Chương 30: Lý do đủ mạnh mẽ

Thi công tử có một cơn ác mộng, đó là Hạ Vũ.

Năm ấy, khi Thi công tử vừa tốt nghiệp Học viện quân sự, trước khi vào Cục Anh ninh, hắn từng phải tham gia một đợt huấn luyện, thật không may, người phụ trách huấn luyện chính là Hạ Vũ.

Năm ấy, Thi công tử còn trẻ, rất lông bông, không biết sợ là gì.

Năm ấy, Thi thiếu hiệp còn rất to gan, thích khiêu chiến với uy quyền, mà uy quyền đó, tên là Hạ Vũ.

Cuộc sống của Thi Thanh Trạch vốn rất thuận lợi, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Chỉ bằng thành tích nổi trội của hắn cũng đủ khiến cho người ta nhìn hắn bằng con mắt khác xưa, cho nên, hắn kiêu ngạo, hắn ngông cuồng.

Ngày đầu tiên của đợi huấn luyện, hắn nhìn thấy người phụ trách huấn luyện của mình, là một người thanh niên cỡ tuổi hắn, vẻ mặt lạnh băng ra vẻ nghiêm khắc, đạo mạo, sau đó hắn mới biết, đó không phải là ra vẻ, mà là trời sinh. Có điều, Thi công tử cũng không để anh vào mắt. Trong ngày huấn luyệ đầu tiên, hắn vô cùng anh dũng, khiêu chiến uy quyền của Hạ Vũ trước mặt mọi người, hắn rất muốn biết, rốt cuộc sếp Hạ kia là ai, hắn có năng lực thế nào.

Kết quả, cuối cùng hắn cũng hiểu được, Hạ Vũ là hạng người gì.

Hạ Vũ không dùng phương pháp người kèm người, mà trực tiếp đẩy mấy tên gà mờ như hắn vào nơi nguy hiểm, để bon hắn có thể cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là thay da đổi thịt.

Bởi vậy, có thể thấy được, năm đó Hạ Vũ để lại bóng ma lớn thế nào trong lòng hắn.

Cho nên khi nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, cả người Thi Thanh Trạch nhảy dựng lên, sau đó… Nghiêm, nghỉ, cúi chào, động tác gọn gang lưu loát, hoàn toàn có thể trực tiếp sử dụng làm tài liệu giảng dạy được, giọng nói to, rõ ràng: “Rõ, sếp!”

Đây là lần đầu tiên Kỷ Lương cảm thấy, thì ra Thi Thanh Trạch cũng có thể đàn ông như thế.

Sau câu “Rõ, sếp!” kia, Thi Thanh Trạch cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt của sếp…

Đen quá!!!

“Sếp Hạ… thật… thật tình cờ!” Thi Thanh Trạch cảm thấy chân mình như nhũn ra.

“Cậu tới đây làm gì.” Đây không phải câu hỏi.

“Vâng. Tôi đi” Hắn hiểu rõ ý tứ trong câu nói kia. Thi Thanh Trạch đáp xong, xoay người định rời đi. Chỗ này không nên ở lâu, hôm nay bước ra cửa quên không xem ngày rồi.

“Thi Thanh Trạch, anh đi đâu vậy.” Kỷ Lương duỗi tay ra, túm hắn lại, lẳng lặng dùng mắt truyền tin cho hắn: “Giúp tôi một chút!”

Con khỉ ấy, bà cô tha cho tôi đi! Thi Thanh Trạch muốn kéo tay cô ra, nhưng cô lại túm rất nhanh, cuối cùng cả người đều dán lại gần, không cho hắn cử động.

“Nếu không giúp tôi, cá chết lưới rách, anh cũng không được bình yên đâu.” Kỷ Lương hung dữ uy hϊếp: “Anh Duệ gọi anh tới đúng không? Tự anh lo liệu đi.”

Thi Thanh Trạch vôn đang muốn thoát khỏi gọng kềm của cô, nghe nửa câu đầu, sự chống cự yếu đi một nửa, nghe nốt nửa câu sau, hắn hoàn toàn từ bỏ ý định chống cự.

Kỷ Lương thấy hắn không chống cự nữa, liền túm hắn kéo vào trong: “Anh vừa mới đến, mông còn chưa kịp đặt xuống salon mà đã vội về là sao.” Cô ấn hắn ngồi xuống salon, rồi cũng ngồi xuống bên cạnh hắn: “Không ngờ hai người lại biết nhau, trùng hợp quá, Thanh Trạch nhỉ.”

“Ha ha…” Thi Thanh Trạch chỉ có thể cười gượng: “Rất tình cờ.”

Hạ Vũ càng nhíu chặt mày hơn, khoảng cách giữa hai người đang ngồi trên ghế salon kia khiến cho lòng sếp Hạ cảm thấy không thoải mái. Nhưng người như sếp Hạ, dù có không thoải mái cũng sẽ không nói ra miệng. Nói chung, anh thuộc phái hành động, nhất định sẽ dùng hành động để diệt trừ những thứ khiến mình cảm thấy không thoải mái.

Bên phía Kỷ Lương, anh đương nhiên sẽ không động vào, cho nên…

Ánh mắt lạnh băng bắn sang khiến Thi Thanh Trạch cảm thấy như bản thân mình bị bắn nát thành từng mảnh. Hắn vụиɠ ŧяộʍ dịch mông sang một bên, cách xa Kỷ Lương ra một chút…

Ôi ôi… sao Lương Lương bé nhỏ lại có quan hệ với Hạ ma đầu???

Trong lòng Thi Thanh Trạch tò mò muốn chết, nhưng hắn lại không có can đảm mở miệng hỏi, chỉ có thể thầm đoán lung tung.

