Chương 71: Bom

Hạ Vũ lao ầm ầm đến cục cảnh sát. Đồng chí ở Cục vừa nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng, không chút lương thiện nào của anh, liền ngăn anh lại, bị Hạ Vũ hất một cái ngã nhào sang một bên!

“Tôi tìm cục trưởng của các cậu!” Hạ Vũ quăng lại một câu rồi đi thẳng đến phòng cục trưởng.

“Anh… Anh làm cái gì thế?” Ô Mộc Tây Á vừa đi từ trong phòng ra, nhìn thấy cảnh Hạ Vũ làm loạn trong cục cảnh sát, hai sợi râu dê tức đến dựng đứng lên.

Tới đúng lúc lắm, đang cần tìm con dê núi này đây. Hạ Vũ đẩy hết mấy người vây quanh sang một bên, đi thẳng về phía râu dê.

“Anh…” Râu dê bất giác nuốt nước bọt, lùi về đằng sau mấy bước. Không phải râu dê không có can đảm, dù sao cũng là một cục trưởng, chưa cần nói là trên phương diện này, lão ta có khả năng hay không, nhưng có thể ngồi lên vị trí này, thì cũng có vài phần trí tuệ, gan dạ. Có điều, cả người Hạ Vũ bây giờ phát ra khí tức quá đáng sợ, dáng vẻ đó khiến râu dê rét lạnh toàn thân, chân cũng run rẩy theo.

“Ông biết Dương Mục chứ.” Hạ Vũ túm cổ áo lão, râu dê thấp hơn Hạ Vũ một cái đầu, bị anh kéo như vậy, chỉ có thể cố gắng kiễng mũi chân, để không bị ngạt thở, trong lòng lão thầm mắng Hạ Vũ đến ngàn lần, không giữ thể diện cho lão chút nào, làm trò này trước mặt bao nhiêu cấp dưới của lão.

“Vào… vào phòng rồi nói.” Lão mất bao nhiêu sức lực mới có thể ngăn tay Hạ Vũ, giành lại sự tự do của mình. Sau khi lão nói câu vào phòng bàn bạc, thì nhanh chóng quay vào văn phòng dưới ánh mắt vô cùng tò mò và kinh ngạc của mọi người ở đây.

“Tôi hỏi gì, ông trả lời đó. Đừng nói mấy câu vô nghĩa!” Sau khi vào văn phòng, Hạ Vũ quy ước ngay: “Ông đây còn rất nhiều thủ đoạn để chỉnh chết ông. Ông biết Dương Mục, đúng không?”

Râu dê còn định nói gì đó, nhưng dưới ánh mắt lạnh lẽo tàn độc của anh, lão đành nuốt hết vào trong, sau đó gật gật đầu, ra vẻ biết Dương Mục: “Dương tiên sinh là người của Cục An Ninh, việc biểu tình ở thành phố S, anh ta nói sẽ cố gắng đàn áp xuống.” Tuy Hạ Vũ cũng là người bên trên phái xuống, nhưng mà… Dương Mục trực tiếp bộc lộ thân phận của mình, là người của Cục An ninh! Dưới con mắt của râu dê, thì Dương Mục có trọng lượng hơn Hạ Vũ, cho nên lão đương nhiên phải phối hợp với Dương Mục hơn.

“Đưa địa chỉ đây! Đưa địa chỉ của Dương Mục cho tôi!” Hạ Vũ không muốn nghe lão xả rắm ra nữa, Kỷ Lương nhất định đã bị đám người Dương Mục đưa đi rồi.

“À…” Râu dê chần chừ: “Tôi… tôi không biết…”

Vừa dứt lời, một khẩu súng dí thẳng vào miệng lão, khiến lão hoảng hồn lùi lại vài bước, dựa người vào tường, kinh hãi nhìn Hạ Vũ đang đứng trước mặt.

“Có biết không?” Hạ Vũ hỏi lại.

Râu dê gật đầu liên tục, chỉ sợ chậm một chút, anh sẽ lập tức bóp cò khiến đầu lão nở hoa mất. Hạ Vũ thu súng về, râu dê vội vàng bịt miệng, chạy vọt ra một khoảng cách an toàn: “Dương tiên sinh ở…”

“Rầm —.”

Vừa nói một nửa, cánh cửa phòng đã bị người bên ngoài đá văng ra! Lực va đập rất mạnh, khiến cánh cửa gần như long ra khỏi bản lề. Lão râu dê đang muốn gào thét là tên khốn có mắt không tròng nào mà dám xông vào lúc này. Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị người đàn ông to lớn và Kỷ Lương người đầy máu đứng ở cửa làm cho nghẹn lại.

“Sếp, mau lại đây!” Khi Hắc Tử vừa đến cửa cục cảnh sát thì gặp Kỷ Lương. Kỷ Lương vốn định quay về tìm Hạ Vũ, nhưng nửa đường chạy tới Cục, thì cô cảm thấy, chắc phải nói chuyện với lão cục trưởng một chút, nên rẽ vào Cục cảnh sát trước, để bên cảnh sát chuẩn bị trước, chứ việc này chỉ dựa vào mấy người bọn họ thì không thể xử lý tốt được.

