Chương 6: Dạy Bảo Học Sinh

Sau lần phát trực này, trên Weibo treo liền vài cái hotsearch liên quan, các diễn đàn lớn nhỏ cũng trôi nổi mấy trang bài viết, hơn nữa còn một mảng màu đỏ "hot".

"Cố Tư Ngữ quả thực thần thánh, rõ ràng người phơi bày tình cảm của hai người kia là cô, nhưng thần kỳ chính là cô ấy lại đứng ở chỗ đạo đức cao"

"Lúc trước chị Cố chỉ là giả vờ một chút, khi chị ấy nghiêm túc lên, không ai có thể trốn thoát."

"Mau đến xem a, bạn trai hệ cha đầu tiên trong giới giải trí xuất hiện, Ninh Điềm Điềm thế mà lại có khẩu vị như này!"

Đoàn đội của Ninh Điềm Điềm nhanh chóng phản kích, cũng không biết từ nhân viên nào, mua được video quay lén trước khi bắt đầu livestream, chính là Cố Tư Ngữ vì chuyện kịch bản mà nổi giận, hơn nữa còn bảo đạo diễn xin lỗi cô.

Phát động không ít tài khoản tiếp thị, cùng nhau nâng cao độ nóng, trong lời nói đều là Cố Tư Ngữ kiêu căng ra vẻ ta đây, nắm lấy một chút chuyện nhỏ không buông, còn bắt một nhân viên chương trình bị sa thải.

Lửa thổi mạnh theo hướng gió, rất nhanh, Cố Tư Ngữ từ vị trí được người ăn dưa khen ngợi, trong nháy mắt biến thành: Cô cũng không phải thứ gì tốt, toàn bộ đều là người ác.

Đoàn đội của Ninh Điềm Điềm và Sầm Như Hải lần lượt đưa ra tuyên bố, bày tỏ vòng tay thật sự chỉ là trùng hợp, mà chữ khắc trên vòng tay Sầm Như Hải bị bắt ngay tại trận, không có biện pháp chống lại, nhưng Ninh Điềm Điềm lại chống chết không nhận.

Chữ khắc của cô ta ở nơi rất khó thấy, hơn nữa chỉ cần đeo vào cô ta đều mặc áo dài tay che đi, không có khả năng bị chụp được.

Chính vì tự tin như vậy, cho nên cô ta mới kiên quyết phủ nhận.

Với những nỗ lực của cả hai bên và người hâm mộ, hướng gió đã thực sự bị đảo ngược.

Cố Tư Ngữ trở thành kẻ ác duy nhất trong chuyện này, dưới tình huống không thấy rõ ràng, liền bắt đầu nói bậy, cố ý vặn vẹo quan hệ giữa hai đồng nghiệp, khiến khán giả nghĩ bọn họ là người yêu, đây quả thực vô cùng ác độc, rõ ràng chính là giẫm lên vị trí của Ninh Điềm Điềm.

Chỉ trong một đêm, gió và mây đều thay đổi.

Cố Tư Ngữ bị Chung Thành đánh thức, chờ cô rửa mặt xong đi ra, sắc mặt hồng hào vui vẻ, mà Chung Thành thì vẻ mặt u ám, trong mắt trải dài tơ máu, quả thực vô cùng dọa người.

Hiển nhiên tối hôm qua đối với anh ta mà nói, là một đêm không ngủ.

"Cô không đọc tin tức trên mạng sao?"

"Đọc rồi." Cố Tư Ngữ ăn bữa sáng của trợ lý cầm đến, thờ ơ trả lời một câu.

"Đọc rồi mà còn có thể ngủ ngon như vậy?" Chung Thành nhịn không được thốt ra.

"Anh cũng không phải không biết, em vẫn luôn rất rộng lượng, nếu không phải như vậy, riêng chuyện công ty cũng phải bức chết em mấy lần rồi."

Chung Thành có chút chột dạ, nửa đêm hôm qua anh nhận được điện thoại của sếp lớn công ty, vẫn luôn hỏi thăm kim chủ phía sau Cố Tư Ngữ là ai, hơn nữa còn bảo anh dốc hết khả năng giữ cô gia hạn hợp đồng, còn nói điều kiện dễ thương lượng.

