Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mẹ Kiếp! Tôi Xuyên Thành Nữ Phụ

Chương 22: "tôi Đánh Người Sẽ Không Sao Chứ"..

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thoát ra khỏi căn phòng đó, chạm tay lên ngực tôi vẫn cảm nhận được trái tim đang đập kịch liệt như thế nào, thật là nguy hiểm mà, tôi quên mất anh ta là ai rồi sao, lại dám dở giọng điệu bỡn cợt như vậy âyzz. Vội lắc đầu, mới chỉ bắt đầu một buổi sáng mà đã cảm thấy không mấy suôn sẻ rồi, thời gian chưa gì sắp đến trưa rồi. Bây giờ tôi còn phải quay lại căn phòng đó dọn dẹp mọi thứ nữa chứ, cắn môi lắc đầu thật muốn chửi bản thân một cái.

Mon men quay lại, mở cửa chầm chậm nhìn quanh căn phòng không thấy anh ta còn ở đây nữa, lúc này tôi mới dám thở ra một hơi nhẹ nhõm. Còn nhớ lúc trước cũng từng làm qua công việc dọn dẹp khách sạn, tôi áp dụng chúng nhanh chóng bắt đầu gấp lại chăn một cách thật gọn gàng, bắt tay vào quét dọn, không nghĩ những công việc ấy vậy mà giúp ích cho lúc này. Căn phòng tuy rộng lớn nhưng chắc anh ta hẳn là một con người sạch sẽ lắm đây, không có nhiều bụi bẩn hay đồ đạc nên rất nhanh tôi đã dọn dẹp xong. Ngó ra ngoài thấy mặt trời đã lên cao, ở đây tôi không có chiếc đồng hồ nào nên chỉ có thể nhìn mặt trời mà ướm chừng thời gian, thôi suy nghĩ tôi nhanh chân chạy về phía nhà ăn chỉ sợ đến chậm phải ôm cái bụng đói, đi từ khu nhà chính đến nhà ăn dành cho những người hầu khá xa, vừa đến cửa nhà ăn tôi không kìm được ngồi sụp xuống hơi thở đứt quãng, điều chỉnh lại hơi thở tôi đứng dậy nhanh chóng tìm một chỗ ngồi ít người một chút rồi ngồi xuống bắt đầu ăn, thật may tôi không phải chuẩn bị bữa trưa cho anh ta nếu không nhất định không có thời gian để ăn. Bản thân cũng không thuộc dạng kén ăn, tuy gạo có hơi khô còn thức ăn có phần đơn điệu, nhìn chúng không được đẹp mắt cho lắm nhưng vẫn miễn cưỡng có thể ăn được, thôi đánh giá.. đối với tôi bây giờ chỉ cần lấp đầy cái bụng là được.

Nhìn quanh bàn cũng chỉ có hai ba cô hầu ngồi cùng, bầu không khí yên ắng bỗng nghe tiếng ồn lớn vang lên từ đám người phía bên kia, tò mò đưa mắt nhìn tôi thấy một đám người đang bắt nạt một cô hầu gái, họ thay nhau cười đùa, bỡn cợt và hất đổ hết đồ ăn lên người cô ấy, vì khoảng cách khá xa lại đông người, tôi không thể nhìn rõ mặt mũi cô ấy. Đây vốn là cuộc sống của những kẻ thấp kém không có quyền, bị những kẻ khác chà đạp, nặng hơn chính là phải bỏ mạng. Nhìn lại bản thân cũng chẳng tài giỏi gì còn chẳng thể bảo vệ bản thân được làm sao có thể xen vào mà giúp được, tôi không có tấm lòng thánh mẫu, liều mạng như vậy đâu. Quay đi tiếp tục lấp đầy cái bụng, tôi nghe thấy hai cô hầu gái ngồi đối diện tôi bàn tán:

"Này.. ngươi biết sao con nhỏ kia bị vậy không"

"Ta nghe nói cô ta có ý định tiếp cận ngài công tước, bị Arika phát hiện nên thành vậy đấy"

"Đáng đời lắm, có ý đồ đó phải tránh đám người Arika đi chứ, để bọn họ phát hiện chỉ có bị hành hạ đến chết thôi"

Ngồi nghe tôi cũng hiểu sơ sơ được câu chuyện, cảm thấy thật nực cười mà, mấy cô ả nghĩ mình là ai chứ, cứ ai tiếp cận cái tên đó là bị bọn họ hành hạ như vậy hay sao. Không biết khi họ biết tôi là hầu gái riêng thì sẽ thế nào đây, chắc tôi còn bị đánh gấp đôi ấy chứ nhỉ thầm rùng mình một phen, lần nào đi ăn cũng chẳng thể nào ăn ngon miệng được mà. Bắt chuyện với hai cô hầu tôi hỏi:

"Đám người Arika đáng sợ như vậy sao?"

