Đêm nay Từ Toa bị Ngụy Kim khiến cho lên cao trào ít nhất là mười lần.
Mở mắt dậy. Nhìn thấy phong thái thần khí sảng khoái trên vẻ mặt bá tổng (bá đạo+tổng tài) của Ngụy Kim đang thắt cà vạt, Từ Toa xoa xoa kiện eo đau nhức của chính mình, trong lòng cực kỳ hài không hài lòng: "Vì cái gì mà một chút anh cũng không mệt chứ?"
Ngụy Kim nhìn cô cười: "Làʍ ŧìиɦ không phải là việc cực kỳ thoải mái cực kỳ suиɠ sướиɠ sao, như thế nào lại mệt được chứ?"
Từ Toa không muốn nói chuyện nữa, khiến cho cô nằm liệt thành cẩu luôn đi.
Ngụy Kim lại gần, hôn lên trán cô: "Anh đi làm đây bà xã."
Từ Toa vô lực mà vẫy vẫy tay.
Ngụy Kim thấy một bộ dạng "Tôi đang rất mệt không muốn nói chuyện" của Từ Toa, cảm thấy cực kỳ đáng yêu.
Liền bắt lấy tay cô, đưa lên môi hôn một cái.
Từ Toa nhìn anh mở to mắt, gương mặt tràn đầy ôn nhu mà dùng môi hôn lên tay chính mình, tim lập tức đập nhanh hơn "thình thịch".
Lúc Ngụy Kim buông tay cô, muốn đứng lên rời đi, cô lại có chút luyến tiếc.
Sao đó, tay nhanh chóng nhấc lên nắm cà vạt Ngụy Kim kéo lại: "Ông xã, hôm nay đừng đi làm, ở nhà với em được không?"
Ngụy Kim cực kỳ thích thú bộ dạng yêu kiều mềm mại mà làm nũng anh của Từ Toa.
Trước kia, anh chưa từng tạm ngưng bất cứ cuộc họp nào, bởi vì khi đó Từ Toa vẫn luôn là bộ dạng yên tĩnh hiểu chuyện.
Anh nhân nhượng lại gần cong lưng, nhìn Từ Toa: "Hôm nay có một cuộc hội nghị quan trọng, không thể bỏ qua được, ngày mai anh có thể ở nhà cùng với em."
"Ngày mai em muốn đi làm." Từ Toa buông lỏng bàn tay nắm cà vạt ra, "Ông xã cứ đi làm đi, tạm biệt."
Ngụy Kim sửa sang lại cà vạt, Từ Toa thả anh đi dễ dàng như vậy, anh cư nhiên lại có chút cảm giác buồn bã mất mát.
Hôm nay, Từ Toa nghỉ ngơi, liền ngủ một giấc dài.
Thời điểm tỉnh lại, thấy tin nhắn Wechat Thẩm Thành gửi cho cô lúc 9 giờ.
[Hôm nay có rảnh không? Mang em ra biển chơi.]
Từ Toa nhìn thời gian, khoảng cách Thẩm Thành nhắn cho cô đã qua một tiếng hai mươi phút.
Tâm tình hiện tại của cô tưởng tượng giống như rất muốn có một nồi lẩu nóng hổi đầy ấp rau kim châm mà lại không có liền hít không khí.
Aaaaaaa.....
Nếu biết thì đã không ngủ nướng như vậy.
Từ Toa ôm đầu nhắn tin lại cho Thẩm Thành hỏi: [Em hiện tại rất rảnh, có thể hay không đợi một lát?]
Thẩm Thành ở bên kia trả lời lại rất nhanh: [Anh đang suy xét lại.]
A? Từ Toa nhìn tin nhắn, lúc này mà còn cần phải suy xét gì chứ?
[Anh suy nghĩ lại rồi, em kêu anh một tiếng chồng ơi đi, anh sẽ tha thứ cho việc em ngủ nướng không chịu trả lời tin nhắn của anh.]
Từ Toa nhìn đến tin nhắn này, không biết vì sao mà mặt lại đỏ bừng lên, trái tim còn nhảy lên đập loạn xạ.
Kêu chồng ơi một cái cũng không phải ngay tức khắc mà làm chồng được, Từ Toa nghĩ đi nghĩ lại, một chút bài xích cũng không thấy, liền nhắn.
[Chồng ơi...]
[Ngoan.]
Ngay sau khi gửi tin nhắn qua cho cô, Thẩm Thành cười tủm tỉm nhắn tiếp: [Cho em nửa giờ rời giường rửa mặt, nửa giờ sau anh đến trước cửa tiểu khu nhà em, nếu chưa thấy được em....]
Từ Toa đang đọc cái tin nhắn này, Thẩm Thành gửi hình một món đồ bên trong không có gì hết chỉ có mấy chữ cái, rồi lại nhắn : [Không thấy được người vợ yêu, liền sẽ lên cởi hết quần áo em, đánh lên mông em đấy...]
Từ Toa nhìn đến hình ảnh anh gửi, trong nháy mắt lại nhớ đến cảnh tưởng kia.
Trong lòng tức khắc một dòng a a a kéo dài vô hạn.
Ông chủ cô lại học hư rồi.