"Công ty kỳ thực cũng có khó khăn, dù sao bồi dưỡng cô bao nhiêu năm, chờ đến khi cô có danh tiếng rồi lại không gia hạn hợp đồng, công ty còn chưa có được hồi báo gì đâu ——"

"Công ty đầu tư bao nhiêu, em đã kiếm được cho công ty bao nhiêu, hoàn toàn có thể tìm kế toán tính một chút, mọi người trong lòng đều biết rõ. Anh Chung, anh quả nhiên là không có tâm, vậy mà lại có thể nói ra những lời như vậy, thật sự là làm cho em thất vọng."

"Vâng vâng vâng, tôi cũng hiểu được những khó khăn của cô. Sếp lớn đặc biệt gọi điện thoại tới nói, lúc trước là không quan tâm đến cô, nhưng mà hiện tại phải tập trung bồi dưỡng cô, cho dù là sóng gió trên mạng này, hay là tài nguyên cấp cao mà cô muốn, công ty đều có thể giải quyết, về sau tuyệt đối coi cô là tổ tông mà nâng niu."

Cố Tư Ngữ nhướng mày, trong lòng có chút bất ngờ.

Giải trí Phong Đức không phải là dạng công ty sẽ làm mấy việc từ thiện này, bỗng dưng đối tốt với cô như vậy chỉ sợ rằng có mưu đồ khác.

"Được, vậy anh thay em cảm ơn công ty. Nhưng mà tài nguyên hạng nhất và chỗ Ninh Điềm Điềm đều không cần công ty ra tay nữa, em có thể dàn xếp, hiện tại còn có một chuyện nhỏ muốn anh Chung xử lý."

Chung Thành vừa thấy cô có việc nhờ anh ta trong lòng lập tức vui vẻ, cảm thấy thái độ này của cô tức là còn có đường cứu vãn.

"Chuyện gì vậy? Cô cứ việc nói, dù lên núi đao hay xuống biển lửa Chung Thành tôi cũng sẽ làm cho cô."

"Để tổ chương trình ra mặt thanh minh chuyện em tỏ thái độ trước lúc ghi hình, không đưa kịch bản rõ ràng là việc mà tổ chương trình cần phải gánh bây giờ còn trách em, đừng hòng trốn đằng sau im hơi lặng tiếng."

"Chuyện nhỏ, ta sẽ đi ngay!" Chung Thành lập tức đứng dậy rời đi, hưng phấn muốn đi làm đại sự.

"Chị Cố, chị đồng ý gia hạn hợp đồng rồi?" Trợ lý Lý Lỵ vẫn luôn im lặng không nhịn được mở miệng.

"Ai nói vậy? Chị không hề có ý định này. Ai muốn ở trong hố phân suốt đời?"



"Nếu không có ý định, vừa rồi sao không cự tuyệt anh Chung?"

"Vì sao phải cự tuyệt, anh ta là quản lý của chị, đây không phải là chuyện trong phận sự của anh ta sao?" Cố Tư Ngữ hỏi ngược lại.

Lý Lỵ nghẹn hỏng mắt trân trân nhìn cô, hiển nhiên là có chút khϊếp sợ, há miệng muốn nói cái gì đó lại không tiện mở miệng.

Vừa rồi ý tứ của Chung Thành rất rõ ràng, chính là công ty sẽ cho cô điều kiện, lợi ích tốt để giữ cô lại, đây rõ ràng là một cái thang, Cố Tư Ngữ nhận cái thang này có nghĩa là đồng ý gia hạn hợp đồng.

Cố Tư Ngữ ở trước mặt Chung Thành không biểu hiện ra, nhưng ở chỗ Lý Lỵ lại nói thật với cô, rõ ràng có ý đùa giỡn.

"Sau khi anh Chung biết nhất định sẽ tức giận, chị vẫn nên cẩn thận một chút, bình thường lịch sử đen lớn nhất của nghệ sĩ đều nằm trong tay quản lý." Lý Lỵ vẫn là nhịn không được mà khuyên nhủ.

Cố Tư Ngữ cười khẽ, tâm tình cũng không tệ.

Nguyên chủ để lại một đống rắc rối, nhưng cũng may trợ lý bên cạnh đứng về phía cô, ít nhất còn có một người thật lòng vì cô mà lo lắng.

