Nghe được anh ta là khách quen của câu lạc bộ, Từ Toa nhẹ nhàng thở ra: "Trước tiên anh buông tôi ra đã, rồi chúng ta từ từ nói chuyện."
"Eo em mềm mại như vậy, anh lại luyến tiếc không muốn buông nha." Bàn tay đang ôm lấy vòng eo cô của hắn càng siết chặt hơn, cơ thể Từ Toa liền không chịu nổi sự khống chế của hắn đang kề sát bên mình, hai luồng no đủ tròn trịa càng hung hăng va chạm vào vòm ngực của hắn.
Ngực hắn liền rung động, côn ŧɦịŧ giữa háng lập tức đứng lên.
Hắn đã chú ý tới Từ Toa hai ngày nay rồi, người phụ nữ này bất luận là dáng người hay là tướng mạo, đều là thuộc về hạng thượng thừa.
Mấu chốt ở đây chính là gương mặt tràn đầy nét yêu kiều diễm lệ, khí chất lại dịu dàng tao nhã thanh lịch.
Khiến cho người nhìn, không khỏi tò mò bộ dạng trên giường của cô như thế nào.
Hôm nay đến chơi bóng, lúc sau nhìn thấy Từ Toa hắn rốt cuộc kìm nén không được, nghe lén được đêm nay Từ Toa không lái xe tới, anh ta liền ở cửa ôm cây đợi thỏ, nhưng người tính không bằng trời tính.
Nghe nói Từ Toa đã kết hôn, hắn cũng không sợ, liền khám phá ra được xe Từ Toa là loại khoảng hai mươi mấy vạn(~660 triệu), chứng minh là gia cảnh cô cùng hắn cũng khá giống nhau.
Lấy gia thế của nhà hắn thì, hoàn toàn không cần phải có hậu cố chi ưu*.
*Hậu cố chi ưu: những nỗi ưu phiền lo lắng sau lưng những người làm việc lớn.
Hắno cảm thấy Từ Toa thực sự là quá mềm mại, không nhịn được mất kiên nhẫn, liếc nhìn Từ Toa rồi lại đảo mắt nhìn người phía sau.
Tiếp nhận ánh mắt hắn là một tên đàn ông khác, cũng là loại thiếu gia nhà có tiền, hai người này đã kết giao không biết bao nhiêu là gái nhà lành, phối hợp ăn ý, khiêng Từ Toa đi về phía xe hơi đang đậu bên đường.
Thật ra thì bọn họ có thể đánh thuốc cho Từ Toa bất tỉnh, bất quá chơi như vậy thì không vui, vẫn là lúc tỉnh táo chơi mới hứng hơn.
Từ Toa không nghĩ tới hai người này lại cư nhiên mạnh mẽ mà dám mang cô đi, cô sợ hãi tới mức tim đang đập rất mạnh mà cảm giác như ngừng đập hẳn đi, sau đó cô dường như nghe được một lời thoại kinh điển trong các truyện ngôn tình, em kêu đi, kêu đến rách yết hầu cũng không ai tới cứu em đâu.
"Ông chủ, phía trước hình như đã xảy ra chuyện rồi."
Người tài xế không phải là dạng thích xen vào chuyện của người khác, nhưng ở khu vực này, là thuộc về địa bàn của ông chủ, có người gây chuyện ở địa bàn của ông chủ, thì chính là ông chủ không thể nào mà bỏ qua được.
Thẩm Thành mở cửa sổ xe xuống, liền nghe được âm thanh la lên của một phụ nữ: "Tôi đã có chồng rồi, nếu mấy người muốn tìm người cùng ăn bánh uống trà, thì cũng không thể nào mà tìm phụ nữ đã có chồng rồi a!"
"Em đây thật sự là không hiểu hay vẫn là giả vờ không hiểu a, lúc này ai lại mời đi uống trà chứ!!!" Tên đàn ông nói.
"Thêm." Thẩm Thành nói với tài xế.
Tài xế lập tức gọi thêm người, rất mau lập tức liền có thêm ba người đến bên cạnh.
Từ Toa chú ý thấy bên cạnh có xe, liền lập tức kêu cứu mạng.
Hai tên đàn ông đang kẹp cô ngưng lại, nhìn thấy Thẩm Thành từ trên xe bước xuống, liền theo bản năng mà buông Từ Toa ra, bày ra cái vẻ nịnh nọt giả tạo tươi cười: "Thẩm thiếu, thật trùng hợp quá, lại gặp ngài ở đây."
Từ Toa định lập tức chạy đi, nhưng bỗng dưng nghe được hai từ "Thẩm thiếu", cô liền không nhúc nhích.
"Mấy người chơi đùa thì có thể, nhưng đừng có gây chuyện trên địa bàn của tôi." Thẩm Thành nói.
"Không dám không dám, chúng tôi liền mang người này đi ngay lập tức." Tên đàn ông vừa nói dứt lời, giơ tay liền muốn đem Từ Toa mang đi.
Từ Toa vẫn còn đang khϊếp sợ, không chú ý tới động tác của tên đàn ông kia.
Cô vẫn chưa từng gặp qua ông chủ của câu lạc bộ mà mình làm, nhưng tên thì nghe nói cũng là Thẩm Thành.
