- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tình Loạn
- Chương 37
Tình Loạn
Chương 37
Hôm nay đại khái là ngày Từ Toa gặp xui xẻo, bởi vì thời điểm cô vừa mới tan tầm trở về tiểu khu nhà mình, đang muốn đi thang máy lên lại vừa vặn chạm mặt với mẹ Ngụy.
Đối phương nhìn đến cô, lập tức mở lên chế độ máy bắn phá: "Nhìn thấy tư thế cô đi đường, lắc lư vặn vẹo, da^ʍ khí tận trời, sợ người khác không chú ý tới cô sao?"
Từ Toa không để ý tới bà, dẫm lên giày cao gót định quay bước đi, liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc vừa rảo bước tiến vào trong thang máy.
Đối phương cũng thấy được cô, tay ấn ấn mở cửa mở ra.
Từ Toa liền bước thẳng vào trong thang máy, mẹ Ngụy cũng nổi giận đùng đùng mà chạy theo vào, trong miệng hùng hùng hổ hổ: "Nè, cái thái độ của cô là gì đây? Nhìn thấy mẹ chồng mà cũng không biết hỏi thăm một tiếng hay sao, cô ăn phải mìn à? Hay là bị điếc rồi?"
Từ Toa chào cho có lệ: "Chào mẹ, mẹ khỏe ạ." Sau đó đứng im tại chỗ.
"Khỏe cái gì mà khỏe! Nhìn thấy cô là tôi không muốn đứng dậy nổi nữa rồi," Ánh mắt bắt bẻ của mẹ Ngụy lại dừng ở trên người cô, "Nhìn xem cô đây là đang mặc cái gì vậy? Cổ áo kéo xuống thấp như vậy, sao cô không dứt khoát mà khỏa thân luôn đi?"
Từ Toa đang đứng ở bên cạnh có chỗ dựa, đối mặt với bà mẹ chồng hùng hổ dọa người này cũng tự tin mười phần, đang muốn đáp trả lại một câu là con cũng muốn khỏa thân lắm a, nhưng sợ mẹ nhìn thấy thì lại tự ti.
Nhưng Thẩm Thành lại không cho cô cơ hội.
"Cái gì chứ?" Anh nói, "Cổ áo tôi kéo xuống thấp sao, con mắt nào của bà lại nhìn thấy cổ áo của tôi kéo xuống thấp vậy hả?"
Người đàn ông này rất cao, quần áo sang trọng, khí thế mười phần, thoạt nhìn thập phần là người không dễ chọc đến.
Tâm tư nghỉ ngơi của mẹ Ngụy lại muốn bị sặc bởi mấy câu đó: "Tôi không phải là đang nói cậu."
"Oh, vậy là không phải nói tôi sao," Ánh mắt Thẩm Thành lại quét thêm một vòng trên người mẹ Ngụy, "Tôi thì lại nhìn thấy cổ áo của bà dì đây sao lại kéo xuống thấp tới như vậy chứ, đến cả cúc áo cũng không chịu cài lại cho đường hoàng, còn muốn thả ra hai cúc nữa sao? Thật là đồi phong bại tục."
"Tôi cài hay không cài thì liên quan gì đến cậu!"Mẹ Ngụy cảm giác chính mình bị đùa giỡn, liền tức giận mà rống lên một câu.
"Sao lại không liên quan đến tôi được chứ?" Thẩm Thành nói, "Tôi còn chưa có kết hôn đâu, bà lại show ra cho tôi xem mấy thứ này, nếu như bà xã tương lai của tôi biết được, ghen lên thì làm sao bây giờ?"
Từ Toa thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng.
Vừa lúc này cửa thang máy mở ra.
Mẹ Ngụy mắng câu bệnh tâm thần, liền bước ra thang máy, sợ nếu muộn một chút thì Thẩm Thành sẽ động thủ mà đánh bà.
Từ Toa nhìn mẹ Ngụy lửa bốc đầy người, ở phía sau nói: "Mẹ, con nhớ ra hình như con còn chút việc, tự mẹ mở cửa đi vào đi, con đi đây."
Mẹ Ngụy không giữ cô lại.
Từ Toa quay đầu nhìn xem Thẩm Thành, không dám nói lời nào với anh, bởi vì mẹ Ngụy vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy.