Hạ Vũ thấy thế, vội vàng ba bước thành hai chạy tới, đỡ Kỷ Lương ngồi xuống ghế:

“Sao lại thế này?!”

“Đừng hỏi mấy chuyện đó vội,” Kỷ Lương thở hổn hển: “Giờ phải lập tức tìm Nội Đằng, không biết gã ta đặt bom ở đâu.”

Râu dê còn chưa kịp định thần, lại nghe Kỷ Lương mang tới tin tức kinh khủng như thế, cả người bật nảy lên, bom gì? Thành phố S này là địa bàn quản lý của lão, nếu để xảy ra chuyện nổ bom thì quả bom ở dưới mông lão cũng sẽ nổ mạnh không kém, vị trí này lão cũng ngồi không yên: “Bom gì? Bom ở đâu?”

“Tay họ Dương đưa bom cho Nội Đằng, bảo gã gây nổ một kho hàng trống.” Kỷ Lương nói: “Giờ phải tìm bằng được Nội Đằng!” Cô mở tấm bản đồ lấy bên chỗ Dương Mục ra: “Ở đây, và đây, là nơi mà Dương Mục vốn ra lệnh cho Nội Đằng đặt bom.” Cô chỉ vào điểm đánh dấu trên bản đồ: “Kho hàng này ở đâu?”

Râu dê nhìn bản đồ nói: “Đây là một kho hàng bỏ hoang của một doanh nghiệp nước ngoài, bên đường Đông Nam.”

“Sáng nay ở đâu có hoạt động biểu tình?!” Hạ Vũ hỏi.

Cục trưởng vội vàng gọi mọi người đang phụ trách thu thập tin tức của hoạt động biểu tình vào. Để có thể nắm chắc hướng đi của hoạt động biểu tình từng giây từng phút, nên ở mỗi nơi có biểu tình, đều có cảnh sát duy trì trật tự, sau đó liên tục báo tin về.

“Sáng nay, tổng cộng có sáu nơi đang có biểu tình. Hoạt động ở bến tàu đã chấm dứt, hiện giờ còn năm chỗ nữa.” Người phụ trách thông báo tỉ mỉ.

“Ở đâu lớn nhất, nhiều người nhất?”

Người phụ trách nhìn vào tài liệu: “Có ba nơi, là quảng trường Kiến Hoà ở đường Tân An, công viên ở đường Kiến Nguyên, còn một chỗ nữa là ở đường Cảnh Tường.” Anh ta khoanh tròn ba địa điểm trên bản đồ.

Hạ Vũ nhìn ba vòng tròn kia nói: “Các toà nhà ở xung quanh quảng trường Kiến Hoà cách quảng trường đó khá xa, nếu định đặt bom, thì đặt ở đây cũng không tạo ra thương tích quá lớn cho đám người biểu tình.” Anh chỉ vào địa điểm thứ hai: “Công viên cũng là một sự lựa chọn không tồi, số người tập trung ở đây rất nhiều, nhưng so với Cảnh Tường, nếu tôi là Nội Đằng, tôi sẽ chọn Cảnh Tường.”

“Là vì vậy sao?!” Kỷ Lương liếc mắt liền nhìn ngay ra điểm mấu chốt!

Đường Cảnh Tường nằm ở khu giải phóng cũ đang được cải tạo, đương nhiên, Nội Đằng lựa chọn nơi này cũng không phải vì nơi đó là vùng giải phóng cũ, mà bởi vì ở bên đó, các khu nhà được xây rất dày đặc. Quan trọng nhất, nơi đó chính là điểm dừng chân cuối cùng của đoàn người biểu tình ngày hôm nay. Bên cạnh cũng là một phân xưởng khí đốt cũ.

Tuy nhà kho này đã lâu không sử dụng, nhưng lượng khí đốt bên trong ống dẫn khí thì không thể tan nhanh được. Nếu khí đốt gặp phải bom nổ, thì vụ nổ này tuyệt đối sẽ còn lớn hơn cả **.

Ngồi trên xe, Hạ Vũ phân tích với mọi người lý do, đương nhiên, dù bọn họ nghĩ Cảnh Tường là nơi trọng điểm nhưng cũng không bỏ qua mấy địa điểm kia. Hạ Vũ, Kỷ Lương, Hắc Tử cùng một đội cảnh sát đi đến Cảnh Tường, sau đó báo cho Tiểu Bạch đến công viên ở đường Kiến Nguyên, lại đề nghị cục trưởng phái người đi về hướng đường Tân An, chia ba lực lượng để hành động.

Bây giờ là mười giờ bảy phút. Khi bọn họ đến nơi, thì cũng vừa vặn gặp đội ngũ biểu tình.

