01.
Ngày sinh nhật mười tám tôi cũng là ngày thông báo thành tích của kỳ thi thử lần hai, tôi phát huy thất thường nên chỉ được hạng mười tám.
Khi nhìn thấy thứ hạng, tôi bắt đầu run rẩy, buồn nôn, co rút muốn nôn khan.
Giọng nói của mẹ như bóng đè mà xuất hiện trong đầu tôi.
“Lý Tư Tư, con là niềm kiêu ngạo của mẹ, nhất định phải học tập thật giỏi đừng làm mẹ thất vọng!”
“Lý Tư Tư, người khác đều cười nhạo mẹ không có con trai nhưng mẹ muốn chứng minh cho mọi người thấy, con gái của mẹ ưu tú hơn tất cả bọn con trai của bọn họ một vạn lần”
“Lý Tư Tư, nếu con không chăm chỉ học tập thì mẹ sẽ chet trước mặt con, chet không nhắm mắt!”
.....
Thân thể tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, gương mặt đỏ bừng khác thường, hô hấp dồn dập hỗn loạn.
Hạng mười tám, không có lọt vào top mười, mẹ sẽ nổi điên.
02.
Sau khi tan học, tôi trầm mặc đi về nhà, thấy có một nữ sinh nhào vào lòng của mẹ cô ấy, khóc lóc kể lể cô ấy không có làm bài tốt, không được hạng cao.
Mẹ cô ấy đau lòng mà nói thi không tốt không sao, lần sau cố gắng thêm là được rồi.
Tôi rõ ràng thấy mẹ cô ấy lau nước mắt, mẹ cô ấy cũng khóc.
Trái tim tôi quặn đau, vì sao mẹ của người khác lại dễ dàng khóc thút thít vì con gái mình?
Những năm gần đây, tôi luôn để ý tới nước mắt của mẹ người khác.
Dì hàng xóm sẽ khóc khi con gái của cô ấy ngã trầy da; mẹ của bạn cùng phòng sẽ khóc khi thấy cô ấy gầy ốm; cô chủ cửa hàng tiện lợi dưới lầu, một mình nuôi con, cô ấy cũng thường xuyên vuốt v e mặt con gái mà khóc.
Vì sao?
Vì sao bọn họ lại dễ dàng khóc vì con mình?
03.
Về tới nhà, trên bàn là những món ăn nóng hổi cùng với chiếc bánh kem bơ tôi thích nhất.
Mẹ tôi cố ý chuẩn bị cho tôi.
Bà ấy đeo tạp dề chạy tới, gương mặt tang thương của bà ấy được thay thế bằng nụ cười chờ mong: “Tư Tư, chút nữa hãy ăn bánh kem, con thi thế nào? Có lọt vào top mười không?”
Tôi cúi đầu, trong đầu hỗn loạn, lại nghĩ tới nước mắt của mẹ người khác.
“Con nói chuyện đi Lý Tư Tư, thi được hạng mấy?” mẹ không cười nữa, thân hình gầy yếu còng lưng, biểu tình trên mặt nghiêm khắc.
“Mười tám” Yết hầu của tôi như nuốt phải chì, ngón tay run rẩy, cuống quýt nói: “Mẹ, lần sau nhất định con sẽ vào top mười!”
Nói xong, tôi nghĩ mẹ sẽ đau lòng cho tôi, sẽ thúc giục tôi mau ăn bánh kem bơ tôi thích nhất, sẽ nói lần này thi không tốt thì lần sau cố gắng hơn là được.
Nhưng mà mẹ không nói gì, bà ấy cứ đứng nhìn chằm chằm tôi, đôi mắt đỏ lên.
Bà ấy không có khóc.
Bà ấy là tức điên rồi.
“Lý Tư Tư, mày giỏi lắm, càng thi càng tệ, mày học theo con chó hả?”
Mẹ quát tôi: “Mày nói xem, mày học kiểu gì thế, mày biết mẹ bởi vì mày mà vất vả ra sao không! Trời chưa sáng tao đã phải đi làm rồi, mày nhìn xem tay của tao đi!”
Mẹ vươn bàn tay ra, trên đó là từng khe nứt dữ tợn, đó là những vết nứt, vết thương được khép lại, lưu theo năm tháng.
“Mày xem kĩ vào, tất cả đều là vì mày! Vì phải thuê nhà cho mày ở, vì phải mua đồ cho mày ăn, vì phải mua quần áo cho mày mặc!”
Mẹ tôi để bàn tay trước mắt tôi, bà ấy thở hồng hộc, lại chỉ ngoài cửa: “Mày biết người khác nói tao ra sao không! Nói tao không sinh được con trai! Tất cả dòng họ đều có con trai chỉ có tao là không!
Tất cả niềm hi vọng của mẹ đều đặt trên người mày, mày phải thi đậu Thanh Hoa, Bắc Đại, mày phải để cho tao có tiền đồ, mày hiểu không!”
Đây là lần mẹ tôi nổi điên kinh khủng nhất.
