Vừa đeo cặp sách ra khỏi cổng trường, Kỷ Duệ đã cảm nhận được một tầm mắt nóng rực. Cậu khẽ liếc qua khóe mắt, không ngoài dự đoán, cậu đã thấy ngay chiệc xe màu đen đang đỗ ở bên kia đường kia --- Kỷ Tiểu Lương, mẹ đúng là ngốc nghếch mà!!!
Trước đây vài phút, cậu nhận được tin nhắn của Kỷ Lương, trong đó viết rất ngắn gọn: Anh Duệ, mẹ sai rồi, anh tự bảo trọng. Giúp mẹ ngăn chặn một chút, mẹ sẽ tìm cứu viện.
Không cần phải tốn nhiều tế bào não, cậu cũng có thể đoán được đại khái có chuyện gì rồi. Bây giờ, nhìn chiếc xe kia.. Hừ --- may mà chỉ số thông minh của cậu không phải là di truyền từ Kỷ Tiểu Lương.
Tên nhóc kia âm thầm chỉ trích IQ của Kỷ Lương thêm lần nữa, sau đó giả vờ như không phát hiện ra chiếc xe kia đang hướng về phía mình, mà đi về phía cô giáo của mình đang đứng ở cổng trường: “Cô La ---.”
Cô giáo kia họ La, tên là Mỹ Linh, năm nay hai mươi tám tuổi, vẫn còn độc than. Nếu nói theo ngôn ngữ hiện đại, thì chính xác là một thặng nữ lớn tuổi. Là một người phụ nữ của thời đại mới, cô giáo La cảm thấy, phụ nữ phải tự mình cố gắng, không cần phải dựa dẫm vào đàn ông mới có thể sống qua ngày. Chỉ nhìn cô ấy là biết, còn trẻ tuổi mà đã được làm giáo viên chủ nhiệm của một lớp tiểu học rồi. Đây không phải là ví dụ rõ ràng nhất sao.
Nghe nói, khi còn đi học, cô giáo La có qua lại với một anh bạn trai vô cùng ưu tú và đẹp trai, không ngờ đối phương lại là một tên cặn bã, một chân đạp hai thuyền… Tuy chỉ là “nghe nói”, nhưng cách cô giáo La làm việc bây giờ thì đều là --- “Trọng nam khinh nữ”, mà “trọng” ở chỗ là, yêu cầu của cô đối với các học sinh nam rất cao, rất cao, rất nặng, nhưng lại tương đối dễ dãi với học sinh nữ. Những tin đồn này, cũng không hẳn là thất thiệt.
Đương nhiên, Kỷ Duệ là một ngoại lệ.
“Trò Tiểu Duệ!” Vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia, tình cảm người mẹ trong lòng cô giáo La đã bật ra: “Con sao vậy?” Trong trường này, không ai là không biết, Kỷ Duệ bảy tuổi kia rất thông minh lanh lợi, rất hiểu chuyện, lại còn sở hữu khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng đáng yêu, khiến cho không ít cô giáo thầm cười mà nghĩ, nếu mình có đứa con thế này thì tốt biết bao, hoặc là buồn bã mà than thở: sao mình không sinh ra sớm hơn vài chục năm chứ.
Kỷ Duệ ra hiệu cho cô cúi người xuống, sau đó ghé sát vào tai cô nhỏ giọng nói: “Cô ơi, ở đằng kia có người xấu.”
Vừa nghe cậu bé nói vậy, cô giáo bật thẳng người dậy, lo lắng giữ chặt tay cậu, nhìn theo hướng cậu nói, chiếc xe màu đen đang từ từ tiến lại gần đây: “Tiểu Duệ đưng sợ, có cô ở đây rồi, người xấu…” Dạo này kẻ xấu đều đẹp trai lãng tử như vậy à?!
