Chương 26 (H+)

Thẩm Thành đáp lại cô hôn nồng nhiệt, lưỡi dài dày rộng, duỗi thẳng vào trong miệng Từ Toa, càng quét mãnh liệt.

Ánh mắt Từ Toa mê ly, khoang miệng bị đầu lưỡi anh khuấy đảo đến tràn đầy.

Hai tay Thẩm Thành đặt ở dưới mông Từ Toa, đem cô nâng lên, cùng với côn ŧɦịŧ đang dính liền với tường thịt bên trong bị rút ra hơn phân nửa, còn thêm một cổ dâʍ ŧɦủy̠ từ bên trong mật huyệt tràn ra tới, cùng với tϊиɦ ɖϊƈh͙ tạo ra một hỗn hợp màu trắng chảy ra.

Lòng bàn tay Thẩm Thành bỗng nhiên thả lỏng, Từ Toa lập tức không giữ được thăng bằng liền ngồi trở lại trên đùi anh, đỉnh đầu côn ŧɦịŧ mập mạp bị tường thịt tham ăn hung hăng bao vây bên trong, liếʍ ʍúŧ.

"A ~ côn ŧɦịŧ ông chủ thật lớn nha ~" Từ Toa vặn vẹo mông, mới vừa cao trào một lần ánh mắt cô càng ướŧ áŧ, cả người tỏa ra một cổ hơi thở mị hoặc quyến rũ.

Con ngươi đen nhánh của Thẩm Thành nhìn cô chăm chú, lại đem cô nâng lên lần nữa, rồi lại buông ra, khiến cho chính mình lần lượt phá giải gông xiềng bên trong cơ thể cô, tiến vào chỗ sâu nhất bên trong cơ thể cô.

Côи ŧɦịŧ cùng với tường thịt giao triền kịch liệt, cọ xát, khiến cho lớp thịt non bên trong càng ngày càng mềm, tùy tiện một chút chọc một cái là có thể khiến dâʍ ŧɦủy̠ chảy ra tới, nhưng anh thì ngược lại, anh thì càng ngày càng cứng hơn.

Bị cô kẹp lấy.

Bị cô ăn nuốt.

Cứng lên, liền mềm không nổi nữa, chỉ nghĩ là muốn cắm vào cô thôi.

Càng quét da^ʍ huyệt cô, khuấy đảo da^ʍ huyệt cô, dùng nùng tinh bắn vào đáy huyệŧ của cô, cho cô ăn no, khiến cho cô mang thai.

Thẩm Thành cảm thấy chính mình hiện tại là cực kỳ không có lý trí, từ khi nghe được cô nói là mỗi ngày Ngụy Kim đều chạm vào cô, anh cũng đã có chút mất khống chế rồi.

Ghen ghét.

Ghen ghét với Ngụy Kim có thể chạm vào cô mỗi ngày, ghen ghét mỗi ngày người chạm vào cô không phải là chính mình.

Loại ghen ghét này , thực sự là không thể hiểu nổi.

Lúc trước anh vẫn còn chưa xác định được tâm ý chính mình, liền thời gian trước nhấm nháp trước một phen.

Nhưng bây giờ thực không dễ chịu xíu nào.

Anh vẫn luôn biết ghen ghét khiến người trở nên xấu xí.

Không biết bộ dạng hiện tại của chính mình, có xấu xí hay không.

Anh há miệng ăn nuốt đôi môi đỏ mọng của Từ Toa, nắm chặt eo Từ Toa, thời điểm đem cô nâng lên, cơ bắp trên cánh tay căng phồng.

Ánh mắt Từ Toa nhìn anh, bị anh mê hoặc đến thần hồn điên đảo, người đàn ông này thật cường tráng a, thân hình rắn chắc, cơ bụng múi múi, Từ Toa thích chết mất.

Nộn thịt dâʍ đãиɠ của cô kẹp chặt chẽ lấy côn ŧɦịŧ đang bành trướng đến sâu thẳm bên trong, tường thịt từng lớp một mấp máy đè ép anh, cảm thụ côn ŧɦịŧ cường tráng, lửa nóng của anh, bốn phía bị ma sát như muốn hoàn tan, một cổ liên tiếp lại một cổ tê dại kɦoáı ƈảʍ vọt tới.

Từ Toa kêu lên dâʍ đãиɠ, hai tay ôm lấy cổ Thẩm Thành, phối hợp với tần suất của anh, ăn anh, nuốt anh vào thật sâu.