"Giận thì giận thôi, chị không quan tâm. Huống hồ tổ chương trình cũng sẽ không nghe anh ta đâu."

"A?" Lý Lỵ cả kinh, nhưng Cố Tư Ngữ lại không chịu nói nữa.

Nhìn người trước mắt mặt mày mỉm cười, xinh đẹp giống như nàng tiên trong bức họa Lý Lỵ nhất thời cũng bị lây nhiễm.

Lúc trước chị Cố rõ ràng cũng xinh đẹp như vậy, nhưng luôn sợ đông sợ tây, nhìn ủ rũ nặng nề, hiện tại ngược lại như vậy càng thêm mị lực.

Cố Tư Ngữ cuối cùng cũng bắt đầu ghi hình, toàn bộ chương trình có tám mươi tám học viên, chia làm tám tổ, bốn vị đạo sư mỗi người dẫn hai tổ luyện tập.

Nội dung luyện tập là bốn bộ phim do tổ tiết mục cung cấp, cố vấn và thành viên trong tổ tùy ý chọn một đoạn trong đó, bởi vì nhân viên đông đảo, cho nên về cơ bản là kịch bản giống nhau, hơn nữa tám tổ chia làm bốn đoạn kịch, nói cách khác mỗi đoạn kịch đều có hai nhóm giống nhau, vậy thì có cái để so sánh rồi.

Đáng sợ hơn là, sau khi công chiếu chính thức, khán giả và cố vấn bỏ phiếu sẽ loại trực tiếp một nửa trong số đó, chỉ có 44 học viên có thể vào vòng tiếp theo.

Bốn bộ phim lần lượt là "Hồng Lâu Mộng", "Tùy Đường", "Khu vườn ngọt ngào", "Thanh xuân là nỗi buồn không thể hóa giải", hai bộ phim cổ trang chính kịch đầu tiên, hai bộ phim truyền hình hiện đại tiếp theo.

Tổ làm chương trình hiển nhiên suy nghĩ rất chu đáo, độ dài rất lớn, cũng bao gồm tất cả các loại hình, vừa có chính kịch lịch sử, cũng có kịch thần tượng tình yêu, còn có kịch đau buồn thanh xuân, có kịch nhóm do nữ làm chủ, cũng có kịch nhóm do nam làm chủ.

Ban đều vốn dĩ lựa chọn phim thần tượng và phim về nỗi đau tiếc nuối của tuổi thanh xuân đau đớn, dù sao đây cũng là bộ phim cô nghiêm túc diễn qua, loại phong cách chính kịch được sản xuất lớn trước đây cô chỉ là diễn vai phụ nên mới vào đoàn phim, hoàn toàn không hiểu được.

Hơn nữa còn có nguyên nhân quan trọng hơn, thật ra lần khảo nghiệm này không chỉ là diễn xuất của học viên, còn có nhân mạch của cố vấn.

Những vở kịch này để thuận tiện hơn cho cuộc thi, khẳng định đều cần phải tiến hành cải biên, nếu không khán giả không bằng đi xem các diễn viên cũ diễn, cần gì phải xem một đống người mới chưa ra mắt.

Ngoại trừ biên kịch và đạo diễn được tổ tiết mục mời tới, ba vị cố vấn khác đều lợi dụng quan hệ để mời người giúp đỡ có tiếng hơn.

Nhân mạch và tài nguyên, nguyên chủ đều không có.

Đáng buồn hơn chính là, hai bộ phim truyền hình hiện đại cô đều không cướp được, chỉ có hai bộ phim cổ trang kia.

"Lỵ Lỵ, chị bảo em đi nghe ngóng tình hình huấn luyện của hai tổ này, đã hỏi được những gì, em nói chị nghe một chút."

Lúc Cố Tư Ngữ trang điểm, tranh thủ thời gian hỏi một câu.

Cô xuyên đến đây hoàn toàn không biết một chút tình hình nào, cho dù là điên cuồng xem lại nội dung chương trình nhưng dù sao trải qua việc cắt ghép, hình ảnh hai tổ học viên đến tay cô còn rất ít, vẫn là để trợ lý đi hỏi thăm nhân viên quay phim sẽ càng thêm tường tận hơn một chút.