Bởi vì tôi sắp thi đại học nên bà ấy sốt ruột, lo lắng hơn bất kì ai.
Nếu tôi không đậu đại học thì cuộc sống của bà ấy sẽ ảm đạm, bà ấy không thể thẳng lưng mà sống.
Tôi ngồi xổm khóc, trong đầu nghĩ tới nước mắt của mẹ người khác.
Vì sao mẹ người khác lại dễ dàng khóc vì con mình?
“Mẹ.... nếu con là con trai.... thì con có cần phải cố gắng như thế này không?” cuối cùng tôi cũng hỏi vấn đề nằm sâu trong lòng tôi.
Từ nhỏ tôi đã nghĩ tại sao tôi lại bị so sánh với con trai nhà người khác.
Tôi rõ ràng là con gái mà.
“Mày còn mặt mũi hỏi hả, nếu mày là con trai thì mẹ mày sẽ bị khinh thường hả?”
Mẹ tôi giống như bị chọc trúng vào vết thương, bỗng nhiên la to: “Toàn thôn chỉ có mình tao không có con trai, toàn bộ dòng họ chỉ có tao không có con trai, mày có biết mẹ mày bị người ta nói sau lưng như thế nào không?
“Bọn họ nói mày là món hàng phải bỏ thêm tiền vào, mày còn không biết cố gắng thì ai hơn thua giúp mẹ mày”
04.
Mẹ tôi đã nói ra lời trong lòng của bà ấy.
Nước mắt tôi chảy ròng: “Con không phải là món hàng cần thêm tiền mới bán được, con cũng không cần bị so sánh với con trai người khác, con mệt mỏi quá...”
“Mày mệt? Mày làm gì mà mệt? Mày có biết mỗi ngày tao đều mệt mỏi muốn hộc máu, mày có tư cách gì mà nói mệt với tao?” Mẹ tôi giơ bàn tay.
Tôi nhìn bà ấy: “Rất mệt, rất mệt, mệt muốn chet............”
“Vậy mày chet đi, chet đi!” Mẹ không có hạ bàn tay xuống nhưng mà bà ấy rất thất vọng về tôi nên đẩy hết tất cả đồ vật trên bàn xuống.
Đồ ăn rơi đầy đất, chén đũa văng tứ tung.
Mẹ trở về phòng, dùng sức đóng cửa thật mạnh.
Tôi đứng mê mang, đứng thật lâu xoay người lên tầng thượng.
Vừa lúc hoàng hôn, tôi đứng trên tầng thượng ngắm nhìn, nhìn phía dưới xe chạy tấp nập, nghe những tiếng cười nói rôm rả, tôi thẫn thờ.
Mệt quá,
Đứng cũng mệt nữa.
Cho nên tôi ngồi xuống, ngồi ở chỗ tầng thượng thấp bé cũ xưa, hai chân treo không, dưới chân là “vực sâu” bảy tầng.
Trên đường phố, có người phát hiện tôi nên la lớn:
“Mau xem, có người muốn nhảy lầu”
Từng ánh mắt nhìn lên, có ngạc nhiên, có rối loạn.
Lúc này tôi mới phục hồi tinh thần, thì ra trong mắt người khác tôi đang muốn nhảy lầu.
“Em gái, đừng có nhảy nha, em còn nhỏ mà!”
“Đừng nhúc nhích, mau lùi lại đi!”
Rất nhiều người gọi tôi, vừa quan tâm vừa nôn nóng lo sợ.
Lòng tôi có chút ấm áp, sau đấy lại khổ sở.
Vì sao người xa lạ qua đường lại quan tâm tôi hơn mẹ?
Tôi không có nhảy lầu, tôi chỉ muốn ngồi ở đây chờ được mẹ quan tâm.
Tốt nhất là thấy được nước mắt của mẹ, tôi chỉ muốn bà ấy sẽ rơi nước mắt một lần vì tôi.
05.
Nhân viên cứu hộ tới.
Phía dưới, họ đang thổi tấm lót khí, có vài người đi lên tầng thượng.
Bọn họ leo lên mái nhà người khác làm cho hàng xóm láng giềng hết hồn, rất nhiều người ra mái nhà nhìn xung quanh.
Tôi im lặng nhìn bọn họ, nhìn những người cứu hộ tới gần.
“Em gái đừng xúc động, em bình tĩnh một chút” Một anh trai giơ tay chào hỏi với tôi.
Tôi ngồi im như cũ.
Anh trai nói chuyện phiếm với tôi, trấn an cảm xúc của tôi, dời lực chú ý của tôi đi.
Nhưng tôi không có cảm xúc gì,
Những lời anh ấy nói truyền vào tai trái tôi thì lại lọt ra tai phải.
Cứ như vậy, môi anh ấy khô đi.
Sau đó mẹ tôi lên tới, nhân viên cứu hộ muốn mẹ tôi làm công tác Tư Tưởng cho tôi,
Nhưng mà bà ấy đang tức giận nên chỉ tay vào tôi: “Lý Tư Tư, mày muốn nhảy lầu? Mày điên hả?”
