Tuy rằng trước kia Ngụy Kim cũng bị Từ Toa nhờ vả vào bếp, nhưng giới hạn đó chỉ dừng tại rửa rau, còn lại là anh dốt đặc cán mai.
Nhưng thế này một chút cũng không thể ngăn cản được nhiệt tình của Ngụy Kim.
Anh bật bếp lên đổ nước vào nồi tiến hành cực kỳ thuận lợi.
Chờ nước sôi, Ngụy Kim đem mì bỏ vào nấu.
Sau đó đem từ tủ lạnh lấy ra mấy quả cà chua, cắt thái hành, bỏ vào trong nồi.
Cảm thấy còn thiếu cái gì đó, anh lại mở tủ lạnh lấy ra hai quả trứng gà.
Chờ hoàn thành xong đem trứng gà bỏ vào nồi, Ngụy Kim thấy nước hơi ít.
Anh lại dùng chén đổ nước thêm vào trong nồi, bắt đầu nêm nếm gia vị.
Thời điểm Thẩm Thành mở cửa tiến vào, gương mặt đầy nhiệt huyết của Ngụy Kim trưng ra, nhìn thấy Thẩm Thành.
Thực sự là sắc mặt anh không được tốt lắm, nhưng lại nghĩ đến cái gì đó, lại nói: "Anh ăn sáng không?"
"Không." Mắt Thẩm Thành nhìn đến đồ ăn cậu ta bưng trong tay.
"Chén này cho anh." Ngụy Kim cầm chén để trên mặt bàn cho Thẩm Thành.
Anh còn chưa có ăn thử qua, không biết là ăn có ngon không.
Vậy thì cho Thẩm Thành làm vật thí nghiệm vậy.
Nếu như không thể ăn được, thì khó chịu cũng là anh ta.
Ngụy Kim cầm chiếc đũa đưa tới trước mặt cho Thẩm Thành: "Còn nóng đó ăn đi."
Thẩm Thành tiếp nhận đôi đũa, nhìn chén mì không ra mì trước mặt này thực sự rất khó hình dung ra là món gì.
Bất quá liền nhìn xem sang hai chén sau Ngụy Kim bưng tới, cũng rất khó nhìn.
Thẩm Thành cũng biết, Ngụy Kim cũng không phải là cố ý khiến anh khó xử.
Tiêu chuẩn trù nghệ của cậu ta cũng chỉ có thể tới đây thôi.
"Ăn đi," Ngụy Kim nhìn Thẩm Thành giơ đôi đũa không động đậy, "Sợ tôi hạ độc anh sao?"
"Cậu sẽ ngu xuẩn như vậy sao?" Thẩm Thành nhìn cậu ta một cái, đũa gắp một miếng bỏ vào trong miệng nếm nếm.
Hương vị giống y như tưởng tượng của anh vậy.
Cực kỳ khó ăn.
Các vị mặn ngọt chua cay đều trộn lẫn lại một chỗ.
"Thế nào?" Ngụy Kim giống như vô tình hỏi.
"Khá tốt." Thẩm Thành mặt không đổi sắc nói.
Nếu anh có xuống bếp, cũng chưa chắc có thể làm tốt hơn Ngụy Kim, cho nên không dám đánh giá.
Từ Toa đi ra, nhìn thấy hình ảnh hai người đàn ông hòa thuận ở chung, lúc sau bị làm cho chấn kinh.
Ông chủ vẫn còn chưa đi sao?
Tối hôm qua lúc sau nằm xuống, cô nghiên tai nghe trộm, không nghe được động tĩnh gì truyền từ phòng khách hết, cho rằng Thẩm Thành đã trở về rồi.
Ngụy Kim nhìn đến Từ Toa, lập tức hô: "Bà xã, mau tới đây nếm thử món mì anh làm này."
Từ Toa đi tới, đầu tiên là lướt qua bên trong chén, cũng không ôm hy vọng gì nhiều.
Cô nhìn gương mặt tựa hồ như đã thử qua món ăn của Thẩm Thành, cũng ngồi xuống, nếm thử một miếng.
Ngụy Kim chờ mong hỏi: "Thế nào?"
Từ Toa không chút khách khí nói: "Qúa mặn."
Cô không có giống như nội dung của mấy cuốn tiểu thuyết kiểu như vô luận là anh có nấu cái gì cô cũng sẽ nói ăn ngon lắm, hơn nữa còn vận hết dũng khí cùng tinh thần mà ăn hết.
Cô sợ bị tiêu chảy, sợ bị chích.
Ngụy Kim nếm thử một miếng, lập tức tìm thùng rác phun ra, sau khi phun ra xong quay đầu lại tìm Thẩm Thành: "Anh cố ý đúng không?"
Biết đây là lần đầu tiên anh xuống bếp nấu một bữa ăn cho Từ Toa, còn cố ý nói hương vị cũng được.