La Mỹ Linh quan sát người đàn ông vừa bước từ trên xe xuống. Anh ta mặc một bộ đồ thể thao màu đen, dáng người vô cùng hoàn hảo, bả vai rộng lớn, hai chân thon dài, cho dù mặc quần áo rộng cũng vẫn lộ ra đường cong tuyệt đẹp của cơ thể. Anh đeo một chiếc kinh đen to, che mất gần nửa khuôn mặt khiến cho người ta tò mò: than hình hoàn mĩ kia, sẽ có ánh mắt như thế nào? --- Chiếc kính râm to bản kia, nếu đeo đẹp thì sẽ như dệt hoa trên gấm, nhưng nếu không cẩn thận, cũng có thể khiến cho người ta có cảm giác… “tỏ vẻ nguy hiểm”! Khi Hạ Vũ đeo lên, cảm giác đó… chỉ có thể dùng một từ “hoàn mỹ” để hình dung!
Đang là giờ tan trường, có rất nhiều phụ huynh tới đón con mình, nên sự xuất hiện của Hạ Vũ đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Từ khoảnh khắc anh bước xuống xe, mọi tầm mắt đều hướng về phía anh.
Anh hơi kéo cổ áo, cảm giác không được tự nhiên cho lắm. Đã rất nhiều năm anh không mặc loại đồ thể thao này rồi. Mấy năm gần đây, trong lúc làm nhiệm vụ, nếu không phải là mặc đồ dằn di thì sẽ là quân phục hoặc vest. Đây là lần đầu tiên anh mặc thế này.
Ánh mặt trời quá xán lạn khiến anh hơi chói mắt, quần áo màu đen hút nhiệt, làm anh bất giác nhíu chặt mày lại…
Anh không hợp với việc đứng hấp thụ ánh sáng mặt trời thế này --- anh thích không khí âm u hơn.
Bước đến trước mặt Kỷ Duệ, anh dừng lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rất giống Kỷ Lương kia, anh nhất thời không biết nên nói gì. Đúng như Kỷ Lương nghĩ, việc điều tra tin tức của hai mẹ con cô là việc rất đơn giản. Anh chỉ cần dùng một chút thủ đoạn, chỉ vài giờ sau đã lấy được tất cả mọi thông tin cần thiết, ngày giờ Kỷ Duệ ra đời, tất cả các tư liệu về nhóm máu này kia đều ở trong tay anh, thậm chí ngay cả xét nghiệm DNA anh cũng đã làm ổn thỏa rồi --- vì không muốn cô nàng kia lại kiếm cớ khác, nên anh phải làm hết tất cả mọi việc. Đây là cách làm việc của Hạ Vũ, hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm một trăm phần trăm, bóp chết sự phản kháng của đối phương ngay từ trong ý nghĩ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, tên nhóc này đúng là con trai của anh!!!
“Anh muốn gì?!” La Mỹ Linh dù bị nam sắc hấp dẫn, cũng vẫn nhớ kéo Kỷ Duệ ra sau lưng, đứng chắn trước mặt bảo vệ cậu.
“Nhóc, đi thôi!”
Anh không biết cảm giác của người đàn ông khác khi đột nhiên biết mình có con trai là thế nào, mà thực ra anh cũng không cần biết. Anh là Hạ Vũ, anh có thể tiếp nhận tin này một cách nhanh nhất, thích ứng với chuyện này một cách nhanh nhất, cho nên, anh rất muốn có thể nhanh chóng nhận lại vị trí cha của Kỷ Duệ.
“Không muốn…” Kỷ Duệ càng nép sát vào sau lưng La Mỹ Linh hơn, ra vẻ sợ hãi: “Chú xấu xa hung dữ.”
Hừ! Cái giọng điệu gì thế?! Còn chưa bước qua cửa nhà họ Kỷ, đã định sắp đặt cho cậu đây à, không chịu nhìn xem ai là chủ nhà họ Kỷ này --- Nữ chủ ngoại (Kỷ Lương đang ở bên ngoài kiếm tiền), nam chủ hộ (Người đàn ông bé nhỏ ở trong nhà trông nom việc gia đình), đây là gia quy lâu đời của nhà họ Kỷ rồi.