“Dì ơi bình tĩnh đi ạ, chúng ta cần phải trấn an cảm xúc của con gái dì”
Anh trai muốn nói mẹ tôi không cần xúc động.
Mẹ hít sâu, đôi mắt bà ấy lại đỏ bừng.
Lần nữa bà ấy vươn tay, “triển lãm” bàn tay đầy vết nứt dữ tợn đó.
“Lý Tư Tư, mày nhìn tay mẹ mày đây, mẹ mày có lỗi với mày ở chỗ nào? Mày chỉ có việc là học tập thôi? Sao lại nói mệt muốn chet?” mẹ chất vấn tôi, vội vàng lại tức giận.
Lòng tôi run rẩy, không muốn nhìn bàn tay đó.
Một chút tôi cũng không muốn xem.
Bởi vì bàn tay đó ép tôi không thở được, đó là cực khổ của mẹ, mẹ vì tôi mà phải đổi lấy nó.
Thấy tay bà ấy, tôi vừa áy náy vừa khổ sở, tôi thật sự có lỗi với mẹ.
“Em gái, mẹ em rất thương em, em xem, mẹ em biết em muốn nhảy lầu, bà ấy sợ hãi khóc, chúng ta mới để bà ấy đi lên đây” Một anh cứu hộ khác nói, nháy mắt ra hiệu với anh trai trước mắt tôi.
Anh trai thử đi về chỗ tôi, dịu dàng duỗi tay: “Em gái, em áp lực học tập hả? Không sao hết, chúng ta sẽ nói với mẹ em, mẹ em không đúng, bất quá thì bà ấy chỉ là khẩu xà tâm phật thôi, em xem đi bà ấy đang lo lắng cho em....”
Anh trai nói xong, quay đầu nhìn mẹ tôi: “Dì ơi, dì rất thương con gái dì phải không?”
Mẹ tôi nhấp môi, hít sâu: “Đúng, Tư Tư, mau xuống dưới đây”
Mẹ tôi thừa nhận bà ấy rất yêu thương tôi.
Tôi chờ được sự quan tâm của bà ấy rồi.
Trong lòng cũng nhẹ nhõm, không kiềm được nước mắt mà rơi liên tục.
Anh trai thừa cơ hội này ôm lấy tôi, thở dài vỗ đầu tôi cười nói: “Được rồi, em gái nhỏ đừng có suy nghĩ bậy bạ nữa nha”
Tôi ừm ở trong lòng, vừa khóc vừa chạy về mẹ.
Tuy rằng mẹ không có khóc vì tôi nhưng mà tôi muốn ôm bà ấy một cái.
Đột nhiên, bà ấy chạy tới tôi, tát một cái.
Gương mặt của bà ấy căng thẳng, trợn trừng mắt, cổ họng nhấp nhô: “Lý Tư Tư, mày nhảy đi, sao lại không nhảy? Có mình mày chịu đựng đau khổ hả? Mày học ai tính tình đòi chet đòi sống vậy?”
Tôi bị đánh mà mơ hồ, nhân viên cứu hộ cũng mơ hồ.
“Sao tao lại sinh ra đứa không hiểu chuyện như mày, mày có phải làm tao mất mặt mới cam tâm phải không?” mẹ tôi rít gào.
Bà ấy mắng tôi, la hét trước mặt nhân viên cứu hộ, sau đó la hét xuống dưới lầu: “Mọi người tới xem đi, tôi không biết xấu hổ, tôi còn mặt mũi gì nữa, con gái tôi rất hiếu thuận với tôi, nhảy lầu ha!”
Tôi cảm nhận được sự lạnh lẽo, cũng có chút thoải mái, thì ra mẹ coi trong mặt mũi, thể diện nhất,
Tôi là con gái nên bà ấy mất mặt.
Tôi không giỏi bằng những đứa con trai của dòng họ nên bà ấy mất mặt.
Tôi nhảy lầu, làm ầm ĩ nên bà ấy mất mặt.
“Mẹ, thì ra mẹ hi vọng con nhảy lầu” Lạ là nước mắt tôi ngừng rơi, tiếng nói khô khốc, ánh mắt không có chút ánh sáng.
“Đúng, mày nhảy cho tao xem, mày có mất mặt không!” mẹ tôi tiếp tục mắng, đôi tay dùng sức đẩy tôi: “Nhảy đi, tao phí công nuôi dưỡng mày, nhảy cho tao!”
Trạng thái bà ấy trở nên điên cuồng, bà ấy giống như quên mất, chung cư mà chúng tôi thuê ở là khu nhà giá rẻ, nên tầng lầu rất thấ, cũng quên mất tôi đang đứng ở mép tầng thượng.
Kết quả là, toàn bộ thân thể tôi bị bà ấy đẩy ngã về phía sau, lập tức trọng tâm thân thể của tôi nghiêng ra ngoài mép lan can.
Sau đó, tôi cắm đầu rơi xuống.
Trong mắt, tôi thấy sắc mặt của mẹ tôi từ tức giận thành hoảng sợ.