- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc
- Chương 16: Vì sao chỉ nhẫn tâm với tôi?
Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc
Chương 16: Vì sao chỉ nhẫn tâm với tôi?
“Không ngờ thật sao?” Trữ Huyễn tức giận đến mức huyệt thái dương giật giật, cánh tay cứng ngắc vẽ vòng tròn, “Nói, cô ta ngoại trừ cường hôn cậu thì còn làm gì nữa?”
Cái đầu vừa cúi xuống của Trữ Tích đột nhiên nâng lên, hoài nghi nhìn vẻ mặt nổi giận đùng đùng của Trữ Huyễn, “Cái này… anh ba, hình như người bị cô ta cường hôn là tôi mà, sao anh tức giận như vậy?”
Trữ Huyễn bị Trữ Tích hỏi như vậy cũng ngẩn ra, đúng vậy, sao hắn lại tức giận? Có liên quan gì tới hắn sao? Nhưng khi nhìn thấy nữ nhân kia động tay động chân với Trữ Hằng và Trữ Tích không hiểu sao hắn lại tức giận, nghĩ tới đây khuôn mặt yêu nghiệt bịt kín một tầng sương mù, che đậy sự xấu hổ vừa mới lướt qua, “Nhóc là em trai của anh mà lại bị một nữ nhân ăn hϊếp như vậy đương nhiên anh sẽ tức giận rồi”.
“Thực ra cô ấy không có ăn hϊếp tôi, nếu không có cô ấy tim tôi bây giờ có lẽ vẫn còn đau thắt” Trữ Tích luận sự nói, nhưng vừa dứt lời trong lòng hắn lại chấn động, sao nụ hôn của cô ta có thể chữa bệnh đau tim của hắn chứ? Chắc là do trùng hợp.
“Hừ” Trữ Huyễn thấy Trữ Tích còn nói đỡ cho Tô Tiểu Mạt thì hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới hắn nữa, trực tiếp lướt qua hắn, “Vậy mỗi lần nhóc lên cơn đau tim thì đừng uông thuốc nữa, trực tiếp tìm cô ta là được rồi!”
Trữ Tích nhìn Trữ Huyễn nâng bước rời đi thì vội vàng đi theo, “Anh ba, anh đi đâu vậy?”
“Biết rồi còn hỏi,cậu vẫn nên ở trong phòng đi” giọng điệu nói chuyện của Trữ Hyễn mang theo mùi vị chua lét, nhưng vào tới lỗ tai của Trữ Tích lại biến thành kì quái.
Trữ Tích nhìn đám xác chết nằm la liệt trong phòng, ai mà biết được còn có ai khác đột nhập lên đây hay không, hắn ở chỗ này cũng không an toàn, không bằng đi theo anh ba, nói không hắn có thể giúp được gì thì sao? Cho dù không giúp được thì cũng không khiến bọn họ lo lắng.
“Anh ba, tôi đi với anh” Trữ Tích vội vàng ngồi xổm người xuống, nhặt cây súng ở dưới chân, nâng bước ta khỏi phòng, đuổi theo Trữ Huyễn.
Tô Tiểu Mạt đi tới lầu một liền nhìn tới hơn mấy trăm người áo đen đang giằng co bên ngoài cổ bảo, cửa sổ đã bị viên đạn bắn nát, trong đại sảnh cũng cực kì hỗn độn, Trữ Dã, Trữ Hạo và Trữ Hằng xếp thành một hình tam giác thủ ở ba góc.
Tô Tiểu Mạt giơ súng, men theo vách tường đi đến gần Trữ Hằng liền nhìn thấy bóng đen đứng ở phía sau hắn, vội vàng nổ súng, viên đạn nhanh chóng chạy như bay về phía tên áo đen kia, Tô Tiểu Mạt vội vàng xoay người tựa lưng cùng Trữ Hằng, một đá đem bàn rượu bên cạnh đá văng ra ngoài, ngăn viên đạn đang bay tới, chỉ nghe “phang” một tiếng, bình rượu bị bắn thủng, thủy tinh rơi vãi đầy đất.
Trữ Hằng cảm nhận được người ở sau lưng mình, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tô Tiểu Mạt giơ súng giải quyết tên áo đen đánh lén sau lưng.
Trữ Hằng híp mắt lại, trên khuôn mặt rực rỡ như ánh mặt trời hiện lên một tầng băng, sẳng giọng hỏi, “Cô rốt cục là ai?”
“Anh nói thử xem?” giọng điệu của Tô Tiểu Mạt cũng lạnh như băng hỏi lại.
“Tôi không biết” trong mắt Trữ Hằng rất phức tạp, hắn biết rõ đám người áo đen này không liên quan tới cô, nhưng vì sao cổ bảo này từ trước tới nay vẫn bình an vô sự nhưng cô vừa đến một ngày lại có người đột nhập?
“Sau này anh sẽ biết, đừng nói về vấn đề này nữa, trước mắt dọn dẹp đám người này rồi tính tiếp” Tô Tiểu Mạt nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trữ Hằng, “Đây là lần thứ mấy anh chơi súng vậy?”
“Không đếm được” Trữ Hằng cũng không đếm hết được đây là lần thứ mấy hắn bắn chết người, thình lình bị cô hỏi như vậy lòng hắn không khỏi cứng lại.
