Nữ chính vẫn không ngừng đưa ánh mắt chán ghét mà đánh giá tôi nhưng lại dùng ánh mắt hiền dịu mà mỉm cười với Darius, không phải nói nữ chính hiền lành tốt bụng hay sao, tại sao nhìn hiện thực tôi lại cảm thấy không như vậy nhỉ?
Đột nhiên Darius nhìn tôi nói với giọng điệu thờ ơ
"Người này.."
Thái tử nhìn xuống tôi vui vẻ nói
"Tôi tưởng đây là hầu gái thân cận của cậu, còn đang muốn hôm nay bàn bạc một chút"
"Ha.. nếu ngài muốn thì ta tặng cho ngài dù sao cũng chỉ là một hầu gái"
Lời nói vô tình ấy làm trái tim tôi như thắt lại, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn anh chỉ thấy sự lãnh đạm, anh chỉ nhìn cô gái bên cạnh nở nụ cười trìu mến không thèm liếc tôi lấy một lần. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong thời gian không có tôi ở đó, tại sao một người vừa ngày trước còn nói tôi đặc biệt rồi nói yêu các thứ vậy mà hôm nay lại hành xử như vậy cơ chứ. Đúng là nực cười mà, tự cho rằng bản thân sống lâu nên con mắt nhìn người không thể sai được vậy nên ông trời mới trừng phạt tôi như vậy để tôi tỉnh mộng đây sao, thật may mắn vì tôi chưa hoàn toàn trao hết trái tim cho anh ta. Mặc kệ là anh có mục đích gì đi chăng nữa, đã có lòng tổn thương tôi thì dù có thế nào tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta.
Tự dặn lòng là vậy nhưng cơn đau ấy vẫn không ngừng lại, trái tim tôi lại tổn thương mà rỉ máu một lần nữa đôi mắt không ngừng được mà xuất hiện một tầng hơi nước là sự thất vọng, bị phản bội hay là niềm tin lại bị người khác chơi đùa.. sợ phải đối mặt lâu hơn tôi sẽ không kìm lòng được mà lộ ra vẻ đáng thương mất. Vội kéo nhẹ tay áo Ric, thật may anh ta như hiểu ý mà nắm nhẹ lấy tay tôi, bây giờ tôi chẳng thể nào mà nghĩ được gì nữa nên không gạt tay anh ta ra.
"Nếu đã vậy thì hầu gái này giờ sẽ là của ta, cảm ơn món quà của cậu. Người con gái đi bên cậu.. trông hai người thật xứng đôi"
"Ngài quá khen rồi, tôi thầm cảm thấy may mắn vì tìm được cô ấy"
Nhìn cảnh anh tình cảm và âu yếm nhìn nữ chính tôi như thầm hiểu ra, thứ tình cảm này mới là thật còn bản thân mình là gì chứ, một vật thế thân sao?
Ngài ấy kéo tay tôi đi xa, chẳng biết đi được bao xa không ngăn được nỗi xót xa, nước mắt tôi rơi xuống. Ngài ấy nhẹ nhàng đưa tôi chiếc khăn tay theo đó tôi khóc rất lâu, mỗi lần tôi mở lòng chấp nhận tin tưởng ai đó đều nhận lấy cái kết bị phản bội như vậy sao.
"Em đừng khóc nữa, mắt sưng đỏ hết lên rồi kìa"
"Anh đã biết rồi đúng không, anh thấy tôi thật thảm hại đúng không"
"..."
"Tôi thật ngu ngốc đúng không, bản thân cứ tin tưởng anh ta vô điều kiện như vậy. Sáng nay còn vui vẻ mà chuẩn bị chờ đón anh ta vậy mà nhận lấy gì đây chứ"
Anh ta chỉ nhẹ nhàng ngồi bên cạnh vỗ nhẹ vai tôi, bao nhiêu uất ức như tuôn trào
"Anh là cố tình để tôi nhìn thấy?"
Thấy phản ứng anh ta hơi giật mình, đừng tưởng tôi ngu ngốc đến mức dễ bị lừa như vậy
"Đừng nghĩ những trò này có thể dễ dàng lừa được tôi"
Thở ra một hơi anh ta bất lực
"Không nghĩ em vậy mà nhìn ra được, bảo sao hắn ta lại giữ em bên cạnh lâu như vậy"
"Anh biết mối quan hệ giữa hai người đó chứ?"
Lau đi những giọt nước mắt ấy tôi nghiêm túc nhìn anh ta dò hỏi
"Mặc dù là bạn thân nhưng cậu ấy chỉ nói sơ qua người con gái ấy mà thôi, nghe bảo hồi nhỏ khi cậu ta bị nhốt thì cô ta là người duy nhất ở bên đối xử tốt với cậu ta sau này bị mẹ cậu ấy phát hiện mà bị đuổi ra ngoài, cậu ta luôn truy tìm tung tích người con gái ấy trong vô vọng, thật may giờ họ đã gặp được nhau"
Thở ra một hơi, hơi nhếch miệng tôi đáp bâng khuya
"Chắc hẳn người tìm thấy là anh nhỉ?"
"Em nghĩ tôi là như vậy sao?"
"Cũng không phải không có khả năng"
"Ta chỉ giúp họ gặp nhau sớm hơn thôi"
Nhận được giải đáp tôi đứng dậy mạnh mẽ như chưa có chuyện gì dù cho lúc nãy còn khóc đến thảm thương
"Em đúng là thông minh và mạnh mẽ hơn những gì ta nghĩ đấy"
"Tôi chấp nhận làm thư ký riêng cho ngài, ngài cũng nên chấp nhận điều kiện trả món nợ nhà William cho tôi đấy"
Nói rồi tôi bước đi, thay vì trách người khác thà trách bản thân mình còn quá ngây thơ mới bị những lời nói ấy đánh lừa dễ dàng như vậy, chỉ vì cuộc sống thiếu sự yêu thương che chở nên khi người khác yêu thương hay bảo vệ một chút mới dễ dàng gục ngã như vậy. Nói tới nói lui nữ chính của cuốn tiểu thuyết này cũng là có vấn đề, nhìn ánh mắt cùng hành động của cô ta không giống với tính cách được thiết lập chút nào. Thật không dám nghĩ cô ta cũng là một người xuyên hay là trùng sinh, cuộc sống tôi còn chưa đủ thảm hại hay sao mà còn tăng độ khó như vậy cơ chứ.