Chương 4

16.

Bà ngoại càng ngày càng đi tới, căn bản bà ấy không để bụng chuyện mẹ tôi có nhảy lầu thật không.

Bà ngoại gào thét lớn tiếng làm cho tất cả mọi người trong thôn tới xem mẹ.

Tôi sợ hãi khóc lớn.

Một khắc đó tôi cảm nhận được mẹ tôi dừng lại không lui về sau nữa.

Bà ấy muốn nhảy lầu nhưng tôi khóc.

Cuối cùng, mẹ tôi lui về khi nghe tiếng nghị luận của hàng xóm khi nghe tiếng gió đêm hiu quạnh.

Tôi bị bà ấy ôm chặt phảng phất giống như cây lục bình.

(kiểu hai mẹ con nương tựa lẫn nhau)

Bà ấy suy sụp ngồi sụp dưới đất, mặt chôn vùi vào cổ tôi, vẫn không nhúc nhích, không khóc không quậy nữa.

“Này thì xong rồi, nghe lời đi” ông ngoại vừa lòng.

Bà ngoại hừ, đi xuống lầu đuổi hàng xóm đi.

Cậu cả và cậu ba nói nhỏ, trò chuyện về căn hộ về tiền, vẻ mặt hưng phấn vui vẻ.

Đêm đó, chúng tôi đi về thành phố ở tại khách sạn giá rẻ, sáng hôm sau đi tìm một căn nhà tiện nghi ở.

Sau đó, chính là cuộc sống mười năm đầy áp lực của tôi,

Mẹ tôi gần như thay đổi thành người khác, bà ấy không cười nhiều nữa, mỗi ngày đều đeo gánh hàng nặng nhọc, làm hết công việc dơ bẩn.

Mà tôi chỉ cần học tập là được.

Mẹ bắt tôi học tập nên tôi phải học tập.

Mẹ chú ý thành tích, cũng chú ý thành tích của nhóm cháu trong dòng họ.

Tôi thấy có lẽ bà ấy bị điên rồi.

17.

Suy nghĩ tán loạn, tôi quay lại phòng bệnh.

Tôi vẫn nằm trên giường chỉ có linh hồn bay lơ lửng bên người mẹ tôi.

Mẹ tôi đứng bên cửa sổ, cười xán lạn.

Bà ấy nói, mười năm trước bà ấy nhảy không thành, mười năm sau có thể thành công.

Đúng vậy, mười năm trước bà ấy ôm tôi, nên không thể nhảy, mười năm sau, tôi “nhảy” trước bà ấy, nên có thể lần này bà ấy sẽ thành công.

“Lại diễn nữa hả, mày nhảy đi, tao xem mày dám nhảy hay không!” bà ngoại tức giận chửi ầm lên, bà ấy tuổi đã lớn, chống gậy rồi nhưng tinh thần mắng chửi người khác vẫn còn phấn chấn.

Ông ngoại giận dữ: “Trương Lỵ, mày còn xem tụi tao là ba mẹ sao?”

“Xem chứ, bởi vì các người là ba mẹ tốt nhất của tôi, nên sau khi tôi chet đi, tôi sẽ dây dưa với các người, sẽ báo đáp ân tình của các người thật tốt” mẹ cười,

Nụ cười nguyền rủa.

Ông bà ngoại tức giận tới nỗi mặt mày xanh mét, không thể tin mẹ tôi sẽ nói như thế.

“Mẹ nó, chị là đồ tâm thần, ông đây giet chet chị” cậu ba tính tình nóng nảy, trước sau như một.

Cậu cả không ngăn cản, ông ấy thơ ơ lạnh nhạt.

Mẹ cũng không tức giận nữa, bà ấy đỡ tường, bò lên, sau đó lấy điện thoại, gọi một cuộc, nói vài câu.

“Chị lải nhải gì vậy” cậu ba nói.

Mẹ tôi sửa sang lại mái tóc khô cứng của bà ấy, ảm đạm nhìn từng người họ.

“Kỳ thật, tuần trước tôi đã khởi tố các người rồi, hôm nay chỉ muốn cho các người một cơ hội cuối cùng nhưng mà sự thật thì các người không yêu thương tôi”

Mẹ tôi ra vẻ không sao hết, hít mũi: “Căn hộ kia và một trăm bảy mươi vạn đều là của Tư Tư con gái tôi, tôi không chỉ mời luật sư còn lập di chúc, chờ tới khi tôi chết rồi, luật sư sẽ tìm chồng trước của tôi lo chuyện hậu sư, chồng trước của tôi hận các người rất nhiều, hắn cũng có năng lực giải quyết các người”

Nhắc tới ba tôi, bọn họ thay đổi sắc mặt, kiêng kị lại hoảng sợ.

Tôi nghe mẹ từng nói, ba tôi thật sự ghét cay ghét đắng những người bên nhà mẹ đẻ của bà ấy, bởi vì bọn họ là những kẻ có lòng tham không đáy, mỗi năm đều đòi lấy đồ tốt, có đôi khi ba tôi không cho thì sẽ tới công ty quậy phá.

