Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mẹ Kiếp! Tôi Xuyên Thành Nữ Phụ

Chương 54: Phong Ấn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vốn nghĩ rằng những người bị giam ở tầng một này sẽ nhận được những ưu đãi tốt lắm, tôi vậy mà không ngờ rằng bên trong nào đơn giản như vậy. Khi chúng tôi đang ngồi mỗi người mỗi góc chìm trong thế giới riêng thì có hai tên đàn ông bước vào, một kẻ thì mặt mày dữ tợn dáng người lực lưỡng đầy những vết sẹo chi chít trông thật đáng sợ, còn một tên bị mù một bên mắt khuôn mặt thoạt nhìn có phần gian xảo, có lẽ cũng đã có tuổi nên mặt hắn ta đầy những nếp nhăn nước da thì xanh xao thâm xì. Hai kẻ đó bước vào nhìn những người ở trong phòng như nhìn những con chuột bạch chuẩn bị lên thớt, tên mù một bên mắt nhếch mép rồi ra hiệu cho tên lực lưỡng kia lôi người bên cạnh tôi đứng dậy, trong lòng hoảng một phen, bọn chúng định làm gì mỹ nam này vậy, đây là chàng trai tôi để ý đầu tiên khi bước xuống khu này nên có phần để tâm hơn một chút.

Bọn chúng không thương tiếc kéo mạnh áo của anh ta xuống, rồi ấn xuống một dấu trên vai, khuôn mặt anh ta dần trở nên đau đớn mà quằn quại, tôi lo sợ mà nhìn những người xung quanh…có lẽ họ đã quá quen với cảnh tượng này nên trên mặt những người đó đều lộ ra vẻ bình thản như không phải việc của mình. Cái tên mù một bên mắt nở nụ cười nham hiểm bóp chặt cằm anh ta, cái lưỡi hắn đưa ra liếʍ một bên má của anh ta như thể đang thưởng thức một miếng mồi ngon.

“Sao nào! Nếu ngươi ngoan ngoãn theo dưới chướng ta, nhất định ta sẽ chuộc ngươi ra cho ngươi một cuộc sống an nhàn. Ngày ngày ngoan ngoãn phục vụ ta không phải sướиɠ hơn sao.”

Bản thân nhìn một màn trước mặt không khỏi ớn lạnh và ghê tởm, cái tên khốn đấy vậy mà lại có hứng thú với đàn ông, dù bản thân không kì thị chuyện đó nhưng nhìn cái tên dơ bẩn đó làm những hành động như vậy thì bản thân không thể nào chấp nhận được, một tên già biếи ŧɦái. Trái với phản ứng của tôi anh ta có vẻ cam chịu ngồi im đó như một cái xác không hồn, không nói gì chỉ quay mặt đi chỗ khác như thể gã đó đang tự độc thoại một mình, ánh mắt gã dần trở nên hung dữ, hất anh ta xuống đất giơ chân đạp mạnh vào người mấy phát rồi gã chắp tay trước ngực miệng lẩm nhẩm gì đó chỉ thấy quanh người anh ta từ chỗ ấn kí ấy phát ra một thứ ánh sáng màu đỏ quấn chặt lấy người anh ta mà siết. Nằm trên mặt đất từ miệng chảy ra một dòng máu, không ngừng đau đớn mà giãy giụa, sợ hãi tôi vội chạy lại những người cùng phòng.

“Các người cứ vậy đứng nhìn như vậy hay sao? Lỡ như anh ta chết thì sao đây.”

“Lo cái thân cô trước đi, sớm muộn gì chẳng chết nếu anh ta chịu nghe lời tên đó thì làm gì đến mức này.”