Lúc sau Từ Toa ăn thử xong, không chừng tình cảm của Từ Toa đối với chính mình sẽ giảm đi mất.
Âm hiểm, thật quá âm hiểm.
Thẩm Thành đem đôi đũa buông xuống, nhìn anh: "Có những người tâm tư chính mình không thuần, liền cảm thấy tất cả mọi người đều giống như mình."
Ngụy Kim:.....
Từ Toa nhìn hai người đấu võ mồm.
Trong đầu không tự chủ được mà nghĩ đến một tia ý tưởng.
Bộ dạng Ngụy Kim dậm chân quá đáng yêu, tưởng tượng đến người Nhật.
Còn về Thẩm Thành, ý tưởng trong đầu Từ Toa càng nhiều hơn.
Những gì trong đầu chính mình tưởng tượng, vẫn còn chưa thực hiện được, đều trào ra trong óc lúc này.
Từ Toa nhìn thoáng qua Thẩm Thành, vì cái gì mà không đi?
Cô muốn buông tha anh.
Là ông chủ không biết quý trọng cơ hội này.
Từ Toa đứng lên: "Ông chủ, anh đem mì đó đổ đi, em đi làm một phần khác."
"Không cần, hôm nay trước liền kêu cơm hộp đi," Ngụy Kim nói, "Bà xã, không phải em nói là muốn bảo dưỡng cho tay chính mình thật tốt sao? Về sau đừng có xuống bếp nữa, kêu a di tới làm đi."
"Cơm hộp tôi đã kêu," Thẩm Thành lấy di động ra, mắt nhìn cơm hộp Ngôi Sao, "Đã tới dưới lầu rồi."
Ngụy Kim:.....
Anh vì cái gì mà muốn nấu bữa sáng chứ? Phải hạ mình xuống bếp?
"App em giới thiệu dùng rất tốt," Thẩm Thành nói với Từ Toa: "Anh ở trên đây đã đặt qua mấy lần cơm rồi."
Từ Toa còn chưa nói lời nào, Ngụy Kim liền nói: "Bà xã, em không phải nói với anh nên ít ăn cơm hộp sao, bên ngoài làm cái gì đó không sạch sẽ đâu?"
Từ Toa nhìn Ngụy Kim, không nhịn được cười: "Đúng vậy, em cũng đã từng nói với ông chủ như thế."
Thẩm Thành cũng cười.
Chỉ có cả người Ngụy Kim cứng đờ.
Mẹ nó.
Vì cái gì mà luôn xuất sư bất lợi???
Sau đó ăn qua bữa sáng, Từ Toa đến muộn, Cô gửi tin nhắn cho Thẩm Thành: [Ông chủ, em đến muộn (khóc)]
Thẩm Thành trả lời: [Vợ của ông chủ tới trễ không bị trừ lương.]
Ngay sau đó lại gửi thêm một tin nữa: [Bất quá ông chủ ghét nhất là nhân viên không tuân thủ quy định, Từ tài vụ biết nên làm như thế nào đi?]
Từ Toa cười trả lời: [Hôn hôn ông chủ ~]
[Hôn chỗ nào?]
[Miệng.]
[Xem ra để nghiền ngẫm tâm tư của ông chủ hiểu rõ hơn, Từ tài vụ có khi nên bay lên không gian đi.]
[---Vậy hôn nơi nào đây? Hôn hôn lên cây nấm nhỏ đáng yêu được không?]
Thẩm Thành đang ngồi ở ghế phụ đem ánh mắt chuyển qua ngoài cửa sổ, rồi lại chuyển qua màn hình di động.
Anh cứng lên rồi.
Âʍ ɦộ Từ Toa chính là thiếu tao mà.
Động tĩnh nháo nhào tối hôm qua rất lớn, anh đều nghe được hết.
Ngụy Kim làm cô hình như là hơn hai tiếng đồng hồ, hôm nay âʍ ɦộ lại ngứa ngáy nữa rồi.
[Đêm nay cho em hôn, nhét đầy miệng em.]
Thời điểm Từ Toa nhìn thấy tin nhắn này, tâm thần rung động.
Tưởng tượng thấy cảnh tượng Thẩm Thành nhét đầy miệng chính mình, dâʍ ŧɦủy̠ trong âʍ ɦộ đều chảy ròng ròng.
Muốn ăn ƈôи ŧɦịŧ Thẩm Thành.
Tối hôm qua thời điểm cùng Ngụy Kim làʍ ŧìиɦ, cô còn nhịn không được tưởng tượng.
Muốn Thẩm Thành cùng với Ngụy Kim đồng thời cắm chính mình.
Từ Toa cắn cắn môi, mắt lại nhìn tin nhắn Thẩm Thành gửi tới.
[Chờ mong.]
Nhưng lại tò mò hơn, Thẩm Thành như thế nào đang ở phía dưới mí mắt của Ngụy Kim, lại có thể nhét đầy miệng mình.
--------------