Tô Tiểu Mạt xoay người liền nhìn thấy Trữ Hạo và Trữ Dã, một người một thân tây trang màu bạc, dáng người thon dài, tóc dài phiêu dật trong gió, đôi mắt lộ ra lạnh lùng, cầm súng lục, quanh thân tản ra hơi thở như gió mát nhưng lại chứa đựng lãnh khí có thể đóng băng ba thước.
Tô Tiểu Mạt nhíu mày nhìn kĩ thuật bắn súng siêu quần bách phát bách trúng của Trữ Dã, trong lòng thầm than, giang hồ đồn rằng cả năm vị vương tử trong ngôi cổ bảo này tính tình đều thô bạo, quái đản, lấy gϊếŧ người làm vui xem ra cũng không phải là sai hoàn toàn, ít nhất bây giờ nhìn đến Trữ Dã mỉm cười như gió xuân mà tay lại làm một chuyện máu me như thế này thì có thể thấy đối với hắn gϊếŧ người cũng giống như giẫm chết một con kiến mà thôi.
Tô Tiểu Mạt một bên nổ súng, một bên quan sát Trữ Hạo, sắc mặt của hắn dị thường lạnh lùng, tóc mái tùy ý xõa trên trán, đôi con ngươi đen tỏa ra ánh sáng như u quang đến từ địa ngục, tản ra khí tức lạnh lẽo chết chóc, kĩ thuật bắn súng nếu đem so với Trữ Dã thì chỉ có hơn chứ không kém.
“Cần thận!” Trữ Hằng thấy một viên đạn sượt qua người hắn mà bay thẳng về phía sau lưng Tô Tiểu Mạt, hắn không khỏi xoay người, bàn tay to lớn vươn ra kéo Tô Tiểu Mạt vào lòng, hai người lăn trên sô pha một cái sau đó ngã xuống đất.
Tô Tiểu Mạt ngẩn đầu nhìn khuôn mặt suất khí có chút âm trầm của Trữ Hằng giờ phút này đang giơ súng lên nhắm ngay tên áo đen vừa mới xông vào mà bắn, Tô Tiểu Mạt vội vàng chồm dậy, nửa quỳ lên ghế sô pha bắn mấy phát đạn.
Trữ Huyễn lúc này đang xuống lầu thì nhìn thấy một màng Trữ Hằng ôm Tô Tiểu Mạt ngã lên ghế sô pha hiển nhiên ngọn lửa trong lòng hắn lại bùng lên, tức giận đến mức tay mổi đầy gân xanh, sải bước đi tới nhưng chưa kịp đến gần đã bị một viên đạn phóng tới.
Tô Tiểu Mạt vội vàng đứng dậy, nhún người nhảy khỏi ghế sô pha, phi thân kéo Trữ Huyễn né tránh viên đạn, Tô Tiểu Mạt tức giận một tay kéo Trữ Huyễn ra một góc tường, một tay chụp lên vách tường nhìn chằm chằm hắn, “Anh có đầu óc không vậy, giữa mưa bom bão đạn như thế này mà anh còn dám hiên ngang đi tỉnh rụi như vậy à!”
Trữ Huyễn không kịp phản ứng, hắn cao hơn Tô Tiểu Mạt một cái đầu nhưng hiện tại cô đang kiễng mũi chân, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, mà hắn lại bị vây giữa yêu nữ này và vách tường lạnh như băng, nhìn thế nào cũng cảm thấy kì quái, cái này hình như bị đảo ngược rồi. (ý là anh thế chỗ chị và chị vào chỗ anh) Hắn cũng không trả lời Tô Tiểu Mạt mà vươn tay kéo cô xoay người một cái, hai người đổi chỗ cho nhau, Trữ Huyễn cúi người dùng mắt đối mắt với tô Tiểu Mạt, “Cô sợ tôi bị thương sao?”
Ngữ khí nói chuyện cực kì phong tình vạn chủng, mê hoặc lòng người, thân thể cao lớn của hắn bao vây Tô Tiểu Mạt trong lòng, hắn chỉ cần cúi đầu liền nhìn thấy hai luồn tuyết trắng vì Tô Tiểu Mạt thở mà phập phòng lên xuống, hai mắt Trữ Huyễn tỏa ra hào quang, nhịn không được mà cúi người về phía trước, thân thể gắt gao dính sát vào người Tô Tiểu Mạt.
Súng lục của Tô Tiểu Mạt không biết từ khi nào đã dí vào thân dưới của Trữ Huyễn, “Thế nào? Có muốn tôi giúp anh giải quyết nhanh gọn luôn không?”
Trữ Huyễn lúc đầu ngẩn ra, sau đó hai mắt không ngừng đảo loạn, vẻ mặt ai oán nhìn Tô Tiểu Mạt, “Sao cô chỉ đối với tôi nhẫn tâm như vậy chứ?”
“Bây giờ mà anh còn giỡn được nữa hả?” Tô Tiểu Mạt không khỏi quăng cho hắn một ánh mắt xem thường, tên này rốt cục muốn làm loạn tới khi nào? Cô lấy tay đẩy Trữ Huyễn ra, nhìn thấy Trữ Hằng đang gian nan ngăn cản đám người, cô xoay người một cái đi về phía Trữ Hằng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc
- Chương 16: Vì sao chỉ nhẫn tâm với tôi?