Từ Toa bước vào thang máy, đi xuống lầu một chuyến, rồi lại trở lên, xem thấy hành lang trống rỗng, cô đi đến trước cửa nhà Thẩm Thành, chính mình ấn mật khẩu khóa, mở cửa đi vào.
Thẩm Thành đang ngồi trên sô pha uống sữa bò, Từ Toa nhìn đến trên bàn trà còn có một hộp chưa có cắm ống hút, cười nói: "Em không nói, sao anh lại biết em sẽ đến chứ?"
"Đoán." Thẩm Thành buông hộp sữa bò uống còn một nửa trong tay xuống, cắm ống hút vào cho cô.
Từ Toa cầm lấy sữa bò anh đưa, tay phẩy phẩy gió trước người chính mình: "Nếu không phải nhờ anh, thì vừa rồi em tức chết mất. Anh nói xem, cổ áo em thực sự thấp lắm sao? Mương rãnh gì cũng chưa bị lộ ra mà."
Ánh mắt Thẩm Thành liếc tới trên ngực cô.
Từ Toa đang đeo vòng cổ mà anh vừa mua cho, sao đó liếc xuống ở giữa ngực, có thể nhìn thấy rãnh ngực mờ mờ ảo ảo, cực kỳ gợi cảm.
Thẩm Thành nói: "Không thấp, là ánh mắt của bà ta không tốt."
Từ Toa nghe vậy, trong lòng thoải mái, sau đó không nhịn được cười: "Em phát hiện nha, anh thực sự là một diễn viên tấu hài nên được cất dấu trong bảo tàng, em thiếu chút nữa đã nhịn không được mà cười ra rồi."
Thẩm Thành dựa vào sô pha sau lưng, một tay để ở sau thắt lưng Từ Toa: "Em mới là diễn viên hài, mới vừa rồi nếu anh không lên tiếng, em cũng sẽ tự mình phản kích lại thôi."
"Cái đó là đương nhiên, thật không thể quản bà ấy được." Từ Toa dựa vào một bên khuỷu tay anh, "Trước kia bà ấy hay quở trách em, còn sẽ xem xét hoàn cảnh xung quanh, hiện tại đã không còn quan tâm, từ khi em gả cho Ngụy gia thật không biết là đã chọc tới điểm nào của bà ấy, bà ấy vẫn luôn không thích em như vậy."
"Ngày mai anh mang em về nhà, đi gặp bà nội được không?" Thẩm Thành nói, "Bà nội nhất định sẽ thích em."
"A?" Từ Toa chớp chớp mắt, "Sao lại nhanh như vậy?"
"Như thế nào, không tốt sao? Chúng ta kết giao đã lâu như vậy, đây nên là thời điểm để gặp mặt các trưởng bối," Thẩm Thành nói, "Bà nội mấy năm nay thân thể đã không còn tốt, rất quan tâm đến việc hôn nhân đại sự của anh, anh mang em về nhà, chắc chắn bà sẽ rất cao hứng, không chừng thân thể sẽ tốt hơn thì sao."
Nghe xong lời anh nói, Từ Toa cũng không còn biện pháp nào để cự tuyệt, cũng không muốn từ chối.
Cô cùng với anh là đang kết giao!
Thật cmn chứ!
Từ Toa nhìn thoáng qua Thẩm Thành: "Lỡ nếu như bà nội không thích em thì làm sao bây giờ?"
"Sẽ không đâu." Thẩm Thành nhìn thoáng qua cô, "Anh mang đàn ông về nhà gặp bà nội còn cao hứng, huống chi đây là một tiểu tiên nữ."
Tiểu tiên nữ đáp ứng rồi!
Mặc kệ điều Thẩm Thành nói là thật hay là giả, thì cô đi một chuyến cũng không có gì ghê gớm lắm.
Nếu bà nội Thẩm thật sự không thích cô, thì lần sau không đi nữa là được.
"Anh gọi điện cho a di đi, nói bà ấy đêm nay không cần tới nấu cơm." Từ Toa quen cửa quen nẻo mở tủ lạnh ra.
Cô chỉ ở nơi này của Thẩm Thành nấu qua một bữa cơm, nhưng đối với các thói quen sinh hoạt hằng ngày của Thẩm Thành, cô cơ bản đều hiểu hết.
Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh cũng không nhiều lắm, bởi vì khi a di tới, đều sẽ mang nguyên liệu nấu ăn mới mua còn tươi mới đến đây.