"Ai, chị, em cũng không gạt chị, hai tổ được phân đến tay chị đều rất tệ. Điều kiện bản thân nhóm học viên "Hồng Lâu Mộng" đều rất tốt, có mấy người đã từng góp mặt trong phim truyền hình, còn có người nổi tiếng trên mạng trước đó, hoặc là diễn xuất cũng không tệ lắm, hoặc là hình tượng thượng thừa, nhưng đặc điểm cá nhân quá mạnh, còn rất có chủ kiến, chỉ sợ sẽ tạo thành tình huống một cộng một lớn hơn hai."

Cố Tư Ngữ gật đầu, lúc trước cô nhận được danh sách, cô đã có dự cảm không lành.

Trong hai tập đầu tiên đã phát sóng, mấy người đã từng xuất hiện trước công chúng dám cãi lại giáo viên hầu như đều phân vào tay cô.

Ba vị cố vấn khác lại không ngốc, loại diễn viên mới vào nghề này, diễn xuất cho dù cũng được, cũng chỉ có thể là tương đối mà thôi, tình nguyện nghe lời, cũng không cần loại đã nông cạn còn thích khoe khoang như này.

"Về phần một còn lại "Tùy Đường" thì ngược lại, tất cả đều là loại người không có tên tuổi, đời sống riêng tư còn có người có tiếng thiếu đạo đức, có thể gọi là toàn quân bị diệt." Lý Lỵ than ngắn thở dài, vẻ mặt uất ức, hiển nhiên đều biết hai tổ này đều viết to hai chữ "xong đời".



Lời này ngược lại không hề sai, đích thực là không có tên tuổi, có vài cảnh quay cũng chỉ có một hai giây, chỉ là đến góp mặt cho đủ quân số.

"Tuổi còn nhỏ không cần lúc nào cũng thở dài, học viên trong tay chị không được phép nét bét như vậy, chị sẽ dùng tình yêu cảm hóa bọn họ. Nếu thật sự thối rữa đến không có mắt nhìn, cũng không sao, em có biết chị em giỏi nhất là gì không?"

"Cái gì?"

"Đương nhiên là bán thảm và quăng nồi a!" Cố Tư Ngữ cong khóe môi, lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Bọn họ dám vô dụng, chị liền dám giẫm lên vị trí của bọn họ, tăng thêm thiện cảm cho khán giả."

Lúc cô nói những lời này, giọng nói vẫn ngọt ngào như trước, giống như học muội thuần khiết, nhưng lại khiến trong lòng Lý Lỵ bất ngờ.

Bên trong lớp vỏ bọc đường ngọt ngào không nhất định là nhân bánh ngọt mà còn có thể có độc.

Lúc Cố Tư Ngữ chạy tới phòng huấn luyện đầu tiên, còn chưa đẩy cửa ra, đã nghe thấy tiếng cãi vã kịch liệt bên trong.

"Hồng Lâu Mộng" là một trong bốn tác phẩm nổi tiếng nhất của Trung Quốc, phiên bản 87 càng là kinh điển.

Nói thật ai rút được tổ này đơn giản mà nói thì chính là tồn tại để ăn mắng.

Độ hot đương nhiên không cần phải nói, nhưng đối mặt với tập phim kinh điển, yêu cầu của khán giả cũng tương đối hà khắc, một khi diễn không tốt, vậy tuyệt đối không khác nào đâm tổ ong vò vẽ.

Nhưng cứ nhất định học viên của nhóm này là nhiều nhất, mười ba người, trong đó có mười hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, mà ai cũng không phục ai, hơn nữa nguyên chủ căn bản không dẹp được chuyện này nên có vẻ càng loạn.

"Cô dựa vào cái gì diễn Lâm Đại Ngọc, Lâm muội muội liễu yếu đào tơ, cô sinh ra vòng eo to tròn, chỉ riêng điểm này đã không qua cửa rồi biết không?"

"Tôi không thể diễn, chẳng lẽ cô có thể? Khóc cũng khóc không nổi, còn phải dựa vào thuốc nhỏ mắt mới có thể rặn ra nước, cô cũng xứng sao?"

Cố Tư Ngữ nghe xong nhíu mày, đến lúc này rồi mà ngay cả nhân vật còn chưa quyết định được, quả thực làm làm loạn.

