Từ Toa còn chưa có đáp lại lời Thẩm Thành, Ngụy Kim liền đột nhiên đứng lên, nhào thẳng tới Thẩm Thành: "Kêu ai là vợ yêu? Ai là vợ của anh chứ???"
"Đừng nhào vào trong ngực tôi, tôi không thích đàn ông đâu." Thẩm Thành phản ứng rất mau mà dịch người sang một bên.
Anh không thích động thủ cùng với người khác, đặc biệt là Ngụy Kim, loại sức chiến đấu vì bị người phụ.
Cho nên có thể tránh được thì tránh, nếu tránh không được cũng chỉ có thể phản kích.
Nắm đấm đập xuống không khí một cái, hai tay Ngụy Kim chống sô pha đứng lên, trừng mắt nhìn Thẩm Thành: "Anh có biết xấu hổ không hả?"
"Mất mặt?" Thẩm Thành dựa người ra sau, giương mắt nhìn Ngụy Kim: "Nếu ngay từ đầu cậu nói chính mình đã kết hôn rồi, thì sự việc như ngày hôm nay cũng sẽ không xảy ra đâu."
Ngụy Kim trầm mặc.
Từ Toa mắt nhìn hai người bọn họ: "Hai người đừng cãi cọ nữa."
Ngụy Kim cùng Thẩm Thành đồng thời đều nhìn về phía cô.
Ánh mắt Từ Toa dừng ở trên người Ngụy Kim: "Chuyện này là do em sai, là em chủ động tìm tới Thẩm Thành, anh ấy không biết gì hết."
Từ Toa cũng không muốn Thẩm Thành vì chính mình mà có thêm rắc rối, cô không xứng.
Không xứng với người đàn ông đối tốt với cô như vậy.
Không xứng với người đàn ông vì cô mà phải ghen lên như vậy.
Lúc trước rốt cuộc cô là như thế nào mà có thể ôm tâm lý hưởng thụ nhìn người đàn ông này ghen lên vì cô chứ?
Cô vẫn còn là người sao?
Còn có lương tâm không?
Từ Toa đứng lên, hướng tới Thẩm Thành mà cúi cong người thật sâu một cái: "Lúc trước thực xin lỗi, ông chủ."
Thẩm Thành nhìn cô sửng sốt.
Ý tứ của Từ Toa, anh biết rõ chứ, cô thực xin lỗi vì lúc trước đã tính kế với chính mình, cũng thực xin lỗi vì đã khiến chính mình bị trậm trễ nhiều thời gian như vậy.
Nói thật, anh cũng không thấy phản cảm với lần tính kế đó của Từ Toa.
Bởi vì nếu không phải nhờ có lần tính kế đó, anh sẽ không thể quen biết được Từ Toa.
Anh cũng hoàn toàn cảm thấy là Từ Toa làm trậm trễ thời gian gì của chính mình, anh cực kỳ vinh hạnh mới đúng.
Bởi vì Từ Toa đã mang đến cho anh rất nhiều vui sướиɠ.
Thẩm Thành cũng đứng lên, tay đặt ở trên bụng đang cúi xuống cong cong của Từ Toa: "Đây chỉ là cuộc cạnh tranh của anh với Ngụy Kim, em không cần phải cảm thấy có quá nhiều gánh nặng tâm lý, cũng đừng nói xin lỗi gì hết, anh không muốn em nói linh tinh gì như vậy nữa."
Anh đứng thẳng người lên, nhìn Ngụy Kim: "Nếu Toa Toa không muốn phụ trách với tôi, tôi đây chỉ có thể khiến cậu phải phụ trách với tôi thôi, rốt cuộc thì lần đầu tiên của tôi cũng là cho cậu."
Ngụy Kim chấn kinh: "Anh mẹ nó có bệnh đúng không? Tình huống ngày đó như thế nào anh không biết sao? Anh cho rằng tôi muốn lần đầu tiên của anh chắc?"
Từ Toa:......
Cô vừa rồi muốn nói tới cái gì nhỉ?
Hoàn toàn không nhớ rõ nữa.
Đều bị tiếng rống của Ngụy Kim thổi bay đi mất rồi.
"Nếu không, thì hai người ở bên nhau luôn đi," Từ Toa nhìn hai người, "Em thấy hai người rất thích hợp đó."
"Ai muốn cùng ở bên anh ta chứ," Ngụy Kim nói, "Ghê tởm."
"Bụng anh có còn đau không?" Từ Toa nhìn anh.
Ngụy Kim thực sự rất muốn nói đau, nhưng tưởng tượng chính mình không thể tỏ ra quá yếu được: "Không đau, đừng nhìn thằng nhãi này lớn lên người to xác như vậy, kỳ thật chỉ là hổ giấy thôi."
Có phải hổ giấy hay không, vừa xem sự tình khi nãy liền hiểu ngay, Thẩm Thành cũng không muốn tranh với Ngụy Kim: "Ở đây có phòng cho khách không? Anh ở phòng cho khách vậy."
"Không có." Ngụy Kim lập tức nói.
"Nếu cậu thực sự muốn," Thẩm Thành nói, "Đem tôi đi bôi đen đến thấp hèn, cậu còn có thể tùy tiện mà theo dõi tôi, nếu như tôi trở về nhà....."
Thẩm Thành nói chuyện để lại nửa câu, Ngụy Kim không tự chủ được mà nhìn xuống tưởng tượng, nếu như Thẩm Thành trở về nhà, Từ Toa sẽ không giống như trước nữa, có thể còn tìm các loại lý do để không trở về nhà, cùng đi lêu lổng với anh ta.
