THỂ LOẠI: hiện đại, np, nữ cường. EDITOR: Hiwa_chan, Charlotte (60-3 trở đi)
Một nữ lang tràn đầy tâm huyết với nghề lại gặp phải năm con hồ ly phúc hắc giảo hoạt sẽ xảy ra chuyện kinh tâm động phách, dở khóc dở cười như thế nào?
Tô Tiểu Mạt- một nữ cảnh sát tràn đầy nhiệt huyết vừa tốt nghiệp từ trường quân cảnh nhận được nhiệm vụ đầu tiên trong sự nghiệp của mình lại là đi làm mẹ kế của năm tên đàn ông?!
OMG… cái này… nhiệm vụ này có vẻ gian khổ đây.
Nhưng mà Tô Tiểu Mạt cô thân là con gái của thượng tá, vẫn nên đáp ứng không một chút do dự thôi.
Những chủ nhân của ngôi cổ bảo thần bí này bao năm nay đã đánh cắp không biết bao nhiêu cơ mật trọng yếu của các quốc gia, đó là những con người sinh tồn bằng khoảng thù lao kết xù lấy được từ nhiều quốc gia khác.
Mà biên trong ngôi cổ bảo ấy, lại có năm vị vương tử…
Giang hồ đồn đại rằng, tính tình của bọn họ cực kì thô bạo lại quái đãng, thích gϊếŧ người làm vui.
Giang hồ đồn đại rằng, bọn họ đều có vẻ ngoài tuấn mĩ phi phàm, bất kể là nam hay nữ đều phải cúi đầu xấu hổ
Giang hồ đồn đại rằng, tất cả bọn họ ai cũng có tuyệt kĩ riêng, nhưng lại cực kì khiết phích, không ai dám thân thiết
Giang hồ đồn đại rằng, bọn họ ai cũng rành rẽ việc quản gia, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp.
Giang hồ đồn đại rằng, chỉ cần gả cho một trong năm vị vương tử ấy thì có thể hô phong hoán vũ, không gì làm không được.
Nhưng mà, ai cũng không biết cổ bảo ở nơi nào, cũng chưa ai gặp qua năm vị vương tử này.
Kể từ giây phút Tô Tiểu Mạt lần đầu mặc váy, mang giày cao gót, dáng đi không được tự nhiên tiến vào cổ bảo trong truyền thuyết kia ác mộng của cuộc đời cô bắt đầu…
Phấn khích ngoài lề:
Kế hoạch ban đêm lẻn vào phòng vương tử:
Đêm thứ nhất, Tô Tiểu Mạt mặc một bộ váy ngủ màu trắng, tóc dài bay bay, cực kì giống tiên nữ, rón ra rón rén lẻn vào phòng của lão đại ở lầu hai…
Chỉ thấy ẩn hiện trên gương là hình ảnh một người đàn ông tóc dài phiêu phiêu, một thân áo sơ mi trắng ôm chầm lấy cô, cười lạnh: “Cô tới tìm tôi sao?”
Tô Tiểu Mạt nhất thời bị dọa tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ánh mắt vội vàng dại ra, giơ hai tay, xoay người, bước ra khỏi phòng, đã thế còn thản nhiên bỏ lại một câu: “Tôi chỉ bị mộng du thôi”
Ngày hôm sau, cũng là một đêm trăng thanh gió mát, Tô Tiểu Mạt mặc một bộ váy liền áo trễ ngực, cực kì giống mộng du, tư thái xinh đẹp tiến vào phòng của lão nhị…
Chỉ thấy trên giường lớn bày ra di ảnh của một lão nhân, một đạo âm thanh lạnh như băng vang lên: “lão nhân từng nói, nếu mẹ kế dám hồng hạnh ra tường, ông ấy sẽ đào mồ sống dậy kéo cô theo”.
Tô Tiểu Mạt sợ tái mặt, kêu to ra tiếng: “Ta không có hồng hạnh ra tường, ta chỉ nghĩ nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà thôi”.