“Nhìn kìa! Là Nội Đằng!” Kỷ Lương nhanh mắt nhìn thấy một bóng người mặc đồ đen, chỉ trong chớp mắt, bóng đen đã chui vào trong phân xưởng.

Hạ Vũ lập tức để cảnh sát khuyên mọi người rời đi. Đám người biểu tình dù đông nhưng cũng chỉ là hưởng ứng phong trào, vừa nghe thấy có bom, cả hiện trường như bùng nổ, đám người luống cuống. Biểu tình rất quan trọng, nhưng làm sao quan trọng bằng tính mạng của mình, nếu mất mạng thì dù có phúc lợi cũng chẳng được hưởng nữa rồi.

“Tiên sư nhà anh, hoảng hốt cái gì!” Giọng Hắc Tử vốn đã to, giờ hắn lại giật loa điện tử của tên cầm đầu, vừa hét một tiếng, giọng vang lên tận chín tầng mây, khiến cho đám người đang hỗn loạn ở hiện trường cũng đều tĩnh lặng lại: “***, xếp thành hàng cho ông! Sau đó trật tự rời khỏi đây. Ai dám làm loạn, ông sẽ đập phát chết tươi ngay! Có chúng tôi ở đây, nổ cũng không chết các người!”

Ở một nơi có cơ chế quản lý kiểu cưỡng chế nghiêm ngặt như Trung Quốc, thì việc đe doạ cũng không khiến người ta tin mấy, nhưng mà… dáng vẻ hung hãn kia của Hắc Tử, làm cho độ tin cậy của lời đe doạ đột ngột tăng cao. Nhất là câu cuối cùng, khiến ọi người vốn đang bối rối, đột nhiên cảm thấy an tâm nhiều. Tuy không ít người thường ngày luôn phê phán, lên án này nọ, nhưng vào lúc này, lại nghe được những lời như vậy, trong lòng giống như có chỗ dựa. Dưới sự chỉ đạo của cảnh sát, đám người nghiêm chỉnh, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Khi Hắc Tử đang rống ầm lên bên ngoài, thì Hạ Vũ và Kỷ Lương đã lẻn trước vào phân xưởng khí đốt.

Nơi lưu trữ khí đốt phải là nơi khô ráo và râm mát, lại thêm việc phân xưởng đã bỏ hoang nên bị cúp điện, khiến cho cả căn phòng bị bao trùm bởi ánh sáng lờ mờ. Bên trong phân xưởng vẫn còn những thiết bị cũ, một ống dẫn rất to đặt ngoắt nghoéo, tạo thành từng tấm chắn tầm mắt. Phải tìm người trong một nơi thế này, lại là tên giảo hoạt như Nội Đằng, thì thật sự rất khó khăn.

“Nội Đằng — ra đi. Chúng tôi biết anh đang ở trong này!” Hạ Vũ hô lên, giọng nói vang vọng trong phân xưởng: “Có lẽ, nên gọi anh là Nội Điền mới đúng!”

Trong phân xưởng hoàn toàn im lặng, Kỷ Lương chỉ nghe thấy tiếng hít thở và tiếng bước chân của họ. Một lúc lâu sau, mới có tiếng Nội Điền đáp lại.

“Ha ha… Hạ Vũ, quả nhiên anh cũng đến đây.”

Nghe giọng điệu này, Kỷ Lương nhìn Hạ Vũ: “Hai người biết nhau à?”

“Sao có thể không biết được!” Hạ Vũ không trả lời, nhưng Nội Đằng lại lên tiếng giải đáp nghi vấn của cô: “Nhờ phúc của hắn, mà ngay cả quê hương của mình, tôi cũng không trở về được!” Vì nhiệm vụ lần đó thật bại, mà gã mất đồng đội, mất cả vợ! Vì đám người Hạ Vũ dùng mưu kế, khiến gã biến thành kẻ phản quốc, gã không thể tiếp tục ở lại nước mình, chỉ có thể trốn chạy. Bảy năm, rốt cuộc gã cũng có cơ hội báo thù.

Mấy người Kỷ Lương không ngừng tìm kiếm trong phân xưởng, nhưng Nội Đằng lại nổi hứng chơi trò trốn tìm, vừa thoáng thấy bóng dáng, gã đã lập tức trốn mất.

“Hôm nay, rốt cuộc tao cũng có thể báo thù,” Nội Đằng cười: “Tao đã đặt bom trong phân xưởng này. Mày nghĩ rằng mục tiêu lần này của tao là đám người biểu tình kia à? Mục tiêu của tao là mày. Tao biết, loại chuyện này, đám S.M.T chúng mày chắc chắn sẽ tham dự vào. Mà mày là đội trưởng, khả năng tới còn lớn hơn. Tao đã đoán đúng!” Nội Đằng nói xong, người cũng xuất hiện ở phía trước, cách bọn họ mấy mét, cầm nút bấm, giơ cao về phía bọn họ: “Chỉ cần tao ấn xuống, bùm bùm — tất cả chúng ta đều chết.”