Gân xanh trên trán Thẩn Thành đều nhảy dựng lên hết, hô hấp vừa nặng nề vừa trần thấp. Đem Từ Toa bế lên tới, xoay người nhấc chân leo lên trên bờ.

Kiện eo chắc nịch của người đàn ông hơi cong, đôi tay từ phía trước người cô vòng ra sau, bắt lấy mông cô, mạnh mẽ hướng giữa háng chính mình mà ấn sâu xuống.

Côn ŧɦịŧ sưng to cường tráng trong nháy mắt đã đâm thẳng lên tới miệng đáy huyệŧ của Từ Toa, hai đôi chân thon dài đang để trên eo anh đột nhiên kẹp chặt lại: "Ông chủ ~ bắn đi vào....a a a...."

Trong vòng một buổi trưa, người đàn ông này đã bắn vào bên trong động huyệt Từ Toa ba lần, mỗi lần đều là bắn vào thật sâu bên trong cô, xong việc rồi, sau đó anh không có nhắc Từ Toa là phải uống thuốc tránh thai, Từ Toa cũng không nhớ tới mà uống, bởi vì hiện tại cô đã bị nỗi phiền lòng khác dắt lấy suy nghĩ.

Từ Toa bước vào xe, mới vừa ngồi xuống, mông cô đã lập tức bắn lên.

Đau quá.

Mông đau quá.

Cô sờ sờ vị trí đang đau nhức cách lớp quần của chính mình, ở trong lòng thầm mắng to Thẩm Thành.

Tên cẩu nam nhân này chính là có thù tất báo.

Cô ở trên vai anh cắn một cái, anh liền ở trên mông cô cắn trả lại một cái, khiến cho cô hiện tại chỉ có thể lấy nửa bên mông mà ngồi xuống.

Nửa bên mông Từ Toa đang yên vị trong không khí, càng nghĩ càng giận.

Lại ở trong lòng mắng to Thẩm Thành một trận.

Sớm biết vậy cô đã ở trên bờ mông tròn trịa của anh mà cắn hai cái, thật muốn cắn ở đỉnh nhọn nhọn, còn muốn trái phải đối xứng, làm cho chúng nó vui sướиɠ khi thấy huynh đệ ở bên cạnh.

Thẩm Thành lên xe, nhìn đến bộ dạng quỷ dị mà Từ Toa trưng ra, vỗ vỗ chân chính mình: "Nằm bò, không được chạm vào vết thương."

Từ Toa đang buồn bực mà trừng mắt liếc mắt nhìn anh một cái, lúc sau vẫn chịu xoay người, bò đến trên đùi anh. Có thể có chút thoải mái, cô cũng không muốn để bản thân mình phải chịu thiệt đâu.

Thẩm Thành thấy cô nằm bò ra, liền giơ tay kéo quần cô xuống, mới vừa kéo xuống được một chút, Từ Toa lập tức trở tay liền kéo trở về, ngữ khí không được tốt lắm nói: "Anh làm gì vậy?"

"Nhìn mông em." Thẩm Thành nói.

Từ Toa nghe anh nói mông xong, lại cảm giác miệng vết thương chính mình ẩn ẩn làm đau lên: "Không cho xem."

Thẩm Thành nhìn cô một cái, tay dời đi liền: "Thật ra là muốn xoa chút thuốc cho em, để giảm bớt một chút đau đớn, nếu em không cần....."

Lời nói anh còn chưa dứt, Từ Toa liền yên lặng đem quần của mình kéo đi xuống.

Thẩm Thành mở ra lọ thuốc vẫn luôn nắm chặt trong lòng bàn tay chính mình, xoa xoa lên dấu răng trên mông Từ Toa: "Thuốc này có thể làm giảm đau, xúc tiến cho miệng vết thương nhanh khép lại, nhưng không thể làm mất sẹo."

Từ Toa nghe vậy, cũng không vội, quay đầy lại nghĩ cô sẽ đi đến bệnh viện, tìm bác sĩ đế lấy thuốc xóa đi sẹo.

Thẩm Thành tựa hồ như là nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng Từ Toa, nói: "Em cũng đừng nghĩ đến việc làm mất đi vết sẹo, lần sau anh sẽ kiểm tra nếu như không thấy được vết sẹo, liền ở trên mông em cắn thêm hai cái, trái phải đối xứng, làm cho chúng nó vui sướиɠ khi thấy huynh đệ ở bên cạnh."