Cảm thấy nhờ những người này là không được, mà bản thân lại chẳng có năng lực gì nói gì đến việc bước lên cứu người. Muốn làm lơ nhưng cái cảnh tượng ấy cứ hiện lên trước mặt, tôi không độc ác đến mức có thể trơ mắt nhìn người khác bị hành hạ trước mặt mà đứng nhìn, cắn răng tôi vội lao lên đẩy mạnh vào cái tên biếи ŧɦái đang niệm chú lên người anh ta. Bất ngờ bị đẩy gã ngã xuống mặt đất, cái tên to xác đi cùng hắn ta vội đỡ dậy.

“Con nhóc con này ở đâu ra đây! Dám xen vào chuyện của ông đây mày chán sống rồi đúng không?”

Nói rồi hắn ta đứng dậy lại chắp tay trước ngực miệng lẩm nhẩm gì đó, một luồng ánh sáng như sợ chỉ đỏ từ người hắn ta phóng ra, phần đầu nhọn hoắc chuẩn bị bắn về phía tôi, nhìn chúng lao nhanh chuẩn bị cắm vào người, tôi sợ hãi theo phản xạ đưa tay lên chắn trước mặt.

Lạ thay tại sao bản thân không cảm thấy đau đớn gì hết, từ từ gỡ tay xuống chỉ thấy cái gã đó bị đánh văng ra ngoài đang nằm ôm ngực ho.

Còn tôi lại chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn những người xung quanh ai cũng nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Cái chuyện gì đây??? Không lẽ bản thân được buff một loại năng lực nào sao, chuyện này là không thể vì nếu có thì bản thân phải biết chứ nhỉ.

Nơi đây xảy ra chuyện gây ồn ào dẫn đến nhiều người đang dần đi lại phía nhà giam chúng tôi, cái tên biếи ŧɦái kia cứ ầm ĩ mà kể xấu rồi để hết tội lên cho tôi, theo như những gì bọn chúng đang nói chuyện tôi biết được cái tên trước mặt đây chính là người đứng đầu ở đây gọi hắn là trưởng ngục thì phải. Ánh mắt đỏ rực của hắn quét qua tôi, bất giác chân tay tôi như vô lực cảm nhận được có thứ gì đó vô hình đang ghì chặt chân tay tôi lại. Không phải chưa từng nhìn qua những người sử dụng ma pháp nhưng cái loại năng lượng mà tên này tỏa ra thật sự rất mạnh.



Không biết bọn chúng nói điều gì nữa nhưng rồi rất nhanh tất cả đã rời đi, cơ thể được thả lỏng lại, tôi nằm phịch xuống đất cảm nhận sự tự do…cái cảm giác khi nãy thật đáng sợ, sao lại để một kẻ mạnh như vậy ở bên ngoài chứ. Vậy mới thấy hoàng gia quản lý những việc này chưa nghiêm ngặt nên mới xảy ra tình trạng như thế này, dù có luật là không để những người có ma pháp ra ngoài làm loạn nhưng một đế quốc có biết bao người làm sao mà quản được hết nên mới thành ra như này đây.

Thấy tôi nằm phịch xuống đất bất động như người chết nên anh ta hoảng loạn lại gần tôi.

“Cô…cô không sao chứ?”

Giật mình đưa mắt lên nhìn người này, ra là mỹ nam tầng một, một cái biệt danh tôi tự nghĩ ra cho anh ta. Người đẹp đến giọng nói cũng hay như vậy bảo sao cái tên biếи ŧɦái kia lại thích anh ta đến như vậy, lồm cồm ngồi thẳng dậy tôi nở nụ cười nhẹ.

“Tôi không sao.”

“Khi nãy…cảm ơn đã giúp.”

“Không có gì đâu, cũng gặp hoạn nạn như nhau tôi chẳng ác đến mức trơ mắt nhìn anh bị dày vò đến chết được.”