Nhưng nếu để Thẩm Thành ở lại đây, cũng không ổn chút nào, rốt cuộc có đôi khi chính mình cũng đi xã giao, về trễ, ai biết hai người này sẽ làm gì cái gì khi ở bên nhau chứ.
Trong đầu Ngụy Kim là một cục rối rắm.
Bởi vì anh phát hiện, nếu không cho Thẩm Thành ở lại, thời điểm anh đi xã giao bên ngoài Từ Toa cũng có thể ở cùng anh ta đối diện bên kia lêu lổng gì đó.
Mẹ nó chứ!
Như thế nào sao sét không tới đánh chết kẻ thứ ba đi phá hoại gia đình của người ta chứ!
Như vậy, thì anh cũng không cần phải rối rắm.
"Bà xã, chúng ta đi ngủ đi." Ngụy Kim dắt tay Từ Toa, anh nghĩ kỹ rồi, việc này vẫn là nên giao vào tay Từ Toa cho cô quyết định đi.
Thẩm Thành có như thế nào, anh cũng quản không được, cũng không muốn quản.
Bị Ngụy Kim lôi kéo hướng vào phòng ngủ, Từ Toa quay đầu lại nhìn mắt Thẩm Thành: "Ông chủ, anh trở về đi."
Cô sẽ không tới tìm anh nữa.
Anh có tìm cô, cô cũng sẽ không gặp.
Cô muốn cho sinh hoạt gia đình trở lại quỹ đạo bình thường thôi.
Thẩm Thành không nhúc nhích.
Đàn ông của Thẩm gia không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.
Ánh mắt anh hướng từ phòng ngủ chính thoáng nhìn qua phòng ngủ bên cạnh, mở cửa ra.
Thẩm Thành đi vào.
"Bà xã, sự việc của anh với Thẩm thành, em đều đã biết sao?" Ngụy Kim nhìn Từ Toa.
"Ừm," Từ Toa nói, "Có mấy lần anh làʍ ŧìиɦ cùng với em được một nửa, có người khác gọi điên thoại tới anh liền đã đi rồi, lòng em liền có chút hoài nghi, nên nhìn trộm điện thoại anh."
Ngụy Kim ho khụ một cái: "Anh cùng Thẩm Thành, đó là ngoài ý muốn, sau anh lại không biết dừng cương trước bờ vực, là đầu óc anh bị che mờ. Hiện tại anh rất muốn nói tiếng xin lỗi với em."
"Em tha thứ cho anh." Từ Toa nói.
Ngụy Kim lập tức nói: "Vậy em có thể chặt đứt không liên hệ gì với Thẩm Thành được không? Hai chúng ta lại trở lại như trước."
"Có thể." Từ Toa nói.
Thẩm Thành nếu không do dự gì, Ngụy Kim còn có thể tin, đằng này anh ta không chút do dự gì, Ngụy Kim cũng không muốn tin.
Anh nhìn Từ Toa, thở dài, thầm nghĩ không thể thua được.
Thẩm Thành là một kình địch, chính mình nhất định phải làm được so với anh ta càng tốt hơn, thì mới có thể khiến Từ Toa hồi tâm cùng chính mình sống thật tốt.
Ngày hôm sau, Từ Toa vẫn chưa rời giường.
Hai người đàn ông dậy sớm, liền chạm mặt nhau ở phòng khách.
"Sớm." Thẩm Thành nói.
Ngụy Kim nhìn anh một cái, không nói lời nào không đáp lại đi thẳng vào phòng bếp.
Anh phải làm bữa sáng cho Từ Toa.
Thẩm Thành theo tới phòng bếp: "Mật khẩu cửa là gì?"
Ngụy Kim không nói chuyện.
Thẩm Thành tiếp tục nói: "Được, vậy chờ tôi đi đổi ổ khóa mới liền nói cho cậu biết."
Ngụy kim quay đầu lại trừng anh: "Cách giáo dục của Thẩm gia chính là không biết xấu hổ sao?"
Thẩm Thành cũng nhìn anh, ánh mắt bình thản: "Vậy cách giáo dục của Ngụy gia là hỏi cũng không hé răng sao?"
"Tổng giám đốc lớn kia mà lại qua nhà người khác ăn vạ không chịu đi." Ngụy Kim nói.
"Vậy tôi đợi lát nữa liền đi, thuận tiện cũng đem Toa Toa trói mang đi luôn." Thẩm Thành nói.
Ngụy Kim tiếp tục trừng anh, trừng mắt nhìn hơn nửa phút mới không tình nguyện mà nói ra mật khẩu cửa.
Anh không phải là sợ Thẩm Thành trói mang Từ Toa đi.
Anh cảm thấy Thẩm Thành sẽ không ngốc nghếch như vậy.
Khiến anh nói mật khẩu cửa nhà chính mục đích của Thẩm Thành.
Kỳ thật Thẩm Thành cũng không cần phải kéo Từ Toa vào trong cuộc nói chuyện, chỉ cần uy hϊếp anh như là: "Nếu cậu không nói cho tôi mật khẩu của nhà, tôi sẽ nói cho Toa Toa biết cậu ở trên giường cái gì gì đó...."
Thì Ngụy Kim lập tức không còn cách nào phải nói ra.
Nhưng Thẩm Thành lại không có.
Ngụy Kim nhìn bóng dáng Thẩm Thành rời đi, con người này có đôi khi rất quân tử, nhưng có đôi khi lại rất không biết xấu hổ khiến cho khác cảm thấy chán ghét.
--------------