Hai cô hầu gái ngước lên nhìn tôi đưa ánh mặt ngạc nhiên hỏi "Ủa cô là hầu gái mới đến à"

Tôi khẽ gật đầu, hai cô nàng như thêm đồng minh niềm nở mà kể tôi nghe, thì ra đám người đó chính là những kẻ thích bắt nạt những cô hầu gái khác. Những người làm trái ý họ hay ve vãn tiếp cận chủ nhân thì sẽ bị những người đó gây khó dễ, rồi bắt nạt. Một cô hầu gái nhìn tôi nói: "Cô tên gì, làm ở khu vực nào thế, nhìn cô xinh đẹp như thế này tôi còn nghĩ cô là vị tiểu thư quý tộc ấy, mà những người có khuôn mặt xinh đẹp cũng bị đám người đó để ý cô nên cẩn thận" thấy họ cũng có ý tốt nhắc nhở, tôi cũng thân thiện nở nụ cười tỏ ý đã hiểu nói:

"Tôi biết rồi, cứ gọi tôi là Iris" -bây giờ bản thân không còn là tiểu thư Steria Robert nữa, để bọn họ biết mình chính là cô tiểu thư bị bắt đến đây làm trả nợ lại phiền phức thêm. Nói chuyện một lúc tôi biết một người tên là Ana còn người kia là Bela hai người cùng làm ở dinh thự phía tây phụ trách chăm sóc khu vườn bên đó.



Cảm thấy đã đủ no, tôi chào tạm biệt hai người chuẩn bị bước ra cửa, đi ngang qua cô gái đang bị bắt nạt, chỉ thấy có một cô gái đang ngồi ở giữa bắt chéo chân nhìn xuống cô gái bị bắt nạt đang nằm dưới sàn cùng với một đống đồ ăn thừa bị đổ vào người, dùng ánh mắt coi thường cùng nụ cười hả hê nhìn những người xung quanh liên tục đánh đập, liếc nhìn xuống cô gái kia tôi hơi khựng lại, tình cảnh này khiến tôi không khỏi xót xa, máu anh hùng nổi lên muốn bước lên nhưng lại nhận được ánh mắt cô ấy nhìn tôi, dường như trong đó không có sự sợ hãi hay cảm thấy đau đớn gì, vô tình ánh mắt đó chạm vào mắt tôi đồng thời nở nụ cười nhẹ rất nhanh rồi quay đi, bản thân tôi cảm nhận được cái lạnh bất chợt lướt qua, đây là gì chứ? Hơi khựng lại, cô gái này nhất định không hề đơn giản, nhìn vậy có thể thấy nhất định cô ta chỉ đang nhẫn nhịn vì mục đích nào đó, bởi vì cùng là một loại người tôi sao có thể không cảm nhận được.

Thôi lo chuyện bao đồng nhanh bước ra khỏi nhà ăn, quay về khu nhà chính, thấy vẫn còn sớm tôi tiến lại hỏi mấy người canh gác chỗ của bà hầu nữ trưởng, còn một vài thắc mắc cần phải hỏi bà ấy mới được, nhìn tình cảnh của cô gái ấy tôi như lường trước được tình cảnh của bản thân trong tương lai, nhớ lại mấy hôm trước nhìn phản ứng của bà ấy khá hài lòng về tôi còn nói có thể hỏi bà ấy bất kỳ điều gì tôi yên tâm mà tìm bà ấy. Dò hỏi một lúc tôi cũng tìm đến phòng làm việc của bà ấy, chỉ mong bà ấy không làm tôi thất vọng, bản thân tôi cũng có ấn tượng khá tốt với bà ấy. Gõ nhẹ cửa, một giọng nói cất lên: "Mời vào", theo đó tôi nhanh chân tiến vào thấy bà ấy đang cặm cụi làm các giấy tờ, thấy tôi bà ấy dừng bút, ngước lên nhìn tôi hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Bà ấy đã mở lời thẳng như vậy, tôi cũng chẳng vòng vo mà hỏi thẳng: "Tôi đã làm tốt những việc hôm qua bà chỉ dạy, chỉ là có một vấn đề tôi muốn hỏi bà, tránh gây phiền phức sau này"