Câu nói của tôi như tát thẳng vào mặt những người ở trong phòng này, không biết là vì xấu hổ hay cảm thấy tội lỗi mà bọn họ đều quay mặt đi. Lần trước bị thương được Jade chữa trị, may ra cô ta vẫn còn tốt đưa tôi một lọ thuốc trị thương này. Lấy từ trong ngực ra lọ thuốc, tôi tiến lại gần anh ta.

“Tôi không biết anh có ngại việc người khác chạm vào người hay không nên không dám tự ý đâu. Dùng thứ này bôi lên vết thương sẽ nhanh lành đấy.”

Nhận lấy lọ thuốc của tôi anh ta chầm chậm bôi lên vết thương trên mặt, nhìn số thuốc bị anh ta lấy bôi tùm lum mà xót, thở dài một hơi tôi giật lấy lọ thuốc.

“Để tôi bôi cho anh được chứ?”



“Ừm.”

Nhẹ nhàng lấy một lượng thuốc vừa đủ chấm nhẹ lên vết thương hở trên khóe miệng, tương lai không thể tránh khỏi việc bị thương nên tôi phải tiết kiệm triệt để lọ thuốc này. Nhìn vết thương hở sâu tôi thấy thật kì lạ khi ấy cái tên kia làm sao mà gây ra vết thương như này được chứ, đúng là pháp thuật thật thần kì ước gì tôi được buf một chút thôi cũng được. Cảm nhận được cái nhìn chằm chằm, ngại ngùng tôi vội đứng dậy ngồi cách xa anh ta ra.

Sau ngày hôm đó mối quan hệ của chúng tôi được cải thiện rất nhiều, tôi biết được anh ta là Raywer do bị người mình yêu lừa mới bị bắt đến đây. Tình cảnh anh ta thật trớ trêu mà, cô gái đó vì tiền mà lừa bán cả người mình yêu thật không thể nào hiểu nổi, một chàng trai đẹp như này mà nỡ lòng nào.

Không có việc gì làm nên chúng tôi cứ ngồi nói chuyện để gϊếŧ thời gian, không nghĩ vậy mà lại khá hợp nhau. Những người kia đôi khi sẽ tỏ ra khó chịu hay làm khó dễ nhưng rồi cũng mặc kệ.

“Steria! Cô thật sự tin tưởng người đàn ông đó sẽ đến tìm cô sao?”

“Ừm! Tôi có thể nghi ngờ những người ở thế giới này nhưng lại tuyệt đối tin tưởng anh ấy, đây có lẽ gọi là sức mạnh của tình yêu đi.”

“Ha…tôi cũng đã từng như vậy đấy, để rồi nhận lại cái kết cục như này đây.”

“Anh đừng bi quan như vậy, có lẽ anh tìm chưa đúng người thôi không phải lúc nào tình yêu cũng xấu như vậy đâu.”

“Cô đúng là đặc biệt nhỉ, người đàn ông đó thật may mắn.”

Nói chuyện một lúc cảm thấy hơi mệt tôi bèn nằm chợp mắt một lúc, chưa chìm vào giấc ngủ thì đã nghe thấy tiếng thét chói tai, vội mở mắt nhìn xem chuyện gì. Lần này là hai cô gái kia bị bắt, có lẽ do sơ sót lần trước nên lần này hai người đó bị mang ra ngoài cách một cánh cửa sắt tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn họ đau đớn. Vẫn không hiểu nổi tại sao họ lại phải chịu nỗi đau như vậy.

“Raywer, tại sao mọi người phải chịu sự đau đớn như vậy?”

“Những người bị giam ở đây trong người đều mang một nguồn năng lượng hay là sức mạnh nào đó nên bọn họ phải tìm cách kiềm lại để dễ quản hơn, khi chúng tôi bị mang đi bán người nhận mua sẽ được giao cho cầm nguồn sức mạnh để kìm hãm chúng tôi. Nếu như lâu ngày không được mua thì dần dần lượng phong ấn càng nhiều sẽ có ngày chết vì không chịu được.”
« Chương TrướcChương Tiếp »