người khác, đánh cô cũng không dậy, có câu trời đánh tránh giấc ngủ mà!

Nội tâm của Vi Hiểu Lam thầm oán trách, bây giờ đang trong thời gian làm tổ, anh có đánh nát mông cô thì cô cũng không dậy!

Sở Dật vung tay lên, lần này đánh còn mạnh hơn ban nãy.

Chát.

Bờ mông căng tròn mẩy lên một cái, sau khi đánh xong tay Sở Dật vẫn đặt ngay đó, cách một lớp vải cảm nhận được sự đàn hồi mê người.

Vi Hiểu Lam bị đánh thức, cô rất không vui khi có người làm phiền mình khi ngủ, vì vậy nói:

“Đau! Phiền!”

Sở Dật suýt chút bật hỏi một câu, rốt cuộc ai mới là chủ nhân của căn nhà này, ai mới là người đang nổi giận? Dám nói anh phiền?

Đầu mày của anh nhúc nhích, cánh tay hữu lực bất chợt vươn ra túm eo Vi Hiểu Lam, một tay khác thì giúp cô cởi trói. Cô gái nhỏ bị anh túm phần hông kéo lên nên đầu trút xuống, cô lúc này mới nhớ ra hôm nay anh sẽ mang cô đi bán.

Vi Hiểu Lam sợ chết, sợ bị bán, hoảng loạn cực độ. Cô vừa được thả lỏng liền dùng cả hai tay hai chân quặp vào người Sở Dật không buông, bám cứng như một con bạch tuộc:

“Không, không được… Đừng bán, đừng bán…”

Cô tấn công bất ngờ khiến anh lảo đảo suýt thì ngã ra sau, trông như vậy nhưng sức bật cũng tốt thật, có thể đu ở trên người anh không rơi ra. Cho dù anh không ôm cô lại, cô cũng có thể tự làm một con gấu koala trên cây.

Sở Dật đưa tay định kéo cô, mới động đậy, cổ liền bị siết chặt.

Bất đắc dĩ, Sở Dật mặc kệ cô rồi đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Trước ngực treo một người cũng không dễ di chuyển, nhưng anh vẫn kiên nhẫn làm cho xong, muốn thử xem cô có thể bám trên người anh được bao lâu.

Sự dai dẳng của Vi Hiểu Lam vượt ngoài tầm hiểu biết của Sở Dật. Mãi đến khi anh cảm thấy bàng quang căng đau muốn đi tiểu, cô vẫn đang ôm siết anh như vậy. Anh chỉ có thể dùng sức gỡ tay cô ra trước rồi đặt cô xuống giường.

Anh cảnh cáo:

“Buông ra ngay!”

Nửa trên thì chạm vào giường, nửa dưới của cô vẫn liều mạng kẹp chặt hông Sở Dật.

“Không buông!”

Bàn tay Sở Dật hung hăng vung đến, lại cho Vi Hiểu Lam một cái tát vào mông. Lần này anh đánh hết sức, một tiếng “chát” vang dội, cô rít một tiếng rồi thả lỏng hai chân, bị anh ném ngã ra giường.

Sở Dật bỏ vào nhà vệ sinh trong khi Vi Hiểu Lam thì ngồi một chỗ ôm mông, sợ hãi, bất an. Cô thấp thỏm nhìn về cánh cửa đang đóng chặt kia, thầm nghĩ người xấu quả nhiên không tốt.

“Không trốn sẽ bị bán!” Vi Hiểu Lam tự nhủ, sau đó bò xuống giường, ôm cái mông đau nhức tiến về phía tủ quần áo và chui tọt vào.

Tất cả hình động của cô đều không có nghĩa lý gì, khi Sở Dật trở lại, anh chỉ quan sát một lát liền phát hiện cô đang trốn ở đâu.

Anh tiến tới mở tủ ra, đập vào mắt là Vi Hiểu Lam đang cuộn tròn trong góc tủ, dùng áo sơ mi của anh trùm lên đầu. Trong suy nghĩ của Vi Hiểu Lam, sự ngụy trang của cô thật hoàn hảo, giống như lúc cô vào kho trốn.

“Em nghĩ làm vậy tôi sẽ không tìm thấy em sao?”

Giọng Sở Dật đã có chút mất kiên nhẫn, anh đứng tại chỗ, mặc kệ cô ngồi đó mà đưa tay lấy một bộ quần áo mới rồi thay ngay đó.

Vi Hiểu Lam nghe thấy anh nói chuyện nên thò đầu ra khỏi chỗ trốn, nhưng vừa vặn bắt gặp cơ bụng cân xứng hoàn hảo của anh, cô nhìn chăm chú không chớp mắt.

Trái tim Vi Hiểu Lam đập nhanh một cách bất thường, ngay cả khi cô không rõ tại sao, cô vẫn cảm giác được bản thân có phản ứng với người đàn ông này, đặc biệt là khi người nọ cởϊ qυầи áo, để lộ hình xăm trên ngực.

Phải, anh có một hình xăm nhỏ trên ngực trái. Vi Hiểu Lam không rõ đó là thứ gì, nhìn kỹ hơn thì thấy một dãy bốn số đơn giản.