Trước kia anh sẽ không dùng những biểu tình như vậy, hiện tại lại không ngừng dùng trên cô, cư nhiên còn dám trộm đồ của cô!
Mấy biểu tình này là của Từ Toa hay nói với anh, lúc trước cô hay nói chuyện phiếm cùng Thẩm Thành, nhiều lúc tới hai giờ chiều cô mới biết anh vẫn không chịu ăn cơm trưa, Từ Toa nhanh chóng giục anh đi ăn đi.
Thẩm Thành lập tức đáp ứng.
Từ Toa cũng không tin lắm, bởi vì sau khi thông qua tiếp xúc, cô mới biết được Thẩm Thành là con quỷ cuồng công việc, mỗi lần hỏi anh đang làm gì, thì đều trả lời là làm việc.
Từ Toa liền nói, vậy anh không cần vội, em không quấy rầy anh làm việc nữa.
[Không quấy rầy, anh có thể nhất tâm nhị dụng*, cùng tâm sự với tiểu muội muội đây.]
*Nhất tâm nhị dụng: một người có thể phân ra làm hai việc.
Lại lái sang chủ đề khác, lo lắng Thẩm Thành chỉ là đáp cho qua loa mà không tự mình đi ăn cơm, Từ Toa liền nhìn lại món đồ bên trong hình, bất quá trong đó không có chứa gì hết, mà chỉ có tờ giấy chứa mấy chữ cái đánh tay: KHÔNG ĂN CƠM, ĐÉT MÔNG.
Từ Toa trăm triệu lần không nghĩ tới Thẩm Thành vậy mà vẫn còn giữ lại món đồ đó, còn mấy chữ ở bên trong tấm ảnh.
Từ Toa vội vã nhảy xuống giường rửa mặt.
Không tới nửa giờ liền đem mình ăn mặc cho thật chỉnh chu.
Cô bước ra khỏi nhà vào thang máy, lập tức nhắn tin cho Thẩm Thành.
[Ông chủ, em đã xuống rồi đây!]
[Không tồi, rất có hiệu suất, nhưng thật đáng tiếc anh đã tới rồi.]
Từ Toa:....
Cô thực hoài nghi thời điểm chính mình nhắn tin cho Thẩm Thành, có phải hay không anh đã ở trước cửa tiểu khu mình rồi, bằng không sao có thể nhanh đến như vậy!
Từ Toa làm bộ chính mình đang xuống tới, không trả lời lại tin nhắn của Thẩm Thành.
Đem Thẩm Thành cởi hết đánh lên mông gì đó, ngẫm lại cảm thấy thật thẹn thùng.
Cái kia làm sao bây giờ? Có thể không nhận việc mình đã làm được không?
Ra đến cửa tiểu khu, Từ Toa lập tức liền chú ý tới chiếc siêu xe sàn thấp xa hoa ngừng ở ven đường.
Chiếc xe này cô chưa từng thấy qua, không biết có phải của Thẩm Thành hay không, lấy di động ra nhắn tin, Thẩm Thành lập tức trả lời lại.
[Ở phía bên này cửa, tham đầu tham não tiểu cô nương, anh nhìn thấy em rồi]
[Chiếc xe màu đen ngừng ở phía trước em thấy không? Mau lại đây, không chịu lên nữa thì ông chủ em sẽ bị người ta bắt cóc làm con tin rồi gϊếŧ chết mất.]
Người này thật là......
Trước xe mà còn có thể trình diễn tiết mục bắt cóc.
Từ Toa cười mỉm đi đến siêu xe trước mặt, thời điểm cửa xe có người mở ra từ bên trong, cô không có lập tức lên xe, mà tiếp tục cười mỉm "bạch bạch" ở trên di động đánh mấy chứ: [Kệ anh, nếu không có ông chủ, em còn có thể tìm ông chủ tiếp theo.]
Tin nhắn vừa mới gửi xong, cô mới lên xe.
Ánh mắt Thẩm Thành từ trên di động dời đi, nhìn cô: "Vô tình như vậy sao?"
Anh tuy rằng không có biểu tình gì hết, nhưng trong ánh mắt rõ ràng viết một dòng chữ "không nghĩ tới em lại là loại phụ nữ như vậy".
Từ Toa cài xong đai an toàn, ngồi ngay thẳng lại: "Chính là vô tình như vậy đó."
"Rất tốt." Thẩm Thành cười khẽ.
"Muốn biết không?" Thẩm Thành nói, "Em cứu anh ra đi anh tới nói cho em biết."
A, người này thật là ấu trĩ chết mất.
Chính là cực kỳ đáng yêu, đáng yêu mà!
Từ Toa cảm thấy, bình thường tình nhân khi yêu nhau hẳn là bộ dạng này, không phải giống như cô với Ngụy Kim, trước kết hôn với sau kết hôn đều là bình bình, mỗi người một cảm giác khác nhau.
Đáng tiếc là cô với Thẩm Thành không phải đang nói chuyện yêu đương.
Từ Toa nghiên người, đυ.ng chạm ở đai an toàn Thẩm Thành, làm bộ giải cứu mở trói cho anh, sao đó nói: "Giải cứu thành công, hiện tại có thể nói rồi chứ?"
-----------