Chương 1

"Tiểu Tinh, gọi dì đi." Hứa Đông Hành mỉm cười kêu con gái đến gặp người.

Hứa Tinh đặt cuốn sách trong tay xuống, nhìn Dư Tri Vi.

Dư Tri Vi trang điểm tinh tế, mặc quần áo lịch sự tươm tất, mỉm cười thân thiện với cô: "Xin chào, Tiểu Tinh, dì họ Dư, con có thể gọi dì là dì Dư."

Dư Tri Vi lén đánh giá Hứa Tinh, đứa nhỏ vẫn còn là một nữ sinh trung học vị thành niên, hẳn là đã phải chịu rất nhiều tủi thân. Con gái ở độ tuổi này không ưa bạn gái mới của cha là chuyện bình thường, dù sao cô cũng kém Hứa Đông Hành gần 20 tuổi, nghe có vẻ như cô là một người phụ nữ xấu xa muốn tiền của lão già.

Khụ… nhưng mà cô chính là muốn tiền của hắn thật.

Nếu không phải vì tiền thì ai đi tìm một ông già không có ngoại hình, không có thân hình, không giỏi giường chiếu về chứ?

Dư Tri Vi cũng chuẩn bị tâm lý đối phó Hứa Tinh.

Không ngờ Hứa Tinh lại ngượng ngùng gọi cô: “Xin chào dì Dư.”

"A, xin chào, Tiểu Tinh." Dư Tri Vi khá ngạc nhiên, cô không ngờ đứa trẻ này có thể vượt qua rào cản này dễ dàng như vậy. Được Hứa Tinh chấp nhận, cô bỗng thấy Hứa Tinh vừa mắt hơn không ít, nhất là cô gái trước mặt này rất xinh đẹp, khí chất tốt, nhìn thoáng qua là có thể biết cô gái là một mỹ nhân.

"Đây là quà của dì."

“Cảm ơn dì.” Hai tay Hứa Tinh nhận lấy món quà, ngượng ngùng lại lễ phép.

Hứa Đông Hành mừng rỡ, hài lòng vì biểu hiện ngoan ngoãn hiểu chuyện của con gái: "Anh đã nói con gái anh rất ngoan mà, lại còn học giỏi, hiểu chuyện, anh gần như chẳng phải bận tâm thứ gì."

Gia đình Hứa Tinh tuy khá giả nhưng mẹ cô mất sớm, cha cô bận rộn công việc nên cô từ nhỏ đã thiếu người chăm sóc, cuối cùng dần dần nuôi ra tính tình nhạy cảm.

Nếu có thể lớn lên đắm chìm trong tình yêu, ai lại muốn trở nên nhạy cảm?

Gia đình Châu Á thường hay vậy.

Nghĩ đến đây, Dư Tri Vi càng cảm thấy Hứa Tinh đáng thương đáng yêu.

Chà, chủ yếu là do Hứa Tinh đã chấp nhận cô một cách "có lý trí", cô vốn là người suy nghĩ ích kỷ và đạo đức giả như vậy đấy.

Dư Tri Vi dùng giọng trưởng bối nói với Hứa Tinh: "Nghe nói con sắp vào trường trung học số 1 phải không? Dì cũng dạy ở trường trung học số 1."

"Thật sao? Dì dạy môn nào?"

"Dì dạy âm nhạc."

Hứa Tinh đỏ mặt: "A, vậy chắc hẳn là dì hát rất hay."

Dư Tri Vi càng hài lòng với Hứa Tinh hơn, hầu hết học sinh khi nghe cô nói cô dạy môn phụ thay vì môn chính sẽ nói "À, cô dạy nhạc" với ánh mắt khinh thường không thèm che giấu, nhưng Hứa Tinh thì không, trong mắt cô gái đầy sự khao khát kỳ lạ khiến trái tim cô cảm thấy ấm áp không thể nói thành lời.

Hứa Đông Hành thực sự đã sinh ra một cô con gái ngoan.



Sau cuộc gặp gỡ này, Dư Tri Vi và Hứa Đông Hành đã nhanh chóng đi lĩnh chứng.

Dư Tri Vi và Hứa Tinh gặp nhau hai lần, cô gái nhút nhát và sống nội tâm, đối xử với cô một cách tôn trọng và lịch sự, cô cũng vui vẻ duy trì mối quan hệ mẹ kế và con chồng với Hứa Tinh, cho dù chỉ là vẻ bề ngoài.

Mọi chuyện thay đổi sau khi Dư Tri Vi chuyển đến Hứa gia.

Vì muốn thể hiện vai trò của một người vợ, người mẹ tốt, Dư Tri Vi đích thân dậy sớm nấu bữa sáng cho chồng và con riêng của chồng.

Khi cô đang chiên trứng, Hứa Tinh đi ngang qua đột nhiên nói: “Giọng của dì thật hay.”

Người thành thục như Dư Tri Vi ngay lập tức hiểu được ẩn ý trong lời nói của Hứa Tinh, phòng của Hứa Tinh ở cạnh phòng ngủ chính, nên chắc chắn cô đã nghe thấy động tĩnh tối qua.

Nụ cười trên mặt Dư Tri Vi cứng đờ, cô bình tĩnh lật lại món trứng tráng, cố tình hiểu sai ý của Hứa Tinh: "Ơ? Tiểu Tinh nghe thấy bài hát dì vừa ngâm nga sao? Bài hát này là từ sách giáo khoa. Học kỳ sau Tiểu Tinh sẽ học bài hát đó."

Nhưng cô không ngờ Hứa Tinh lại thẳng thắn như vậy.

Hứa Tinh đến gần bên tai Dư Tri Vi, thổi vào dái tai trái của cô: “Này, cha con có biết dì đang giả vờ đạt cực khoái không?”