Nhìn tôi chăm chú bà ấy nói: "Cô hỏi đi"

"Nếu tôi đánh những hầu gái khác thì có sao không"

Bà ta như ngạc nhiên trước câu hỏi đó, trong suốt quãng đời làm việc ở đây bà chưa từng gặp cô gái nào như thế này cả, dù biết cô gái này từng là tiểu thư của một gia tộc lớn sánh ngang với gia tộc William, còn nghĩ những vị tiểu thư như cô sẽ chẳng thể nào chịu được chút khổ cực mà làm loạn, lúc chủ nhân quyết định nhận cô làm hầu gái riêng, yêu cầu bà phải trực tiếp chỉ dạy, bà còn cảm thấy khó chịu, nghĩ chắc chỉ thêm một cái phiền phức cho bà mà thôi. Nhưng mới chỉ mấy ngày đầu mà đã khá ngạc nhiên trước phản ứng của vị tiểu thư này. Cô ta nghiêm túc học hỏi, không làm loạn ngược lại nghe người giám sát bẩm báo lại cô ta làm khá tốt mọi thứ. Bây giờ thì bà đã hiểu tại sao chủ nhân lại để ý cô gái này, đúng là thú vị thật: "Cô tính làm loạn sao" –dù đã hài lòng nhưng bà không muốn cô tự đắc.

Thấy sắc mặt nghiêm túc của bà ấy tôi giải thích: "Tất nhiên tôi không muốn làm ảnh hưởng hay làm phiền bà phải giải quyết, chỉ là tôi muốn hỏi nếu tôi đánh một vài kẻ gây chuyện với tôi sẽ không sao chứ"

Việc gây gổ giữa những hầu gái là điều không thể tránh khỏi, nhìn cô gái nhỏ trước mặt, dáng người thì nhỏ nhắn, khuôn mặt cũng non nớt chắc mởi chỉ mười mấy tuổi không ngờ lại dám suy nghĩ như vậy, cô ta nghĩ bản thân mình đủ sức đấu lại những cô hầu gái ở đây hay sao. Chủ nhân đã dặn dò bà phải để ý cô gái này, người đầu tiên ngài ấy muốn bà để tâm, bà cũng hiểu được tuyệt đối không được để cô ta có mệnh hệ gì mà gằn giọng cảnh cáo:

"Cô tốt nhất đừng gây chuyện lung tung, có chuyện gì đến tìm ta sẽ giải quyết"

Thấy thái độ răn đe của bà ấy, tôi cũng thôi hỏi biết mình chỉ là một người hầu lấy gì để đảm bảo bà ấy sẽ ra mặt giải quyết, mà có ra mặt đi chăng nữa chắc gì bà ấy sẽ đứng về phía tôi được chứ. Còn muốn hỏi bà ấy tôi phải làm bao lâu mới trả được hết số nợ mà ra khỏi đây nhưng thấy tình hình này thì bản thân nên hỏi thẳng tên Darius thì hơn, dẫu sao thấy hắn ta cũng dễ nói chuyện mặc dù tính cách hơi thất thường, để lựa thời cơ hỏi anh ta sau vậy. Lấy cớ đi làm việc, tôi chào tạm biệt bà ta rồi bước ra ngoài.

Vừa trở về vừa đắm chìm trong những suy nghĩ, xét tình cảnh cùng phản ứng của bà ta thì nếu tôi có gây chuyện chắc cũng bị cảnh cáo hay bị phạt gì đó thôi, nếu mà nghiêm trọng đến mạng sống nhất định thái độ của bà ấy cũng sẽ cương quyết hơn mà cảnh cáo đến tính mạng, chỉ cần không mất mạng là được. Không chắc có thể giấu bản thân được bao lâu, đến lúc đám người hầu đó phát hiện nhất định sẽ hành hạ tôi mà thôi, tôi không chắc bản thân có đủ bình tĩnh để chịu sự chà đạp đánh đập đó nữa. Thôi thì không mất mạng là được, lấy lại tinh thần tôi thoải mái quay về tiếp tục công việc.
« Chương TrướcChương Tiếp »