Nếu người đàn ông thân hình cao lớn, ăn mặc chỉnh chu, khí phách như muốn áp chế người khác ở trước mặt này chính là Thẩm Thành, Từ Toa cảm thấy kế hoạch chính mình mấy ngày nay xây dựng, hoàn toàn là mù quáng có thể đem đi vứt bỏ là vừa.
Bởi vì nếu sớm biết rằng "Thẩm Thành" lại soái như vậy, chuyện cô muốn đi nɠɵạı ŧìиɦ cũng sẽ không mâu thuẫn như vậy.
Nhưng sau khi nghe "Thẩm Thành" nói ra những câu như vậy, Từ Toa liền ý thức được rằng đàn ông càng soái thì có khả năng anh ta càng vô tình.
Rõ ràng chỉ cần nói một câu, anh ta cư nhiên lại chỉ khoanh tay đứng nhìn thôi sao!
Từ Toa liền cắn lên bàn tay đang đặt sau cổ cô của tên đàn ông kia một cái thật mạnh, Thẩm Thành liền ra tay, nhẹ nhàng cầm lấy tay tên đó: "Đừng có cho lời tôi nói vào tai này ra tai kia."
Tên đàn ông bị cầm tay vừa nghe xong, liền biết chính mình làm sai ý Thẩm Thành, vội vàng xin lỗi, chờ lúc Thẩm Thành buông tay anh ta ra, thì mặt trên làn da đã hằn rất nhiều vết đỏ đậm.
Thẩm Thành mắt nhìn Từ Toa tựa hồ đã bị doạ cho choáng váng, nói: "Lên xe."
Từ Toa thấy thế liền cảm thấy chính mình hình như đã hiểu lầm "Thẩm Thành" rồi, ở trong lòng yên lặng mà nói xin lỗi, nhanh chóng đi theo anh ở phía sau mà lên xe, cũng thuận tay đem cửa đóng lại.
Cửa xe ghế phụ đã mở ra, tài xế muốn cho Từ Toa đi lên, dừng một chút, không nghe thấy ông chủ nói gì hết, liền yên lặng tự động đem cửa đóng lại.
Ở phía sau xe, Từ Toa cố gắng ngồi thật thẳng, hai chân khép lại, hai tay đặt ở trên đùi, dáng ngồi của cô thực sự rất giống với quân nhân: "Cảm ơn ông chủ đã ra tay tương trợ."
"Không cần khách khí." Thân hình cao lớn của Thẩm Thành dựa vào lưng ghế, hai chân hơi hơi tách ra sắp đυ.ng tới ghế ở phía trước xe, "Hôm nay ở lại tăng ca sao?"
Quản lí câu lạc bộ hiện nay thực không phải người mà, nữ nhân viên không được ở lại tăng ca, mặc dù có thiếu người đến mấy mà có muốn cho tăng ca, cũng không nên cho phụ nữ ở lại chứ, bởi vì quản lý trước đây cũng từng lo lắng cho nữ nhân viên đi về đêm khuya sẽ gặp phải chuyện không mong muốn.
"Không có, là tan tầm rồi tôi lại muốn đến chơi bóng thôi." Vậy anh ta thực sự là Thẩm thành a!
Tim Từ Toa đập có chút nhanh, có thể là bởi vì khí phách của người đàn ông bên cạnh quá mạnh mẽ, làm cô hoàn toàn xem nhẹ người tài xế phía trước.
Đến khi người tài xế mở miệng hỏi địa chỉ nhà cô, Từ Toa mới chú ý tới trong xe còn có người tên"tài xế"!
Từ Toa nói ra một chuỗi địa chỉ, bị căng thẳng nên sống lưng không thể nào mà thẳng hơn được nữa.
Thẩm Thành chú ý tới, cho rằng cô vẫn còn sợ vụ vừa rồi, từ trong tủ lạnh bên trong xe lấy ra một hộp sữa bò, đưa cho Từ Toa: "Uống."
Từ Toa nghiên người theo bản năng, dùng hai tay cầm lấy, chờ khi hộp sữa bò được đặt vào lòng bàn tay, cô cảm thấy trong tay mình đang cầm chính là vật báu vô vùng quý giá, đột nhiên có chút luyến tiếc không muốn uống.
Đây chính là ông chủ cho cô!
Ông chủ vừa mới giải vây cho cô!
Thẩm Thành thấy cô cầm lấy mà chậm chạp không uống, nói: "Không thích uống?"
Anh vừa định mở tủ lạnh , tìm xem còn đồ uống gì khác không, Từ Toa liền nói: "Thích, cảm ơn ông chủ."
Cô rút ống hút ra, đâm vào ở phía trên, hút một ngụm, vị ngọt nhàn nhạt từ khoang miệng từ từ lan tỏa ra, cơ thể Từ Toa tự nhiên cứ như vậy mà được thả lỏng xuống.
Tài xế mắt nhìn kính chiếu hậu, ngoại trừ tiếp xúc với người quen, quả nhiên ông chủ không hiểu khi tiếp xúc ở chung với người ngoài là như thế nào.
Rõ ràng là có tâm muốn nữ nhân viên đó uống sữa để thả lỏng tâm tình, vậy mà từ trong miệng anh lại nói ra nghe như muốn ra lệnh cho người khác.