Từ Toa thấy Thẩm Thành cúp điện thoại, đi đến bên người anh ngồi xuống, duỗi tay: "Đưa di động em mượn chút."
Thẩm Thành đưa cho cô, một chút cũng không hề do dự.
Từ Toa cười cười, cầm lấy di động của anh, không thấy phần mềm giờ cơm hộp, đem điện thoại đưa lại cho anh, từ trong túi xách chính mình lấy ra di động: "Ông chủ, anh chưa ăn qua cơm hộp sao?"
"Chưa từng," Thẩm Thành nói, "Em muốn mang anh ra làm chuột bạch sao?"
"không thể nói là mang đi làm chuột bạch được," Từ Toa click bấm mở app, "Bởi vì nguyên liệu nấu nướng nấu ăn ở trong tủ lạnh quá ít."
Thẩm Thành thò đầu qua, xem thao tác cô như thế nào.
Ngón tay Từ Toa ở trên màn hình lướt lướt: "Ăn thịt dê không?"
Thẩm Thành nói: "Có thể."
"Chọn món thịt dê nướng đi." Từ Toa bấm vô dấu + thêm ở dưới.
"Mua thêm mấy con tôm, còn thêm cua nữa." Anh nhớ rõ là Từ Toa rất thích ăn.
"Được." Từ Toa tìm được một cái list hải sản, tôm hảo quý, có một trăm hai mươi tám một cân.
Từ Toa bấm + thêm.
"Đưa tới đây không phải là chết rồi đấy chứ?" Thẩm Thành nói: "Có thể ghi chú được sao? Có thể nói đợt lát nữa ghi chú thêm một chút, chỉ khi chúng nó còn tung tăng nhảy nhót thì sẽ được thêm hai trăm tiền boa."
"Nơi này đã viết là tươi sống, thì chính là sống," Từ Toa nói, "Em có tiền cũng sẽ không tiêu xài phung phí như vậy."
Thẩm Thành nhìn cô: "Từ tài vụ nói vậy thì chính là như vậy."
Từ Toa cười cười: "Nhãi con ngoan, khen thưởng cho con một nụ hôn này."
Đồ ăn còn chưa có đưa đến, Ngụy Kim tan tầm về đến nhà đã liền gọi điện thoại tới.
"Bà xã, em đang ở đâu?"
Từ Toa mắt nhìn chằm chằm TV nhà Thẩm Thành, nói: "Ở nhà của bạn."
"Bạn cái gì chứ? Là nam hay là nữ?" Ngày thường Từ Toa không có ở nhà, thì đều là đang ở cùng với bạn thân, Ngụy Kim đây là lần đầu nghe cô nói là có bạn, cảm giác không ổn lại tới nữa rồi.
Từ Toa lại nhìn Thẩm Thành liếc mắt một cái, bất đắc dĩ nói: "Là đồng nghiệp, nữ."
"Vậy chừng nào thì trở về?" Ngụy Kim nói.
"Để xem tình huống đã," Từ Toa nói, "Em mới vừa trở về, đυ.ng phải mẹ ở cửa thang máy, bà ấy lại làm trò quở trách em ngay trước mặt người khác, trong lòng em đặc biệt khổ sở."
"Bà xã à, em đừng đau buồn nữa, đợi lát nữa anh nói với mẹ giúp em," Ngụy Kim nói, "Em xem khoảng chừng mấy giờ thì trở về? Anh sẽ đi đón."
"Chắc tối khuya a, em sợ em trở về sớm, mẹ nhìn thấy em rồi lại không cao hứng." Từ Toa nói.
Ngụy Kim há miệng thở dốc, muốn nói là không được, nhưng trong đầu lại nhớ tới hình ảnh vừa rồi mẹ Ngụy ở trước mặt chính mình quở trách Từ Toa, đành im lặng.
Chân mày cau lại, đây là lần đầu đối với với cảnh thấy mẹ Ngụy tới nhà mà không vui mừng chút nào.
Anh nói: "Mẹ bình thường đều là 9 giờ sẽ ngủ, 9 giờ rưỡi anh sẽ ra ngoài đón em."
"Không cần đón đâu, em tự mình đi về, ông xã có thời gian thì nghỉ ngơi nhiều thêm," Từ Toa nói, "Dầu gì anh đi làm cũng rất mệt mà."
------------
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tình Loạn
- Chương 37