Chương 2

"Không được." Biểu cảm Ngụy Kim nhìn như trong lòng không bị bấn loạn, nhưng thực ra là anh đã cứng rắn lên rồi.

Anh sở dĩ chọn Từ Toa lại cùng cô kết hôn, là vì nhìn trúng sự ngoan ngoãn nghe lời của cô.

Nhưng loại đồ vật này, xem nhiều rồi cũng sẽ nhạt nhẽo nhàm chán, huống chi anh đối với Từ Toa cũng chưa thể nói là thích.

Hiện tại Từ Toa lại chủ động như vậy, thế nhưng anh phi thường lại có cảm giác.

Từ Toa khẽ hừ một tiếng, nghiêng đầu cắn lên môi Ngụy Kim.

Cô hỏi như vậy, thực ra không phải là muốn trưng cầu ý kiến với Ngụy Kim.

Bởi vì trải qua sự kiện Ngụy Kim nɠɵạı ŧìиɦ, Từ Toa đã không còn muốn níu giữ gì nữa.

Nếu cô ôn nhu thuận theo nhưng không chiếm được người đàn ông mà cô đã từng toàn tâm toàn ý đối đãi thật tốt, thì cô cần gì phải ủy khuất chính mình.

Từ Toa khẽ cắn anh một cái, liền đứng lên: "Anh không đồng ý cũng phải đồng ý, dù sao thì em cũng đã quyết định rồi."

Ngụy Kim nhìn Từ Toa, người phụ nữ chu đôi môi chúm chím màu đỏ, ôn nhu tiểu ý hoàn toàn không giống với cô trước đây, cho anh cảm giác phi thường mới mẻ.

Anh liền bắt lấy bàn tay Từ Toa đang rời đi, đem cô túm lấy đặt trước mặt chính mình.

Từ Toa bị anh túm lấy ngã ngồi trở lại trên đùi anh, không chờ cô phản ứng lại, anh liền vươn hai tay giữ chặt cô lại: "Này, tức giận rồi sao?"

Từ Toa giả vờ tránh tránh trong lòng ngực anh, sau lại không tránh nữa, sau đó đem đầu đặt ở một bên: "Em không muốn ở nhà cả ngày chỉ để chờ đợi, nhìn theo anh đi làm từ phía sau, rồi mắt lại trông mong chờ anh tan tầm. Em muốn tìm việc để làm, tránh lãng phí thời gian."

Ngụy Kim nhìn chiếc cổ thon dài mỹ lệ trắng nõn của cô, vào thời điểm nói chuyện, mặt trên sẽ nổi lên gân xanh động động theo làn da.

Anh để sát vào, dùng đôi môi nhẹ mυ"ŧ lấy: "Vừa rồi là cùng em nói giỡn, em muốn đi làm thì đi, những loại việc cỏn con này không cần phải hỏi ý anh."

Kết hôn được một năm, Từ Toa còn chưa có thai, làm cho Ngụy Kim ý thức được loại sự tình này rất cấp bách.

Nếu như sự việc cứ kéo dài như vậy thì việc cô mang thai là rất khó khăn.

Còn không bằng cho cô đi ra ngoài tìm một công việc mình thích mà làm, thả lỏng tâm tình.

Từ Toa nghe được câu trả lời của anh, khó chịu trong lòng cũng được giải phóng một chút.

Cho dù biết Ngụy Kim nɠɵạı ŧìиɦ, cô vẫn không thể chạy thoát được mị lực của người đàn ông này.

Chỉ cần anh vui lên một chút với cô, tay chân cô đều trở nên mềm nhũng ra, tâm thần như diều gặp gió.

Ngụy Kim nhìn cô làm hô hấp trở nên kịch liệt hơn, l*иg ngực phập phồng, liền giơ tay, đem quần áo cô lột ra, giống như lột một khổng bạch nãi quả* thơm ngọt vậy.

(*ai giúp mình với)

Hai bên cổ áo bị mở rộng, làm cho nội y màu đen bằng ren bao vây hai gò bồng đảo bên trong cũng ẩn ẩn hiện hiện trước mắt Ngụy Kim.

Thân hưu tương bích* của đàn ông cùng phụ nữ, kỳ thực là Ngụy Kim vẫn thích người trước hơn( tức là của đàn ông).

*mình nghĩ là làn da.

Bất quá thì thân hưu của Từ Toa vẫn luôn làm anh thực vừa lòng, ngược lại với làn da màu đồng rắn chắc của đàn ông, thì của cô lại mềm mại non mịn, giống như đậu hũ non.

Từ Toa giơ tay, ở phía trước anh vẫn không có động thủ, cô liền đem áo ngực chính mình đẩy lên, lại lôi kéo bàn tay của Ngụy Kim, đem lòng bàn tay như có lửa nóng của anh ấn lên ngực của chính mình.

Ngụy Kim thuận thế liền xoa xoa ngực cô: "Hôm nay sao lại nhiệt tình như vậy?"

Âm thanh trầm thấp của anh, giàu có tính từ, bất luận là đối với bất cứ người phụ nữ nào cũng đều có lực hấp dẫn trí mạng.

Từ Toa dựng thẳng đôi gò bồng đảo, đôi tay ve vãn để ở cổ người đàn ông: "Không chút nhiệt tình, anh sẽ bị người khác câu dẫn đi mất, làm sao bây giờ?"

Ngụy Kim cười khẽ, kẹp lấy đầu ngực đỏ bừng như quả thù du của cô mà xoay tròn: "Bà xã của anh xinh đẹp như vậy, hoa dại bên ngoài sao có thể lọt được vào trong mắt anh chứ."

Từ Toa ở trong lòng hừ nhẹ, hoa dại đương nhiên không lọt được, bởi vì anh thích cỏ dại mà.

Ngụy Kim nhìn đôi gò bồng đảo của Từ Toa, không chút để ý mà nhai nhai quả thù du, trong đầu lại nghĩ đến Thẩm Thành, đột nhiên mất đi hứng thú.

Anh đem nội y của Từ Toa kéo xuống, đem áo ngủ mặc lại thật chỉnh tề cho cô: "Đi nấu cơm đi, anh đói bụng rồi."

Phía dưới Từ Toa đã ướt dầm dề, còn ngứa nữa, bất quá cái gì cô cũng chưa nói, liền đứng dậy đi vào toilet dùng khăn giấy xoa xoa hạ thân, rồi rửa tay, sau đó đi đến phòng bếp nấu cơm.

Ở phòng khách, Ngụy Kim nằm nghỉ ngơi, đôi tay để ở sau đầu, đầu ngửa ra sau, đôi mắt nhắm nghiền lại.

Cố gắng áp hỏa khí đi xuống.

Anh mở to mắt, cầm di động nhắn tin cho Thẩm Thành hỏi tin tức.

Liền buổi tối sao?