Cô gõ cửa đi vào, phát hiện chỉ có hai cô gái cãi nhau, những người còn lại đều làm nhiệm vụ riêng của họ, ba năm người tụ tập cùng một chỗ, hoặc là đối lời kịch hoặc là học lời thoại, tình hình không thảm thiết như trong tưởng tượng, nhưng cũng không lạc quan.

"Cố vấn Cố tới rồi."

Chuyến thăm đột ngột của cô khiến phòng tập khôi phục lại sự yên tĩnh, nhưng Cố Tư Ngữ có thể cảm nhận được, bầu không khí cũng không trở nên nghiêm túc, khẩn trương hơn, hiển nhiên là không để người thầy như cô vào mắt.

"Tập thế nào rồi?"

Sau khi cô hỏi xong, đầu tiên là một mảnh yên tĩnh, người đầu tiên mở miệng là hai cô gái vừa cãi nhau.

"Cố vấn Cố, em cảm thấy Lộ Văn Văn không xứng diễn vai Lâm Đại Ngọc, em yêu cầu đổi người."

"Cố vấn Cố, cô đừng nghe cô ta nói bậy. Phùng Chân Nhiên, cô ta chính là có vấn đề, lúc trước chọn người đã trải qua mọi người bỏ phiếu, số ít phục tùng đa số, đều đã tập lâu như vậy rồi cậu lại muốn tới cướp vai của tôi."

"Hừ, cô nói còn không biết xấu hổ. Vai nữ chính này làm sao có được, trong lòng cô không rõ nhất sao, còn không phải ỷ vào mọi người không quen thuộc lén lút điên cuồng kéo phiếu, để cho tất cả mọi người bỏ phiếu cho cô, mới có được vai diễn này, sớm biết vậy lúc trước da mặt tôi cũng dày lên một chút! ”

Hai bên đều rất tức giận, hiển nhiên xô sát không nhỏ, đang ở trước ống kính máy quay mà vẫn không chịu dừng lại, dù sao chuyện đã xảy ra rồi cứ để mặc nó vậy.

Cố Tư Ngữ nhìn lướt qua các học viên khác, tuy rằng đều không lên tiếng, nhưng đại bộ phận mọi người đều mặt mày ủ rũ, tràn ngập hơi thở "Tổ chúng ta sắp xong đời rồi".

"Được rồi, cái này cũng đáng để cãi nhau sao? Nếu hai vị đều cảm thấy mình thích hợp với vai Lâm Đại Ngọc, vậy thì diễn một đoạn ngắn, diễn viên phải dùng bản lĩnh thật sự để nói chuyện, người có năng lực thì ở lại. Cô phất phất tay, không nhanh không chậm mà nói.

"Nhưng cô Cố, phân cảnh của chúng em đều đã định, Lâm Đại Ngọc lại là nữ chính, đánh rắn động cỏ như vậy sẽ ảnh hưởng đến những người." Là người đóng vai Lâm Đại Ngọc, Lộ Văn Văn lập tức đưa ra dị nghị.

Cố Tư Ngữ nhìn cô ta cười mà như không cười: "Phải không? Thời gian của bạn dùng cho việc cãi nhau nhiều hơn hay tập luyện nhiều hơn?"

Lộ Văn Văn lập tức không còn lên tiếng nữa, cô ta mím môi dường như không cam tâm mà muốn phản bác nhưng trước nhiều máy quay vẫn là không dám cãi lại lời giáo viên.

Trong phòng tập lại rơi vào yên tĩnh, bầu không khí lúc này lộ ra vài phần khẩn trương, những học viên khác không còn bộ dạng tùy ý, thống nhất đều cúi đầu, giống như là học sinh bị chủ nhiệm lớp khiển trách vậy.

"Hai vị nếu đã tính sẵn trong lòng có lẽ kịch bản đều đã rất thành thục rồi, cho các bạn mỗi người mười phút điều chỉnh trạng thái, lát nữa sẽ diễn lại cảnh khóc của Đại Ngọc lúc ngồi thuyền tiến vào Giả Phủ."

Lời nói của cô vừa dứt, trong phòng liền vang lên một loạt tiếng lật trang giấy, hiển nhiên tất cả mọi người đều đang tìm kiếm đoạn kịch bản này.

Cố Tư Ngữ giật giật khóe miệng, điều này khiến cô có ảo giác trở lại lớp học.