“Ngồi dịch sang.” Hạ Vũ nói xong, liền trực tiếp ngồi vào khe hở giữa hai người họ. Thi Thanh Trạch cũng tự động mà dịch mông sang bên kia.

“Ơ… anh…” Kỷ Lương lườm cái người vừa vô duyên xen vào giữa kia, sau đó lại đổi giọng dịu dàng, nói với người vừa bị tách ra: “Thanh Trạch, tối nay anh có ở lại không?”

Thi Thanh Trạch suýt nữa thì ngừng thở: “Tôi…” sẽ chết. Hắn chắc chắn sẽ chết! Sau lưng Thi Thanh Trạch ướt đẫm mồ hôi lạnh.

“Cậu ta thường xuyên ngủ lại đây sao?!” Giọng của cảnh sát nghe rất bình tĩnh, êm ả, nhưng thông qua tai Thi Thanh Trạch, thì giống như một sự im lặng trước cơn bão vậy.

“Tôi… A……”

“Đúng vậy!” Kỷ Lương vòng tay qua sau lưng Hạ Vũ, nhéo Thi Thanh Trạch một cái thật mạnh.

“Đúng… đúng vậy!” Thi Thanh Trạch cũng cứng rắn sửa lại lời nói, trong chớp mắt, hắn cảm thấy độ ấm bên cạnh mình giảm xuống, nửa thân người như muốn đóng băng: “Thỉnh… thỉnh thoảng!” Đừng có trỉ trích hắn, gặp phải một tên sát thần như tây họ Hạ kia, thì ngay cả người mạnh mẽ nhất cũng phải suy sụp.

“Ở lại làm gì?”

“Làm…”

“Đương nhiên là làm chuyện khiến người ta vui vẻ rồi!”

“Khụ khụ khụ ---.” Thi Thanh Trạch như bị sặc nước miếng. Hắn trợn mắt, há hốc mồm nhìn người phụ nữ nói năng không chút kiềm chế kia. Cô… cô ấy… đúng là dám ăn dám nói.

Rõ ràng chỉ là ba người chơi điện tử với nhau. Chơi điện tử là một trong những đam mê của Thi công tử, nhưng trước giờ hắn vẫn chưa tìm thấy đối thủ. Là một cao thủ, hắn cảm thấy rất cô đơn. Cho tới khi gặp hai mẹ con nhà họ Kỷ, thì hắn mới hiểu cái gọi là: “Tử phùng tri kỉ thiên bôi thiểu”, chơi điện tử gặp cao thủ thì chơi đến mấy đêm cũng không đủ.

Tử phùng tri kỉ thiên bôi thiểu: gặp được bạn tri kỉ thì dù uống ngàn chén cũng vẫn thấy ít.

Vì thế, những lúc rảnh rỗi, Thi công tử thường ghé qua đây, đại chiến ba trăm hiệp với hai mẹ con họ Kỷ, có khi chơi cả đêm, hắn lại tùy tiện ngủ trên sô pha cũng là chuyện bình thường.

Nhưng… nhưng mà… chuyện bình thường như vậy, qua miệng cô, sao lại sai lệch hoàn toàn như thế?! Còn khiến người ta suy nghĩ lệch lạc hẳn đi.

Không khí trầm mặc khiến hắn không thở nổi, một lúc sau, Hạ Vũ cũng mở miệng, tuyên hình phạt cho hắn.

“Về sau đừng tới đây nữa.”

Một câu nói rất bình tĩnh, nhưng lại khiến Thi Thanh Trạch cảm thấy đây là một mệnh lệnh không thể trái lời.

“Vâng…” Thi Thanh Trạch ngoan như con chó nhỏ.

“Anh dựa vào cái gì mà bảo anh ta không được đến?!” Kỷ Lương cũng cảm thấy không thoải mái: “ĐÂy là nhà tôi, tôi chào đón anh ta!”

“Dựa vào cái gì?” Cuối cùng giọng Hạ Vũ cũng có chút thay đổi, anh nhìn cô: “Em hỏi tôi dựa vào cái gì à?”

“Đúng!” Dựa vào cái gì? Mà còn làm ra vẻ đương nhiên, tất lẽ dĩ ngẫu như thế?!

“Em thật sự muốn tôi nói ra?!”

“Nói đi!” Cho cô một lý do chính đáng xem nào.

Không biết vì sao, Thi Thanh Trạch lại có cảm giác trong câu nói cứng nhắc của anh ta có mang một chút ý trêu đùa… Trêu đùa và Hạ Vũ, hoàn toàn không liên quan gì đến nhau, đây chắc chắn là ảo giác của hắn rồi.

“Nói trước mặt anh ta cũng được à?!” Anh nhìn Thi công tử bên cạnh mình.

“Không sao, người nhà cả!”

Thi Thanh Trạch im lặng, cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất. Tuy hắn rất sợ, nhưng mà… hắn cũng thật sự rất ngạc nhiên, lý do của Hạ Vũ là gì --- hoặc là nên nói, giữa Hạ ma đầu và Lương Lương bé nhở đã có chuyện gì xảy ra?!

“Em không định chịu trách nhiệm sao?” Hạ Vũ hỏi lại cô.

“Cái gì? Chịu trách nhiệm gì?” Với ai? Chịu trách nhiệm quỷ gì?

“Em đã cướp mất đêm đầu của tôi…”



“Điên à!”

Ngừng lại ba giây, Kỷ Lương mới kịp phản ứng, đứng vụt dậy, không dám tin người đàn ông vừa bình tĩnh nói ra câu động trời kia!!!

Anh, anh, anh, anh, anh, anh ta… anh ta nói cái gì?!

“Điên à!”

Thi Thanh Trạch cũng ngã từ trên ghế xuống đất.

Lý do này… cũng thật quá mạnh bạo đi!!!