Thậm chí cậu ba còn đánh nhau với ba tôi, nếu không phải mẹ tôi cầu tình thì lúc đó cậu ba tôi đã vào tù.

Hiện giờ, bọn họ cướp bất động sản và tiền của mẹ tôi, mà tất cả những thứ này đều là của tôi, ba tôi không thích tôi đi nữa thì ông ấy cũng không muốn bọn họ lấy được.

“Trương Lỵ, mày thật tàn nhẫn, mày còn coi tụi tao là người thân không?” bà ngoại nhấc gậy đánh mẹ tôi.

Cậu bà cũng muốn đánh mẹ tôi.

May mắn có mấy bác sĩ chạy tới ngăn cản, để bọn họ rời đi.

Nhưng bọn họ không chịu vẫn hùng hổ thúc giục mẹ tôi nhảy lầu.

“Trương Lỵ, mày làm tốt lắm, bất động sản và tiền tụi tao từ bỏ hết, mày nhảy lầu đi, nhảy đi!”

“Chính mày là con gái, không bằng chet đi còn hơn!”

“Con gái mà không chịu trả giá cho anh trai và em trai, khó trách được mày không sinh được con trai”

Những lời nói ác độc đều hướng tới mẹ tôi.

18.

Mẹ tôi thờ ơ.

Bà ấy nhìn bên ngoài cửa sổ, lại nhìn tôi trên giường bệnh.

Sau đó bà ấy đi lại chỗ tôi, ngồi xuống giường bệnh.

Bọn họ đang cãi nhau với bác sĩ, nhưng không ảnh hưởng tới mẹ tôi.

Mẹ nhìn tôi chằm chằm.

Tôi ở bên cạnh bà ấy, cũng nhìn chằm chằm bà ấy.

Trong đầu tôi nhớ lại rất nhiều chuyện, từ nhỏ lang bạt sống, đến sau này cố gắng học tập.

Tôi chưa từng vui vẻ,

Kể cả thi được hạng nhất cũng không vui chỉ có mẹ tôi vui vẻ.

Nhưng mà khi tôi được hạng cao, mẹ tôi sẽ vui vẻ một chút sau đó bà ấy vừa mệt mỏi vừa đau khổ.

Cuộc sống mười năm qua của bà ấy chưa từng khóc vì tôi, nhưng cũng chưa từng cười vui vì bản thân mình.

Đột nhiên tôi ý thức được, mẹ còn khổ hơn tôi.

“Tư Tư thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại, để cho bọn họ nhìn thấy, ai dám nói con gái không bằng con trai nữa!”

“Con thật giỏi, trước kia mẹ luôn được hạng nhất, đáng tiếc trong nhà không cho mẹ đi học nữa”

“Tư Tư, con đừng trách mẹ nghiêm khắc, hy vọng của mẹ đều đặt trên người con, con phải chịu đựng một chút nha”

Rất nhiều lời nói ở quá khứ xuất hiện trong não tôi, làm linh hồn tôi nặng trĩu.

Mẹ tôi sờ mặt tôi trên giường bệnh, sau đó dán vào ngực tôi.

Linh hồn tôi cảm nhận được sự ấm áp.

Giống như mười năm trước, ở ngày hiu quạnh đó, mẹ đứng bên lầu, dùng sức ôm chặt tôi.

Tôi là hy vọng của mẹ.

Tôi cũng cúi người, dùng đôi tay không tồn tại ôm mẹ.

Chỉ là những năm gần đây, mẹ luôn nghiêm khắc ép tôi không thở nổi nên tôi không dám ôm bà ấy.

Hiện tại, tôi ôm bà ấy.

Hình như bà ấy có cảm giác, nghiêng đầu nhìn không khí, buồn bã, mất mát, sau đó bà ấy ghé vào ngực tôi.

Tôi nghe được giọng nói của bà ấy:

“Tư Tư, mẹ sai rồi

Mẹ quá khổ, cả đời này mẹ khổ lắm rồi, không có ai thương mẹ, không có ai để ý mẹ, bởi vì mẹ là con gái.

Cả đời này mẹ hiếu thắng, mẹ không chịu thua, học tập là chuyện mẹ làm tốt nhất, kiếm tiền cũng là chuyện mẹ làm tốt nhất.

Cái gì mẹ cũng làm tốt hết, nhưng mẹ là con gái trong thôn nên tất cả đều không tốt nữa”

Bả vai bà ấy bắt đầu run rẩy.

Tôi nghe bà ấy nhỏ giọng nói:

“Tư Tư, mẹ thật sự sai rồi.

Mẹ cũng muốn đối xử thoáng với con một tí, nhưng mà những điều khổ cực cứ ập tới người mẹ, làm mẹ sợ hãi, sợ con không học tập tốt.

Con không thể đi vào con đường xưa của mẹ được, nhất định không được đi theo”

Mẹ khóc nức nở.

Tôi cảm nhận được trước ngực ấm áp, chẳng sợ tôi chỉ là một linh hồn.

