Hôm nay Đan Tần cũng là một trong những người đến để tìm cảm giác mạnh. Anh ta nói hủy bỏ, không chạy nữa. Mấy người đi cùng anh ta thì hậm hực lầm bầm vài câu, không ai phản đối. Còn những người khác không quen biết thì cũng không ai muốn đối đầu với Đan Tần.
Thạch Giảo Giảo cuối cùng cũng thở phào, định lấy xe đi tìm Trác Ôn Thư. Dù anh tự mình bò ra cũng được, nhưng cô đi cứu anh và anh tự bò ra, đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Nhưng Đan Tần đã lái xe đến trước mặt cô: “Lên xe tôi đi, lát nữa mưa, xe tôi có xích chống trượt.”
Thạch Giảo Giảo không ngần ngại, nhanh chóng lên xe. Trong xe còn hai người khác, cô chỉ liếc nhìn qua rồi nhìn chằm chằm vào hàng rào bảo hộ bên ngoài cửa sổ.
Mưa tầm tã, sấm chớp ầm ầm, trời chưa tối mà như nửa đêm. Thạch Giảo Giảo không dám mất cảnh giác. Lúc ấy cô không viết rõ vị trí cụ thể. Cuối cùng cũng nhìn thấy một chỗ hàng rào có vẻ bị đâm mạnh, trên đất có mảnh vỡ của xe máy. Thạch Giảo Giảo vội hô: “Ngay chỗ này, dừng xe!”.
Cô đội mưa lớn xuống xe. Đan Tần đi ra, không biết lấy đèn pin ở đâu chiếu xuống dưới, quả nhiên thấy phần đuôi xe máy trong bụi cỏ.
Thạch Giảo Giảo giật lấy đèn pin, trượt xuống bên cạnh hàng rào, lăn một vòng rồi ngã vào bụi cỏ, nhanh chóng tìm thấy Trác Ôn Thư đã bất tỉnh.
Hai tay Đan Tần cứng đờ, nhìn hai người bên cạnh, ai cũng thấy sự khϊếp sợ trong mắt nhau.
Nơi này nổi tiếng là vì bên dưới hàng rào người ta không thể nào biết là vực sâu hay là vách núi bị cỏ dại che khuất. Thạch Giảo Giảo viết nên đương nhiên cô biết chỗ Trác Ôn Thư ngã như thế nào. Nhưng đám Đan Tần thì không biết. Họ đều bị hành động liều lĩnh của Thạch Giảo Giảo làm cho khϊếp sợ đến trợn mắt há hốc mồm.
“Tần Tử, vợ chưa cưới của cậu cũng quá mạnh cmn mẽ.”
Tia chớp xẹt qua phía chân trời, chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của Đan Tần. Anh ta nhìn bóng lưng Thạch Giảo Giảo, ánh mắt khó đoán.
“Còn đứng ngây ra đấy à?!” Thạch Giảo Giảo tìm thấy Trác Ôn Thư, kiểm tra vết thương của anh. Trừ một nửa bụng bị xe đè lên thì không thấy gì khác. Cô gọi ba người ở trên: “Xuống giúp tôi với, anh ấy bị xe đè!”
Ba người đó bình thường là những nhân vật nói một không hai. Nhưng lời nói của Thạch Giảo Giảo như có ma lực. Ba người bị cô gọi, những người thường ngày hận không để đế giày dính một hạt bụi lập tức xếp hàng leo xuống theo chỗ hỏng của hàng rào lầy lội.
Mấy người cùng nhau nâng chiếc xe đang đè lên Trác Ôn Thư lên, rồi khiêng anh bò lên đường, trở lại trong xe.
Thạch Giảo Giảo luôn chỉ huy ba người đàn ông tránh phần bụng Trác Ôn Thư. Vết thương vừa rồi bị đè chắc chắn không nhẹ. Trong lúc khiêng, Đan Tần không may trượt chân ngã, còn bị Thạch Giảo Giảo đá vào mông, vội vàng bò dậy hì hục như một người vợ đảm đang, khiến hai người bên cạnh choáng váng.
Không ai để ý đến mưa rơi trên mặt. Lúc đó, Trác Ôn Thư mở mắt ra. Tia chớp xé toạc màn đêm tối đen, chỉ có một mắt của anh nhìn thấy, sườn mặt tràn đầy lo lắng của Thạch Giảo Giảo.
Trên đường hỗn loạn, mãi đến khi mấy người lái xe đưa Trác Ôn Thư vào phòng cấp cứu, bốn người toàn thân bùn đất nhìn nhau ngơ ngác ở hành lang bệnh viện.
Đan Tần cuối cùng cũng lấy lại khí thế và chỉ số thông minh của một nam chính, vẻ mặt lãnh đạm bá đạo. Thạch Giảo Giảo ngồi phờ phạc trên ghế. Hai người kia lại hiếm hoi có lúc như vậy, cười nhạo nhau vì hôm nay lại làm người tốt việc tốt.
“Trác Ôn Thư, ai là người nhà của Trác Ôn Thư?” Một y tá lên tiếng cắt ngang, “Nộp tiền đặt cọc.”
Thạch Giảo Giảo ngồi dậy, dùng khuỷu tay khẽ thúc Đan Tần, “Đi nộp tiền đi.”
Đan Tần trợn muốn lòi mắt, “Tôi?!”
Thạch Giảo Giảo kéo váy bẩn của mình hỏi anh, “Anh xem tôi có chỗ nào giống mang tiền à? Mau đi! Đang chờ khám đây này.”
Đan Tần đã cứu người, lúc này lại cứng đầu, “Sao tôi phải nộp tiền cho anh ta? Anh ta đâu phải người nhà tôi, tôi cứu anh ta đã là…”
Thạch Giảo Giảo cắt ngang lời anh ta, đưa tay ra, “Không cần anh nộp tiền viện phí. Vậy chúng ta tính khác đi, anh trả tiền chia tay cho tôi là được.”
Đan Tần tái mặt, “Em đòi phí chia tay với tôi? Em hủy hôn, em bỏ trốn với người khác! Ngay cả giải thích còn không có, giờ lại đòi phí chia tay?!”