“Tôi không phải chú của con.”
Hạ Vũ nhíu mày, một nửa là vì cách xưng hô kia của cậu bé, một nửa là vì dáng vẻ sợ hãi, nhát gan kia. Con trai của Hạ Vũ anh đây sao có thể có dáng vẻ yếu đuối như thế được, chắc chắn là bị mẹ làm hư rồi.
“Không phải chú thì anh đến đón cháu làm gì?” La Mỹ Linh nãy giờ bị phớt lờ liền ngẩng đầu nhìn người đàn ông khí phách kia, chặn ánh mắt Hạ Vũ đang nhìn Kỷ Duệ: “Anhmau đi đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”
Hạ Vũ liếc nhìn cô đúng một giây, sau đó tiếp tục nói với Kỷ Duệ: “Cha là cha của con!”
“Hừ ---.” Kỷ Duệ còn chưa kịp mở miệng, La Mỹ Linh đã tranh trước, vạch trần lời nói dối của anh: “Cha của tiểu Duệ đã qua đời lâu rồi.” Muốn lừa người ta thì ít nhất cũng phải thu thập tin tức cho chính xác chứ. Ai cũng biết là tiểu Duệ mồ côi cha…
Sắc mặt Hạ Vũ trầm xuống, mắt hơi nhướng lên. Hay lắm. Cô nàng chết tiệt kia rốt cuộc là đã nói gì với tên nhóc này? Rồi… rốt cuộc là có bao nhiêu người nghĩ anh đã chết chứ?!
“Không có gì để nói nữa phải không.” Sự trầm mặc của anh trong mắt La Mỹ Linh chính là phản ứng chột dạ, lo lắng vì lời nói dối bị vạch trần: “Tối hôm qua tôi vừa qua nhà họ Kỷ. còn thắp hương cho cha cậu bé nữa.” Gần đây, cô bắt đầu đi thăm nhà các học sinh, một học sinh ngoan như Kỷ Duệ, thật ra cũng không cần phải đến nhà, nhưng vừa vặn đi ngang qua, nên cô cũng tiện đường rẽ vào chơi một chút.
Đứng sau lưng cô, Kỷ Duệ khẽ cười, đây mới đúng là trùng hợp. Tối hôm qua, sau khi mấy người Hạ Vũ rời đi, cậu và Kỷ Tiểu Lương đang cầm bức ảnh đen trắng đã qua xử lý PTS của Hạ Vũ cười đùa, thì đột nhiên cô giáo tới chơi. Hai người chưa kịp cất bức ảnh kia đi, hơn nữa, hai người cười đùa đến mức chảy cả nước mắt, đỏ ửng lên… Tất cả đều là trùng hợp.
“Thắp hương…” Thái dương Hạ Vũ nhói nhói đau, nghĩ đến bức ảnh đen trắng trong nhà họ Kỷ kia… Rồi lại nghĩ, chính mình cũng đã tự thắp hương ình… Kỷ Lương, em đúng là đồ chết tiệt!
“Đúng!” La Mỹ Linh còn chưa biết tính nghiêm trọng của sự việc, càng cố gắng đẩy Kỷ Lương vào con đường chết: “Tôi còn nhớ rõ, tên cha của tiểu Duệ là…”
“Là gì?” Khi đó, phía dưới bức ảnh cũng bị hoa quả bày trên bàn che hết nên anh không nhìn rõ.
“Hạ Nhân Trát.” (nghĩa là Hạ chết yểu)
“Hay lắm…” Hạ Vũ bật cười, món nợ này, chúng ta phải tính sao đây?!!!
Nhìn nụ cười vặn vẹo của anh, Kỷ Duệ thầm cầu phúc cho Kỷ Lương: --- Chà, Kỷ Tiểu Lương, mẹ tự cầu phúc đi, thượng đế sẽ phù hộ ẹ, A men…