Cúi đầu thấy, thân hình người thực vật của tôi, ướt một mảnh trước ngực, nước mắt mẹ tôi chảy ròng, làm ướt ngực của tôi.

Trong nháy mắt, tôi khóc.

19.

Mẹ khóc.

Mẹ khóc vì tôi.

Mẹ là người không thích khóc, chưa bao giờ bà ấy khóc.

Nhưng hiện tại, bà ấy khóc còn thương tâm hơn tôi, nước mắt bà ấy còn nhiều hơn lượng mực mà tôi dùng.

Vào năm tôi mười tám tuổi, bất ngờ hiểu được một đạo lý.

Vì sao mẹ người khác rất dễ dàng khóc vì con mình?

Bởi vì họ không có khổ, người không khổ cực nên luôn được tình yêu bao bọc, cũng dễ dàng bộc lộ cảm xúc.

Vì sao mẹ không khóc vì tôi?

Bởi vì bà ấy quá khổ rồi, người khổ cực, trên mặt đều là sương gió, trên tay là vết sẹo, sau lưng là áp lực ngàn cân.

Bà ấy không được ai yêu thương, sẽ không bộc lộ cảm xúc, bà ấy chỉ hy vọng tương lai con gái bà ấy có thể được yêu thương.

“Mẹ, đừng khóc, con không muốn xem mẹ khóc nữa”. Tôi ôm chặt mẹ, nhưng tôi chỉ là linh hồn nên không thể ôm bà ấy.

Bọn họ còn cãi nhau, xô đẩy bác sĩ, hùng hổ gây chuyện.

Mẹ sờ mặt tôi lần cuối, nhìn về cửa sổ.

Bà ngoại la lớn: “Nhảy đi, tao không cần đứa con gái như mày nữa, mày là đồ súc sinh! Đi chet đi!”

Mẹ đứng dậy đi tới cửa sổ,

Bà ngoại không la nữa, lạnh mặt nhìn.

Ông ngoại, cậu cả, cậu ba cũng yên lặng, hung dữ nhìn mẹ tôi.

Bọn họ đang nhìn mẹ tôi nhảy lầu.

Tôi sốt ruột, bay sau lưng, muốn kéo bà ấy lại.

Đáng tiếc, không thể nắm lấy bất cứ thứ gì.

Mẹ đi tới cửa sổ, nhìn chăm chú bầu trời đêm.

Bác sĩ nghi hoặc, tiến lên khuyên bảo mẹ: “Cô Trương, cô bị sao vậy?”

“Không có việc gì, hóng gió thôi:” mẹ cười, ý muốn bác sĩ yên tâm.

“Nó muốn nhảy lầu, haha, diễn kịch, cá chắc nó không dám nhảy!” bà ngoại châm chọc.

Mẹ không có để ý tới bà ngoại, bà ấy lấy điện thoại.

Tôi nhìn thấy bà ấy gửi tin nhắn cho ba tôi

[Chồng, em sai rồi, là do em không tốt, sinh không được con trai là tội đáng chet của em, kiếp sau em nhất định sẽ sinh cho anh một đứa con trai, đời này, hy vọng anh sẽ đối xử tử tế với Tư Tư, con bé khổ quá rồi, cảm ơn anh]

Đoạn tin nhắn này mẹ tôi gõ rất nhiều lần, tay bà ấy run rẩy,

Nội dung này, bà ấy không thể nói thẳng mặt được, nhưng bà ấy có thể gõ chữ để gửi đi.

Tôi biết bà ấy luôn yếu thế trước ba tôi, chỉ cần bà ấy hạ mình thì trong lòng ba tôi sẽ thoải mái, sẽ đối xử tốt với tôi một chút.

Tin nhắn được gửi đi, linh hồn của mẹ tôi như rút đi vậy, những dòng tin nhắn này phá hủy lòng hiếu thắng cả đời của bà ấy.

Toàn thân bà ấy nhũn ra, bà ấy đỡ cửa sổ, thở gấp, tùy lúc mà bà ấy có thể ngã xuống.

Thân thể và linh hồn của bà ấy đã hết sức.

“Mẹ!” tôi gọi bà ấy

Bà ngoại cười nhạo: “Chân mềm hả? Không phải muốn nhảy lầu hả? Nhảy đi!”

Mẹ không có trả lời, bà ấy nằm bò nghỉ ngơi, tích tụ sức lực.

Trong mắt người ngoài, bà ấy như đèn cạn dầu, yếu ớt mỏng manh.

Nhưng tôi biết, chỉ cần bà ấy tích đủ sức lực rồi bà ấy sẽ nhảy xuống không chút do dự.

Giống như tôi vậy.

Cơn khủng hoảng đánh úp tôi, linh hồn tôi hoảng loạn, tôi ý thức được sắp mất người thân duy nhất của mình.

Mà kiểu khủng hoảng này, mẹ tôi đã trải nghiệm một lần.

Khi tôi bị mẹ đẩy xuống lầu khẳng định linh hồn của mẹ cũng run rẩy, hoảng loạn giống vậy.

Mẹ, không nên nhảy!