Chương 1: Cậu có phản ứng

Đêm trước khi Thẩm Chí Quốc qua đời.

Nhà họ Thẩm dựa núi gần sông, ngày thường được cây cối vây quanh, tràn ngập hơi thở điền viên, nhưng mỗi khi mưa rền gió dữ ập đến lại là một quang cảnh khác —— Căn biệt thự to rộng như ẩn như hiện dưới tia chớp, mây đen sà sà kéo xuống, chỉ có bóng đèn trên con đường nhỏ trong viện miễn cưỡng chiếu ra chút ánh sáng.

Trong phòng có rất nhiều người, nhưng cực kỳ yên tĩnh, cô dì chú bác dẫn theo con cái lần lượt đến trước giường Thẩm Chí Quốc trông coi. Trái lại con trai Thẩm Chí Quốc mới xuống máy bay chỉ nghía qua một cái rồi trở về phòng, lý do: ngồi máy bay lâu đau đầu.

“Làm phiền chị quá, em phải về phòng uống thuốc.”

Thẩm Hảo liếc Chu Quất một cái, mũi hếch lên trời, căm tức xỉa xói: “Chí Quốc sủng cậu lên trời rồi, đến giờ mới được bao lâu?”

Chỉ thấy Chu Quất hơi cúi người, liễu yếu đào tơ xoa huyệt Thái Dương, giọng nói phù phiếm: “Chị à, khụ khụ…”

Thẩm Hảo chướng mắt, nói: “Đừng có diễn kịch ở đây, đi nhanh đi.”

Chu Quất không nói hai lời, xoay người vịn tủ quần áo ra cửa.

Thẩm Hảo đảo mắt nhìn con trai mình mải dõi theo bóng dáng mảnh khảnh dần biến mất, bà ta giơ tay vỗ bốp một cái, cả giận mắng: “Con cũng bị tên bê đê kia mê choáng váng rồi chứ gì!”

Lý Nguyên xoa bả vai bị đánh, lẩm bẩm: “Đời này con chưa thấy ai đẹp như vậy……”

Chu Quất đẹp, đẹp đến trống mái khó phân, đẹp đến không giống người thật. Da anh trắng nõn mịn màng, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt đen bóng, một thân áo ngủ khoác lên người còn đẹp hơn váy dạ hội. Thẩm Chí Quốc nuôi anh 6 năm, người từng gặp anh đều không thấy anh thay đổi chút gì, nói dễ nghe là thanh xuân vĩnh hằng, nói khó nghe là hồ ly thành tinh không già.

Nhà họ Thẩm ngoài Thẩm Chí Quốc không ai được chạm vào anh, hiện tại Thẩm Chí Quốc sắp chết rồi...

Chu Quất lên tầng hai, dừng bước trước cửa phòng làm việc, đang đinh vươn tay gõ cửa lại đổi ý trực tiếp mở cửa.

“Ai đó?”

Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn nhỏ, giọng nói truyền đến từ trên giường. Chu Quất không đáp, trực tiếp đến gần nơi người ta có thể nhìn rõ mới dừng lại: “Tôi, Chu Quất.”

Thẩm Túy Trì không mặc áo trên, để lộ bả vai cùng cơ ngực săn chắc, ngũ quan thâm thúy dưới ánh đèn mờ tối pha chút thần bí.

Hắn không phải thiếu nữ mười tám, có người không lễ phép vào phòng cũng không đến mức hoảng loạn, hắn chống thái dương, lạnh nhạt hỏi: “Chuyện gì?”

“Bàn bạc với cậu một chuyện,” Chu Quất vừa nói vừa tiến lên hai bước, hỏi: “Có thể ngồi xuống nói chuyện không, tôi hơi mệt.”

Thẩm Túy Trì dịch chân nhường ra một vị trí, không trả lời nhưng ngầm đồng ý.

Chu Quất trực tiếp vào chính đề: “Cha cậu sắp chết.”

Thẩm Túy Trì đoán được Chu Quất tới tìm mình chắc chắn có liên quan đến Thẩm Chí Quốc, cho nên hắn cũng không bất ngờ: “Tôi biết.”

Chu Quất thở dài: “Ông ta để lại toàn bộ gia sản cho cậu.”

Thẩm Túy Trì cười khẩy một tiếng, Thẩm Chí Quốc lại không ngốc, chẳng lẽ lại nhường gia sản cho hắn?

“Tôi cần người giúp, bằng không đám họ hàng thân thích của cậu sẽ không để tôi đứng mà rời khỏi nhà họ Thẩm.” Chu Quất nói tiếp: “Cậu giúp tôi.”

Thẩm Túy Trì hỏi lại: “Dựa vào đâu?”

Chu Quất ấn chăn, ánh mắt thoáng nhìn, nói như có định liệu trước: “Bằng vào cậu cứng rồi.”