“Cài này cũng phải xem thử cô ta có mạng trở về hay không đã” Trữ Tích thình lình nói ra một cậu, lại đưa mắt nhìn Trữ Hằng không trực tiếp bắn giống Trữ Dã và Trữ Huyễn mà nhắm thật lâu mới chịu bắn ra, hắn nhướng mày hỏi, “Anh tư, đến lúc này mà anh còn muốn tiết kiệm đạn à”.
“Không phải cậu vừa nói Tô Tiểu Mạt lành ít dữ nhiều sao, bây giờ nếu tôi không tiết kiệm một chút, lỡ như cô ta không thể về thật thì chúng ta cũng không hao phí quá nhiều tiền” cho dù là rơi vào tình cảnh thế nào thì Trữ Hằng vẫn nghĩ tới tiền đầu tiên.
Trữ Tích liếc Trữ Hằng một cái, “Nếu anh còn tiếp tục như thế thì nha đầu kia còn chưa về thì chúng ta lại chỉ còn là cái xác”
“Cho dù biến thành cái xác anh cũng chịu, nên tiết kiệm thì phải tiết kiệm tới cùng” trong đầu Trữ Hằng bây giờ là những tính toán tỉ mỉ, một khi nhắc tới tiền thì trong mắt hắn dường như không thể chứa thêm thứ gì nữa.
“Anh cảm thấy bây giờ là lúc để tiết kiệm sao? Nếu anh chết rồi thì bảo bối của anh lại vào túi bọn áo đen này, đến lúc đó anh có ôm chân diêm vương mà khóc cũng vô dụng”. Trữ Tích hừ lạnh một tiếng, thô bạo đoạt cây súng tự động trong tay Trữ Hằng, xả súng vào đám người đột nhập không chút do dự.
Trữ Hằng quay đầu nhìn hành động của Trữ Tích, suy tư hai giây, nói tiếp, “Cậu nói đúng, cho dù chết cũng không thể để mấy người này được lợi.”
Nói xong hắn lại cầm cây súng tự động dưới chân Trữ Tích lên không chút đau lòng mà bắn.
Trữ Huyễn nhìn bộ dạng như thế của Trữ Hằng thì nhịn không được lắc đầu, “Nếu cậu hứng thú với phụ nữ bằng một nửa sự hứng thú với tiền thì tốt rồi!”
“Phụ nữ tôi để dành lại cho anh đấy!” sau khi nghe câu cảm thán của Trữ Huyễn, Trữ Hằng lập tức phản bác.
“Được thôi, chờ nha đầu kia còn mạng trở về anh đây sẽ chinh phục cô ấy” từ trong xương Trữ Huyễn đã toát lên tính cách không chịu thua ai bao giờ, mỗi lần hắn ra khỏi cổ bảo bên người lại có nhiều phụ nữ đủ mọi loại hình vờn quanh, nên hắn vốn rất tự tin với sức quyến rũ của bản thân, hắn luôn cho rằng không một người phụ nữ nào có thể trốn thoát khỏi đôi mắt hoa đào của hắn, nhưng vì sao điều đó lại không đúng với Tô Tiểu Mạt? Lần đầu tiên trong đời hắn có cảm giác thất bại như thế đối với phụ nữ, loại cảm giác này khiến trái tim hắn cực kì bối rối và bất an, loại cảm giác này đã từ lâu hắn chưa trải nghiệm, cho nên cô gái đó hắn định trước rồi!
“Anh ba,đừng tưởng tôi không biết, không ngờ nhìn bề ngoài anh tỏ ra cực kì phong tao, thực ra anh cũng chỉ uống rượu nói chuyện phiếm với mấy người phụ nữ bên ngoài mà thôi, một khi bị mùi của mấy cô đó mà dính lên người thì anh lại lập tức về nhà tắm tới mấy lần mới chịu đi ra, anh a, tôi cá là anh cũng chưa hưởng thụ mùi vị của phụ nữ đâu, không biết nên nói anh ngây thơ hay là lạm tình đây!” âm thanh châm chọc của Trữ Tích vang lên.
Trữ Hằng và Trữ Dã đứng ở sát bên đương nhiên là nghe được, Trữ Hằng nghi hoặc hỏi, “Này nhóc, sao cậu biết anh ba không có làm gì với mấy cô kia? Tôi lại thấy mỗi lần anh ấy trở về là mặt mày sáng láng lắm đó”.
“Này anh tư, trong đầu anh bộ không thể quan tâm thứ gì khác tiền sao?” Trữ Tích nhịn không được mà quát Trữ Hằng một tiếng.
“Sao vậy? Anh đây mà không quan tâm đến chuyện khác ngoài tiền thì nhóc có thể lớn lên cao to thế này à? Bộ nhóc tưởng nuôi nhóc dễ lắm hả?” Trữ Hằng nghĩ tới thời điểm bọn họ năm tuổi thì bị đưa vào trong cổ bảo, thân thể của Trữ Tích khi ấy đã không được tốt, hắn chính là người luôn ở sát bên chăm sóc Trữ Tích từ nhỏ tới giờ, vẫn luôn gắng bó làm bạn tới hiện tại.
“Anh tư, tốt nhất anh đừng nói nữa nếu không tôi sẽ nhịn không được mà lấy súng bắn anh” Trữ Tích nghe Trữ Hằng gào khóc như vậy thì đôi mắt dưới cặp kính nhịn không được tối sầm lại.