Từ Toa: "......." Mẹ nó chứ, người này là con giun trong bụng cô sao? Cư nhiên lại có thể lặp lại lời nói cô vừa nghĩ trong lòng.

Từ Toa ngồi dậy, điều chỉnh lại dáng ngồi của chính mình, một bên mông tình nguyện treo trên không, cũng không muốn ghé lên trên đùi anh.

Người đàn ông nham hiểm!

Rõ ràng nói tùy ý cô xử trí, mà hiện tại lại ăn miếng trả miếng với cô.

Nếu như trên mông thực sự lưu lại sẹo, để Ngụy Kim nhìn thấy......

Từ Toa tưởng tượng cũng không dám tưởng tượng, lúc đó khẳng định là vô cùng bi thương.

Thẩm Thành nhìn Từ Toa cả người tỏa ra tôi thực sự rất tức giận, tốt nhất đừng có chọc tới tôi, một chút cũng không.

Anh rõ ràng biết là Từ Toa vì cái gì mà tức giận như vậy, nhưng cũng không muốn thỏa hiệp.

Cô nếu dám cắn anh, liền phải trả giá tương ứng, như vậy mới công bằng.

Bất quá Từ Toa tức giận, ném cho anh cái gương mặt như vậy, vẫn là làm cho Thẩm Thành cảm thấy rất mới mẻ.

Bởi vì đã rất nhiều năm, không có người nào dám ném cái bộ mặt như vậy cho anh xem.

Không, vẫn là có một người, đó chính là Ngụy Kim. Bất quá mỗi lần anh cùng Ngụy Kim đánh một trận, lúc sau Ngụy Kim thua, liền sẽ hơi chút rũ mắt như muốn mọc gai trên người.

Thẩm Thành nhìn Từ Toa.

Không thể đánh, luyến tiếc.

Hơn nữa anh cảm thấy Từ Toa ném cái bộ dạng tức giận cho anh, anh còn cảm thấy rất đáng yêu.

"Tức giận sao?" Anh ngồi xích lại, dựa gần Từ Toa, "Thật ra là còn muốn nói với em sáu cái chữ dấu trong huyền cơ, hiện tại xem ra là em cũng chẳng có hứng thú muốn nghe, anh sẽ không nói."

"Anh nói đi." Từ Toa tức giận cũng nhanh mà hết giận lẹ nữa, hơn nữa thực sự thì cô cũng không phải là giận Thẩm Thành, chỉ là sợ bị lưu lại sẹo bị Ngụy Kim nhìn thấy, nghĩ đến hậu quả sau này, mới trầm mặc.

Hiện tại nghe được lời Thẩm thành vừa nói như vậy, lòng hiếu kì trong cô lập tức liền được gợi lên: "Nếu nói ra khiến cho em vừa lòng, em sẽ tha thứ cho anh."

Đây là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước?

Thẩm Thành cũng không cảm thấy chính mình làm sai cái gì.

Bất quá phụ nữ thì lại như vậy, đặc biệt là người phụ nữ đáng yêu này, ngẫu nhiên lại không nói lý, được một tấc lại muốn tiến một thước cũng không có gì là lạ.

"Nghe kỹ đây," Thẩm Thành nói, "Thẩm Thành muốn nhìn Từ Toa cười."

"Không đúng." Từ Toa phản ứng thực mau nói, "Anh, cái này không phải là sáu chữ, mà là bảy chữ."

Thẩm Thành nghe lời đành phải đổi một câu khác: "Thẩm Thành xem Từ Toa cười."

Đôi tay Từ Toa ôm bụng: "Từ Toa không muốn cười."

"Em xem, thiếu một chữ, câu nói không lưu loát Từ Toa đều không cười," sườn mặt Thẩm Thành để sát mặt Từ Toa, nhìn cô, "Từ Toa cười tủm tỉm mị (mị hoặc)."

Khóe miệng Từ Toa nhịn không được kéo kéo lên, định phản ứng lại lập tức bị áp xuống: "Từ Toa không cười, trừ phi Thẩm Thành cho phép Từ Toa lau đi thuốc bôi trên sẹo."

"Anh đột nhiên nhớ tới, nếu anh nhớ không lầm," Thẩm Thành cười nói, "Sáu cái chữ kia hẳn sẽ là Từ Toa có hai cái sẹo."

Từ Toa trừng mắt , đây là uy hϊếp cô sao?

Bất quá ngẫm lại, vừa rồi tên cẩu nam nhân này ôn tồn chọc ghẹo cô, còn làm bộ dạng người rất hưởng thụ.

------------