Thời gian trôi thật nhanh sáng mai tôi lại phải quay lại nhà William tiếp tục công việc làm hầu gái, dù trong lòng còn nhiều câu hỏi muốn hỏi cha và anh như món nợ gia đình chúng ta thật sự nhiều như vậy sao nhưng nhìn vẻ mệt mỏi và sự cố gắng ấy tôi lại không đành lòng khiến họ phải lo lắng hay áp lực hơn. Tối hôm ấy sau khi dùng bữa xong cha và anh dặn dò cùng quan tâm tôi rất nhiều, còn nói nếu bị bắt nạt hay phải chịu ủy khuất thì hãy quay trở về họ nhất định lo được nghe xong thật ấm lòng, họ đang phải cố gắng như vậy nên bản thân cũng cố gắng gánh một ít giúp họ. Dặn dò quản gia cùng Daisy nhất định phải chăm sóc tốt cho hai người rồi mới yên tâm trở về nghỉ ngơi.
Sáng sớm một chiếc xe ngựa quen thuộc có phù hiệu nhà William đang đứng ở cổng đợi tôi. Chào tạm biệt mọi người nhanh chân lên xe ngựa rời đi, đến nơi tôi thay bộ đồ hầu gái rồi bắt tay vào công việc.
Đẩy cửa bước vào nhìn anh vẫn còn chưa dậy, tiến lại gần nhìn ngắm gương mặt đẹp tựa điêu khắc này dù cho có ngắm nhìn bao nhiêu cũng không thấy chán được. Hơi vươn tay toan đánh thức anh đột nhiên anh nắm lấy tay tôi kéo mạnh lên giường, theo đà tôi ngã nằm lên người anh. Hơi hé mắt anh lười biếng thì thầm "Cuối cùng em cũng về rồi!"
Bản thân vừa bối rối vừa không hiểu chuyện gì đang diễn ra, tim đập thật nhanh tựa như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Đưa tay đặt lên ngực anh muốn đẩy ra nhưng anh càng ôm chặt tôi hơn như muốn khảm vào người.
"Ngài làm gì vậy? Mau buông tôi ra.."
Lúc này như tỉnh ngủ anh hơi nới lỏng tay ra thuận thế tôi vội đứng lên tránh ra xa, chỉnh lại trang phục ngập ngừng nói "À.. ừm ngài dậy thay đồ đi tôi đã chuẩn bị nước rồi, tôi.. tôi xuống nhà chuẩn bị bữa sáng"
Nói xong tôi bỏ ra ngoài tránh tình huống xấu hổ này, anh nhìn theo trên môi bất giác nở nụ cười. Mỗi lúc anh càng nhận thức được rõ vị trí của cô ở trong lòng anh, từ lúc cô bước vào anh đã cảm nhận được vì chỉ duy nhất mình cô là được anh đặc biệt cho phép đi lại tự do vào những nơi có anh, mùi hương quen thuộc tiến lại gần bản thân vô thức mà muốn giữ lấy chúng chỉ muốn giữ nó mãi mãi ở bên người.
Sau khi dùng bữa xong anh dặn dò tôi "Hôm nay trong hoàng cung có việc, đến tối muộn ta mới về, em tốt nhất đừng gây chuyện"
Hơi bĩu môi muốn phản kháng "Anh làm như tôi rảnh rỗi lắm vậy!"
Im lặng không đáp lại, tôi giúp anh chỉnh trang phục. Có lẽ vì hôm nay phải vào hoàng cung nên nhìn anh đặc biệt đẹp hơn ngày thường, mọi thứ thật chỉnh tề và nghiêm trang không kiềm được mà thốt lên "Anh hẳn được rất nhiều quý cô để ý nhỉ?"
Anh hơi cong môi nhìn xuống cô gái trong lòng đang giúp mình gài những nút áo còn sót lại
"Cô nghĩ vậy sao?"
"Có ai lại không yêu thích cái đẹp, ngoài những lúc tính cách anh hơi tàn bạo thì đến tôi còn không cưỡng lại được, huống gì những quý cô ấy"
Đột nhiên anh vòng tay ôm chặt lấy tôi, giật mình ngước mặt nhìn thẳng vào anh
"Dạo này anh có vẻ hay lợi dụng đυ.ng chạm tôi quá nhỉ? Tôi là hầu gái riêng không có nhiệm vụ làm ấm giường đâu"
Không nói gì anh ta chỉ nhìn tôi chằm chằm rồi hạ xuống trán tôi một nụ hôn nhẹ, tình tiết gì đây sao nhanh như vậy được? Tròn mắt mà nhìn anh ta muốn mở miệng chửi nhưng chẳng hiểu sao không thể thốt lên lời được, vẻ mặt ôn nhu bất thường như vậy nhìn tôi
"Ta phải đi đây"
Nói rồi anh ta buông tôi ra bước đi, như bừng tỉnh tôi hét lớn "Shhhh.. cái tên chết tiệt kia, anh có bệnh à làm gì vậy hả?"
Chưa đi được bao xa nên những lời mắng chửi của cô anh nghe không sót một câu nhưng lại chẳng tức giận nổi, nụ cười càng đậm hơn. Đi ra gần xe ngựa quản gia đứng đợi anh, nhìn không khí xung quanh chủ nhân hôm nay mà xem thật rạng rỡ mà muốn trêu ghẹo ngài ấy một chút:
"Chủ nhân hôm nay có vẻ vui nhỉ, chắc vui vì cô hầu gái kia quay lại rồi đúng không?"
"Ngươi muốn chết"
"A.. không muốn"
Biết rõ chủ nhân tính cách không được tốt nên cũng không dám đùa dai hơn, ngài ấy vui vẻ thì anh cũng nhàn nhã hơn được chút, nhất định sau quay trở về phải hối lộ cô hầu gái kia mới được, nói cô ấy đối xử với tốt với chủ nhân một chút..