Trữ Hằng lập tức ngậm miệng lại, lập tức giơ súng bắn về phía bọn áo đen kia, làm như chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh.
“Trữ Tích, không thể không nói miệng cậu cũng độc lên không ít” Trữ Huyễn nghe Trữ Tích nói như vậy thì lòng nhịn không được mà rút một chút, cảm giác bị nói trúng tim đen thật giống như có người dùng kim châm vào ngực vậy, tuy kim rất nhỏ nhưng cũng khiến hắn đau đớn, không thoải mái.
“Anh ba, chẳng lẽ tôi nói không đúng?” Trữ Tích nhíu mày, giương giọng hỏi.
“La2m sao cậu hiểu được chứ? Mặc dù anh chưa từng làm qua nhưng chưa ăn thịt heo bộ chưa thấy heo chạy hay sao? Anh tận mắt nhìn qua rồi nên cũng coi như rất có kinh nghiệm” Trữ Huyễn nhếch đôi mắt tà mị lên, cười vô cùng đắc ý.
“Nếu là như vậy thì tất cả chúng ta đều có coi rồi, chúng ta đều có kinh nghiệm, đúng không anh cả?” Trữ Tích dời đề tài lên người Trữ Dã.
“Ừ” Trữ Dã từ nãy tới giờ vẫn lắng nghe đoạn hội thoại của bọn họ nhưng không len tiếng, bị hỏi bất ngờ như thế hắn cũng chỉ thản nhiên ừ một tiếng, không thèm nhắc lại.
“Cho nên Trữ Tích này, cậu không thể mắng anh không quan tâm thứ khác ngoại trừ tiền được, cái kia anh cũng có xem rồi, như vậy cũng có thể coi là chuyện khác ngoài tiền” Trữ Hằng cực kì nghiêm túc sửa chữa nhân xét sai lầm của Trữ Tích về hắn.
Trữ Huyễn lần đầu tiên bị Trữ Tích chọc điên, nhịn không được thấp giọng mắng một câu, không thèm để ý tới Trữ Tích nữa, chỉ nghe thấy súng tự động trong tay hắn không ngừng phát ra âm thanh xả đạn, một tiếng nối tiếp một tiếng, người sáng suốt đều nhìn ra bây giờ hắn tức giận tới mức nào.
Bên phía Tô Tiểu Mạt và Trữ Hạo cũng rất kịch liệt, hai người trái phải giáp công rốt cục cũng xuyên qua được hàng xe tải thứ hai, liền nhìn thấy một chiếc xe việt dã đang đậu phía trước, bên ngoài chiếc xe có mấy chục tên lính canh, súng trong tay bọn chúng đều là loại tối tân nhất, nhìn tình hình này nếu xông vào nhất định sẽ bị bắn thành tổ ong.
Tô Tiểu Mạt ngừng lại trốn dưới gầm xe tải, Trữ Hạo cũng trốn dưới chiếc xe đối diện, hai người liếc mắt nhìn nhau.
Tô Tiểu Mạt đột nhiên linh cơ vừa động, khoa chân múa tay một chút, Trữ Hạo nhíu mày lại, nhìn ánh mắt không cho phép phản bác của Tô Tiểu Mạt thì miễn cưỡng gật đầu.
Tô Tiểu Mạt bò dọc theo dưới gầm xe tải, rồi chồm lên buồng điều khiển của chiếc xe, sau đó khởi động xe đâm vào chiếc việt dã phía trước.
Đám áo đen vay quanh chiếc việt dã nhìn thấy chiếc xe tải đột nhiên khởi động hơn nữa còn hướng về phía bọn họ thì la lớn, sau đó chuẩn bị nổ súng về phía Tô Tiểu Mạt.
Tô Tiểu Mạt vẫn duy trì thái độ bình tĩnh, nắm chặt tay lại, đạp mạnh chân ga phóng về phía trước, xe việt dã cũng bắt đầu khởi động, sau đó chạy nhanh về phía trước.
Tô Tiểu Mạt phá tan vòng vây của đám áo đen sau đó vội vàng đuổi theo chiếc việt dã.
Trữ Hạo lúc này cũng thừa dịp loạn mà gia nhập vào đoàn áo đen, sau đó phóng người nhảy lên chiếc xe việt dã, Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Hạo đang đứng trên nóc xe kia, mà mấy người áo đen khác lại nghĩ đó là người nhà nên không mấy để ý.
Khóe miệng của Tô Tiểu Mạt gợi lên chút cười lạnh, sau đó nhấn thêm ga theo đuôi, thỉnh thoảng cô còn cố tình đυ.ng vào sau xe chiếc việt dã, Trữ Hạo thì chọn đúng thời cơ phá nát cửa xe mà chui vào.
Trên con đường quốc lộ yên tĩnh, chiếc xe tải của Tô Tiểu Mạt đã đuổi sát phía sau, mà Trữ Hạo cũng đã thành công chui vào bên trong xe việt dã, Tô Tiểu Mạt ổn định tinh thần tiếp tục đuổi theo, hơn nửa đêm, có thể lợi dụng đèn đường mà thấy rõ tình huống, không khí xung quanh nồng đậm mùi vị khẩn trương kí©h thí©ɧ.