Thời gian trôi qua thật mau, mới đảo mắt có mấy cái mà đã 10 giờ đêm rồi.
Từ Toa đang ở trong lòng ngực Thẩm Thành không muốn động đậy gì cả.
Tuy rằng Ngụy Kim gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô khi nào trở về, nhưng nửa câu cũng không có nhắc đến mẹ Ngụy, Từ Toa chắc chắc đã biết, mẹ Ngụy lần này sẽ không ngủ sớm đâu.
Không muốn trở về.
Không muốn nhìn đến sắc mặt khó chịu kia của mẹ Ngụy, nhưng điều chính yếu là cô lười đối phó.
Đôi tay Từ Toa từ phía trước duỗi xuống ôm lấy kiện eo của Thẩm Thành: "Ông chủ, em phải về nhà rồi."
"Ừm, về đi." Thẩm Thành cầm tay cô. Từ khi dọn qua bên này sống, cơ hội anh được ở chung với Từ Toa nhiều hơn so với trước kia, nhưng Thẩm Thành lại cảm thấy không đủ thỏa mãn.
Muốn kêu Từ Toa đem toàn bộ thời gian đi làm ở bên ngoài, đều để dành hết cho anh.
Nhưng hiện tại xem ra, nguyện vọng này của anh trong ngắn hạn thực sự không có cách nào thực hiện được.
Bởi vì cho dù anh có biểu hiện tốt đến như thế nào đi nữa, thì tình cảm trong lòng Từ Toa đều sẽ không chỉ hướng về mình anh mà thiên vị nhiều một chút.
Trong lòng Thẩm Thành rất nôn nóng, nhưng cũng biết chuyện tình cảm cần phải có thời gian.
Cơ thể Từ Toa như bùn nhão dinh dính ôm lấy Thẩm Thành một hồi, mới không tình nguyện mà về nhà.
Mẹ Ngụy đúng như cô dự đoán, vẫn còn chưa đi ngủ, đang ngồi trên sô pha, mở TV lên.
Bất quá là bà ấy không nhìn TV, mà là nhìn Từ Toa, nói chuyện mang theo khí quái âm dương: "Nè he, còn biết trở về nữa sao?"
Ánh mắt Từ Toa quét một vòng trong phòng, chưa thấy được Ngụy Kim.
Cô đem cửa đóng lại, đang muốn nói chuyện, mẹ Ngụy lại nói: "Cả ngày không về nhà, cũng không biết là ở bên ngoài làm bậy bạ cái gì đó rồi mới chịu về."
Cho con trai của bà đội nón xanh đó!
Trong lòng Từ Toa nói thầm một câu, trong miệng lại nói: "Mẹ nha cũng thật lợi hại, buổi chiều vừa tới liền biết con cả ngày không có về nhà."
"Ai da, nhìn một cái là tôi biết ngay," Mắt mẹ Ngụy nhìn phòng ngủ chính, âm thanh tăng lên, "Tôi đây không có lợi hại như cô, khả năng nói một câu đã trả treo lại hai câu."
Từ Toa nhìn Ngụy Kim từ trong phòng ngủ chính đi tới, nói: "Con cho rằng đây chỉ là nói chuyện bình thường giữa mẹ chồng nàng dâu thôi chứ, không nghĩ tới mẹ lại có thể tưởng tượng được đến như vậy."
"Nói chuyện bình thường? Có nhà nào lại có cô con dâu giống nó chứ, nói chuyện kẹp dao giấu kiếm." Mẹ Ngụy nói.
Rốt cuộc là ai kẹp dao giấu kiếm? Từ Toa ở trong lòng trợn trắng mắt: "Mẹ đây cũng thật để mắt tới con, nói chuyện vừa đao kiếm vừa dao, con đây chơi không lại."
Thật ra là Từ Toa cũng muốn nói lời sắc bén mà phản kích lại, bất quá Ngụy Kim lại đang ở trước mặt, cũng không thể đáp trả lại được, miễn cho người đàn ông đang ở giữa không cảm thấy khó chịu với cô là được.
Cô đây thì muốn dĩ hòa vi quý, nhưng mẹ Ngụy thì lại không muốn vậy.
Sau đó bà ta lại thay đổi chủ đề, nhìn chằm chằm bụng Từ Toa: "Cô nói xem cô dầu gì cũng gả tới Ngụy gia được một năm rồi? Bụng như thế nào lại không chút động tĩnh gì hết vậy? Hay là trứng của cô không được là loại vắt cổ chày ra nước."
Từ Toa sờ sờ bụng chính mình.
Từ sau khi cô kết hôn cùng Ngụy Kim vẫn không có làm biện pháp tránh thai gì hết, nhưng mãi vẫn chưa có thai được.
Từ Toa cảm thấy kỳ quái, đi bệnh viện kiểm tra rồi, kết quả là không thành vấn đề.
Vì thế Từ Toa yên tâm hơn.
Mẹ Ngụy hiện tại lại lấy cái cớ này làm phiền toái đến cô, cô nói ra một chút cũng không thấy giả dối: "Ngày xưa tổ tiên nhà con là Tống Tử Quan Âm? Muốn có thai liền có thai, muốn sinh con liền sinh ra được."
"Con nghe nó nói cái gì không, đây là đang nói cái gì vậy chứ? Chính mình không đẻ được con còn nói lý!" Mẹ Ngụy quay đầu nhìn Ngụy Kim ngồi bên cạnh, "Trần Thành so với con kết hôn trễ hơn một tháng, mà vợ của nó ba tháng nữa liền có thể sanh con rồi."
"Mẹ, con cảm thấy Toa Toa nói rất đúng, việc này chỉ có thể là do duyên phận, cầu cũng không thấy," Ngụy Kim nói, "Hơn nữa cũng có nhiều cặp vợ chồng, kết hôn bảy tám năm rồi mới có con."
"Như thế nào mà không vội chứ? Lão Ngụy cha con chính là con một độc đinh, tất cả đều dựa vào con mới có người nối dõi tông đường a," Mẹ Ngụy nói, "Xem đi xem lại, vẫn nhân lúc còn sớm mang nó vào bệnh viện đi kiểm tra đi, nếu thật không sinh được, cũng nhân lúc còn sớm mà cho tôi biết đường tính toán nữa chứ."
Ngụy Kim nhíu mày: "Nếu mẹ muốn nói như vậy, con cũng đến kiểm tra thử xem, nếu cô ấy bình thường thì là tại do con hết, là do thân thể con có tật bệnh."
"Ai da, con đây là cố ý muốn chọc giận mẹ đúng không?" Mẹ Ngụy che ngực lại, một bộ dạng bị chọc tức đến chết, "Vì một đứa con gái mới vào cửa nhà chưa tới một năm này, mà con nguyền rủa thân thể mình, trong lòng con còn có người mẹ này hay không hả?"
Từ Toa vừa nhìn đã biết là bà ta đang diễn.
Tố chất thân thể mẹ Ngụy có thể nói là cực kỳ tốt, có đoạn thời gian Từ Toa ở trong nhà chính của Ngụy Kim, liền từng chính mắt mình trông thấy mẹ Ngụy đánh lộn với hai người phụ nữ ở nông thôn, lại còn đang chiếm thế thượng phong nữa chứ.
Ngụy Kim cũng biết rõ là mẹ mình đang diễn, không hề nhúc nhích, nhưng đối với mẹ Ngụy anh cũng không có biện pháp gì nữa.
Lúc này, Từ Toa mới đánh vỡ cục diện bế tắc: "Con lúc trước đã đi bệnh viện làm cái kiểm tra toàn diện rồi, bác sĩ nói tố chất thân thể con rất tốt, sinh mười tám đứa nhóc cũng không thành vấn đề, mẹ cũng đừng hao tâm tổn trí cho việc này nữa."
Cô dừng một chút, lại nhìn về phía Ngụy Kim: "Ông xã à, anh cần phải nỗ lực thêm nữa đó."
Ngụy Kim còn chưa nói lời nào, mẹ Ngụy vừa rồi còn bộ dạng bị anh chọc tức muốn xỉu lại lập tức sinh long hoạt hổ mà chỉ vào Từ Toa: "Trời ạ! Loại lời nói này mà cô còn thể nói ra được nữa hả, trong lòng cô có cảm thấy thẹn thùng gì hay không hả?"
Từ Toa thần sắc bình tĩnh nói: "Nếu con có cảm thấy thẹn với lòng, thì trăm năm sau mẹ đây cũng chưa chắc có thể ôm được cháu đích tôn đâu."
Mẹ Ngụy:....
Từ Toa mặc kệ là bà ta có phản ứng gì, liền trực tiếp trở về phòng ngủ.
"Mẹ, con trở về phòng đây, mẹ nghỉ ngơi sớm một chút." Ngụy Kim nhìn mẹ Ngụy vẫn còn đang trừng mắt nói.
Xong xuôi mọi việc, cũng không quan tâm đến phản ứng của mẹ Ngụy, cũng trực tiếp trở về phòng.
Đối với hành động vừa rồi của Từ Toa, Ngụy Kim cực kỳ là vừa lòng.
Bởi vì mẹ Ngụy có nói như thế nào đi nữa thì cũng là người mẹ đã sinh ra anh nuôi anh lớn lên, anh thật sự không thể nào mà nháo nhào lên với đối phương được.
Có khả năng là Từ Toa cũng nghĩ như vậy, cho nên mới đem lửa bùng bừng trên người nói lại với bà ấy như vậy.
Quả thực là Ngụy Kim đối với người phụ nữ đáng yêu này yêu chết đi được, như thế nào lại thông minh như vậy, cơ trí như vậy, tri kỷ như vậy chứ?
Lúc sau Ngụy Kim trở về phòng liền thấy Từ Toa đang ở trước tủ quần áo tìm đồ: "Bà xã, anh phát hiện mồm mép của em càng ngày càng nhanh nhẹn, phỏng chừng qua hai năm nữa là không ai có thể nói thắng được em đâu."
"Miệng lưỡi sắc bén thì có ích lợi gì chứ? Dù gì thì anh cũng đâu phải là người bị khinh dễ đâu," Từ Toa từ trong tủ quần áo cầm ra một cái váy ngủ, đi đến trước mặt Ngụy Kim: "Anh có biết hôm nay mẹ đã nói cái gì với em không? Cổ áo kéo thấp đến như vậy, sao không dứt khoát mà khỏa thân luôn đi."
Ánh mắt Ngụy Kim dừng ở ngực cô.
Từ Toa ủy khuất mà nhìn chằm chằm Ngụy Kim: "Cái váy này anh còn nhớ rõ không? Là chính anh đi mua chung với em đấy."
Ngụy Kim nói: "Mẹ già rồi, có đôi khi nói chuyện không chịu suy nghĩ trước sau, em cũng đừng so đó với bà làm gì."
"Em mới không muốn so đo với mẹ, muốn so đo thì cũng là so đo cùng với anh," Từ Toa đi vào phòng tắm, ở cạnh cửa nói: "Nợ mẹ con trả, đêm nay anh phải bồi thường cho em thật tốt."
Ngụy Kim nghĩ tới một vạn cách phương pháp để bồi thường, trong lòng nổi lửa lên, đi theo phía sau từ Toa vào phòng tắm: "Muốn bồi thường như thế nào?"